*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau, Tử Tu nghe được một tin tức khiến người người kinh ngạc: Thẩm viên đã chọn được đệ tử, tổng cộng chỉ có ba người! Có thể nói thực sự là trăm dặm mới tìm được một người.
Mọi người đều vô cùng hiếu kỳ không rõ ba người được chọn có bản lĩnh gì mà có thể vượt trội hơn tất thảy mọi người. Tử Tu thì càng thêm kiên định muốn điều tra Thẩm Diệp Thu, chuyện này thủy chung là khúc mắc trong lòng Tử Tu nên y nhất quyết phải tháo bỏ nó.
Thẩm viên tuyển được đệ tử mới, quyết định sau ba ngày nữa sẽ bắt đầu tiếp khách, đến lúc đó Thẩm Diệp Thu còn có thể tự mình xuống bếp nấu ăn xem như là chúc mừng.
Khi mọi người nghe thấy tin này thì vô cùng hào hứng, những năm gần đây Thẩm Diệp Thu rất ít khi đích thân xuống bếp. Trừ phi là có khách quy hoặc là khi tâm trạng của ông cực tốt thì mới thi triển tài năng cho mọi người thưởng thức.
Rất nhiều quan to quý nhân ở Tô Châu không tiếc tiền mời Thẩm Diệp Thu nấu nhưng đều bị ông cự tuyệt, những người đó tuy rằng rất khó chịu nhưng không cách nào làm gì được ông ta.
Toàn thể giới trù sư tại Tô Châu đều xem ông ta như Thái Sơn Bắc Đẩu, nếu đắc tội với Thẩm Diệp Thu thì toàn thể trù sư sẽ không để yên. Ắt hẳn sẽ có người thắc mắc họ không phải chỉ là một đám trù sư không có địa vị gì, thế thì có gì đặc biệt đâu? Đúng là bọn họ không có địa vị hay quyền chức gì nhưng họ có thể đồng loạt đình công, thế thì mọi người chỉ còn nước hít gió tây bắc để mà sống.
Hơn nữa Thẩm viên tuy chỉ là một nơi để ăn uống nhưng nơi này thanh tĩnh lại tao nhã. Tất nhiên cũng có nhiều người thích các tửu lâu ven đường nhưng hầu như các danh môn nhã sĩ lại thích đến nơi này ăn uống.
Không phải nói như vậy nghĩa là nơi này không có dân chúng bình thường đến ăn nhưng nếu so sánh với những tửu lâu thông thường thì tại đây không có nhiều dân thường đến dùng bữa.
Thấy mọi người không ngừng bàn tán, Khang Hy bắt đầu cảm thấy rất hứng thú với Thẩm viên kia, vì vậy mọi người quyết định ngày Thẩm viên mở tiệc thì đến đó xem thử rồi hẵng quyết định tiếp.
Ngày Thẩm viên mở tiệc, ngay cả tên đồ đệ mới vào cửa của Tử Tu cũng theo họ đến đó. Tên tiểu tử này vô cùng thông minh, ba ngày qua liên tục chủ động đưa cơm bưng trà rót nước giặt quần áo cho Tử Tu. Tử Tu bị tiểu tử kia quấn lấy rất phiền, bình sinh y chưa từng được ai hầu hạ nên cảm thấy không quen.
Khang Hy thường hay trêu gheo Tử Tu, nói là Tử Tu trong mắt Trương Tùng Viễn đã trở thành thần rồi, chứ nếu không thì vì cái gì tiểu tử kia lại không ngừng cung phụng y như vậy. Tử Tu đỏ mặt quát Trương Tùng Viễn đừng có bám theo mình như vậy, Trương Tùng Viễn miệng thì vâng vâng dạ dạ nhưng kết quả là chẳng bao lâu sau lại chạy đến hầu hạ Tử Tu.
Một hàng năm người vừa nói vừa cười đi vào Thẩm viên, hôm nay cửa chính của Thẩm viên rộng mở, càng thêm khí phái, người người ra vào tấp nập nối liền không dứt. Những người này hoặc là tụm năm tụm ba đi vào, hoặc là vào rồi thì kết bạn với nhau, tất cả mọi người đều đến đây chỉ vì muốn thưởng thức tay nghề của Thẩm Diệp Thu.
“Xem ra Thẩm Diệp Thu kia so với trong tưởng tượng còn được hoan nghênh hơn!” Khang Hy tán thưởng.
“Đúng thế, thiếu gia, chúng ta vào thôi, nếu chậm thì có thể không có chỗ ngồi.” Tử Tu cũng rất hưng phấn, hiếm khi mới gặp được cao thủ nên y muốn mở rộng tầm mắt.
