Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Tử Tu nghiêng người một cái liền chắn ngay trước Khang Hy. Mũi dao lao thẳng vào phía vai phải của Tử Tu nhưng lại bị một mảnh chén trà bay đến hất văng đi. Thanh chủy thủ lướt qua cắt mất một miếng áo của Tử Tu, máu tươi lập tức chảy ra, Tử Tu thét lớn một tiếng, đầu óc lại thanh thỉnh không ít.
Lại một mảnh chén bay đến trực tiếp cắt qua cổ Thẩm Nham, Thẩm Nham mở to hai mắt, từ từ ngã vật ra sau.
Lúc này Minh Phong đã giải quyết gần hết đám gia đinh bên ngoài, lắc mình một cái đi vào phòng trong, đem kiếm kề vào cổ Thẩm Diệp Thu còn chưa kịp phản ứng.
Nếu không có Minh Phong ra tay thì nói không chừng giờ này Tử Tu đã là vong hồn dưới đao. Khang Hy ôm lấy Tử Tu đứng trong góc tường, máu tươi không ngừng túa ra từ người Tử Tu, sắc mặt Tử Tu dần dần tái đi.
“Bảo chúng cút ngay!” Minh Phong quát lớn, thanh kiếm trong tay dí vào cứa một đường trên cổ Thẩm Diệp Thu, đám gia đinh nhìn nhau rồi dần dần lui ra sau.
“Hừ, muốn giết thì cứ giết đi, hôm nay lão phu không thể giết được cẩu Hoàng đế thì đã không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa!” Thẩm Diệp Thu cười lạnh một tiếng, tuyệt không để ý đến thanh kiếm đang kề trên cổ mình. Với ông ta mà nói thì ám sát thất bại cũng đồng nghĩa với việc không cần phải sống nữa.
“Minh Phong, giam lão ta lại, trước tiên cứu Tử Tu đã rồi tính tiếp.” Khang Hy cố gắng dùng ý chí để khống chế bản thân không được ngã xuống. May mà vừa rồi uống không nhiều lắm nên dược hiệu cũng không quá mãnh liệt.
Minh Phong dùng kiếm giật đai lưng Thẩm Nham đến nhanh chóng trói Thẩm Diệp Thu lại, sau đó dùng một miếng giẻ nhét vào miệng để tránh cho ông ta cắn lưỡi tự sát. Minh Phong dùng Thẩm Diệp Thu uy hiếp chúng gia đinh, bọn họ không ai dám tiến lên một bước. Vì tránh cho phiền phức nên Minh Phong đánh ngất hết đám người đó rồi nhốt vào một căn phòng.
Trương Tùng Viễn cố gắng gọi Lương Cửu Công nhưng do Lương Cửu Công uống quá nhiều nên không tỉnh lại. Minh Phong bảo Trương Tùng Viễn đi gọi đại phu trước vì thương thế của Tử Tu quan trọng hơn.
Khang Hy đỡ Tử Tu vào trong phòng ngủ, Tử Tu nửa tỉnh nửa mê trực tiếp ngã vật xuống giường. Khang Hy nhìn máu đã thấm ra ướt cả lưng áo của Tử Tu thì vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng.
Đại phu nhanh chóng chạy đến, khi nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn ở bên trong thì rất hoảng sợ xém chút là ngất xỉu. Ông ta sợ hãi nhìn Minh Phong, hiển nhiên là đã xem đám người Minh Phong như cường đạo cướp bóc.
“Còn đứng đó làm cái gì? Không mau lại đây?” Khang Hy phẫn nộ quát, sắc mặt của Tử Tu càng lúc càng kém, không biết còn có thể kiên trì được bao lâu.
“Dạ, dạ!” Đại phu kia cố gắng trấn định quỳ xuống bên giường xem xét vết thương cho Tử Tu.
Ông ta dùng kéo cắt đi áo của Tử Tu, lộ ra miệng vết thương bên trong, đại phu vội cẩn thận lau đi vết máu xung quanh vết thương rồi bắt đầu xử lý.
“Thế nào?” Khang Hy vội vàng hỏi.
“Vết