Mọi người đi thẳng vào bên trong, bên trong Thẩm viên rất rộng rãi, mà nơi để cho người đến dùng bữa chỉ chiếm một góc nhỏ. Đó là một tòa nhã trúc cao hai tầng, tứ phía đều có cửa sổ, xung quanh trồng không ít trúc, khung cảnh rất đẹp đẽ tao nhã, rất có hơi thở của ẩn sĩ.
Lầu một đã kín chỗ, năm người đành phải lên lầu hai. Trên lầu hai này tầm nhìn rất rộng, hầu như chỉ có các văn nhân nhã sĩ đang ngồi. Khang Hy chọn một chỗ dựa vào cửa sổ ngồi xuống. Minh Phong và Lương Cửu Công định đứng hầu hai bên nhưng Khang Hy cũng bảo họ ngồi cùng.
Bọn họ không đến trễ lắm nhưng chỗ trên lầu hai cũng chẳng còn bao nhiêu, có thể thấy được thực lực của Thẩm Diệp Thu quả thực không tồi. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì có một người chạy lên kích động nói: “Thẩm lão gia đã xuống bếp, ông ấy đang chuẩn bị nấu ăn!”
Mọi người mừng như điên, thậm chí còn có mấy người chạy theo người kia ra ngoài, hiển nhiên là muốn đi xem. Thẩm Diệp Thu vốn không thèm để ý có người nhìn ông nấu nướng vì ông biết người có thể xem hiểu chẳng có mấy người nên ông chẳng cần phải lo tài nghệ của mình bị người học trộm.
Tử Tu cũng muốn đi nhưng lại sợ Khang Hy không cho. Khang Hy nhìn Tử Tu một cái rồi ra lệnh: “Minh Phong, ngươi đi cùng Tử Tu đi!”
“Vâng.” Minh Phong đáp, lập tức đứng lên. Tử Tu cảm kích cười cười với Khang Hy, Khang Hy chỉ nhún vai ý bảo không còn cách nào khác.
Tử Tu đuổi theo mấy người kia, khi đến nơi thì trù phòng đã chật kín người như nêm cối, trong lúc Tử Tu đang định chen vào thì chợt nghe thấy có người nói: “Mọi người đừng chen lấn, lát nữa Thẩm lão gia sẽ ra ngoài nấu để cho mọi người có thể quan sát!”
Tử Tu rất vui vẻ, không ngờ Thẩm Diệp Thu lại hiểu lý lẽ như vậy. Chẳng bao lâu sau, quả nhiên Thẩm Diệp Thu đi ra, rất nhiều người đi theo sau lưng ông, còn có không ít người vây quanh nói gì đó với ông, thoạt nhìn người người đều rất hưng phấn.
Bên ngoài sớm đã thu dọn sạch sẽ, chỗ này là một khoảnh đất rộng, Thẩm Diệp Thu đứng ở giữa, mọi người chỉnh tề quây thành một vòng để cho ai cũng có thể quan sát được.
Tử Tu và Minh Phong vừa vặn đứng ở đối diện của Thẩm Diệp Thu, tầm nhìn rất tốt nên Tử Tu có thể tinh tường quan sát được từng động tác cũng như thần thái của Thẩm Diệp Thu.
“Được các vị coi trọng, hôm nay lão phu sẽ vì các vị trổ chút tài mọn làm món “Ô long nhả châu” (1).” Thẩm Diệp Thu vén tay áo, rất có phong thái của nhất đại tông sư.
“Thẩm lão gia xin đừng khiêm tốn, có thể được xem Thẩm lão gia trổ tài thì là niềm vinh hạnh của tất cả mọi người ở đây.” Một văn sĩ mặc y phục mày xanh mỉm cười nói, mọi người xung quanh đều sôi nổi tán đồng.
Thẩm Diệp Thu hơi nhếch môi cười nhẹ, không nói nhiều nữa mà bắt đầu chuyên tâm nấu nướng.
Tử Tu cũng biết làm món Ô long nhả châu này nhưng lại không nắm được tinh túy của nó. Hôm nay được quan sát đối với Tử Tu mà nói là một cơ hội cực tốt nên Tử Tu nhìn rất nghiêm túc, mỗi một động tác đều cẩn thận nhìn chăm chú.
Không giống như Tử Tu tao nhã thong dong, kỹ xảo của Thẩm Diệp Thu rất nhanh chuẩn, động tác sinh động lưu loát như nước chảy mây trôi không ngừng lại một khắc nào. Khi Tử Tu thái đồ thường thích ném lên cao vì như vậy tầm nhìn trống trải, động tác càng thêm giãn ra dễ dàng hơn, nhưng Thẩm Diệp Thu thì khác hẳn, ông lại thích đặt nguyên liệu lên trên thớt mà thái hơn.
(Người thường ai chả vậy =_=)Nguyên liệu chính để làm Ô long nhả châu là hải sâm đen và trứng cút. Hải sâm cần cắt thành một dải dài chừng năm phân. Nếu như là Tử Tu thì nhất định sẽ ném lên rồi xoát xoát chém mấy dao nhưng Thẩm Diệp Thu không phải là Tử Tu, ông có phương pháp của riêng mình.
Bên cạnh Thẩm Diệp Thu đặt một cây dao thái, cây dao này dài khoảng nửa thước, trông chẳng khác gì một cây đao của người giang hồ. Tay trái của Thẩm Diệp Thu cầm con hải sâm lên sau đó ném nó lên trên mặt dao rồi xoay tay lật nó xuống cái thớt gỗ, tay phải lập tức xoay mấy vòng đã thái xong hải sâm tạo thành một dải dài đặt vào trong dĩa.
Nói nhiều như vậy nhưng thật ra mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng có hai tiếng đếm, vì tốc độ của Thẩm Diệp Thu quá nhanh nên có thể thấy rõ động tác của ông chỉ có không quá ba người, trong đó bao gồm Tử Tu và Minh Phong.
Đại đa số mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, con hải sâm từ tay trái bay qua cây dao bên tay phải rồi thành hình rơi xuống dĩa.
Nhìn một chiêu này thôi thì hai tay của Tử Tu đã siết chặt, hiển nhiên là rất kích động.
Cao thủ, quả nhiên là cao thủ.
Tuy ngay từ đầu đã đoán như vậy nhưng cho đến lúc này Tử Tu mới khẳng định chắc chắn. Không phải Tử Tu không làm được như vậy mà là không thể so sánh, cả hai người đều có những ưu điểm riêng không ai hơn ai.
Thái hải sâm đen xong, Thẩm Diệp Thu lại cắt cải và hành lá, đợi chuẩn bị xong hết thảy rồi thì bắt đầu đến khâu quan trọng nhất.
Thẩm Diệp Thu sai người đồng thời bắc hai cái nồi lên bếp, nhất thiết phải để lửa thật lớn. Tử Tu hơi kinh ngạc, Thẩm Diệp Thu đây là muốn nấu cùng lúc cả hai bếp, nếu không có trù nghệ cực kỳ cao siêu thì không trù sư nào dám thực hiện thao tác này vì rất dễ được cái này mất cái kia, hoặc có thể là cả hai bên đều không nấu được gì.
Tử Tu càng thêm hưng trí, Thẩm Diệp Thu này quả nhiên lợi hại!
Thẩm Diệp Thu đồng thời ném nguyên liệu vào trong hai cái nồi, ông không quá chú trọng vào biểu diễn các thao tác hoa mỹ, tay phải đơn giản bưng khay nguyên liệu, tay trái vung dao trực tiếp gạt thức ăn vào nồi, cứ hết nguyên liệu này đến nguyên liệu khác. Chẳng mấy chốc, nguyên liệu rơi vào nồi rào rào như mưa khiến mọi người nhìn không chớp mắt.
Sau khi bỏ đủ nguyên liệu rồi, Thẩm Diệp Thu cho trứng cút vào một bên nồi, một bên thì bỏ hải sâm vào sau đó cho người hạ bớt lửa rồi bắt đầu nấu từ từ.
Lúc này những người đứng xung quanh mới phục hồi tinh thần mà không ngừng tán thưởng, ngay cả Tử Tu cũng nhịn không được mà khen ngợi. Đồng thời sử dụng hai bếp lửa mang đến rất nhiều ưu điểm mà chỗ tốt nhất chính là độ nóng của tất cả các loại nguyên liệu sẽ rất đều nhau chứ không có món nóng món nguội.
Cuối cùng, món ăn đã thành hình, hải sâm được bày ở trung tâm, trứng chim cút được xếp đều bốn phía, quả nhiên là Ô long nhả châu.
“Tuyệt! Hôm nay được tận mắt chứng kiến trù nghệ của Thẩm lão gia, quả là chuyến này đi không uổng.” Văn sĩ áo xanh kia tán thưởng.
“Thẩm lão gia không hổ là đệ nhất thần trù của thành Tô Châu, nếu so sánh với ngự trù trong cung ắt không thua kém một chút nào!” Người bên cạnh cũng khen ngợi.
“Trước kia Thẩm lão gia vốn là ngự trù, giờ thoái ẩn lại dành nhiều năm luyện tập thì đương nhiên càng lợi hại hơn.”
“Nếu mỗi ngày đều được ăn món ăn của Thẩm lão gia nấu thì đúng là thần tiên cũng không may mắn bằng!”
“…”
Mọi người sôi nổi bàn tán khen ngợi, Tử Tu cũng hơi gật đầu, y nghĩ chuyến đi này quả nhiên không bõ công, càng thêm muốn được trao đổi với vị lão nhân gia này.
——————-Ô long nhả châu:
Ru có lời muốn nói: mềnh rất ghét hải sâm, ghét luôn cả con nhộng ấy, nhìn cứ thấy ghê ghê kiểu gì =___=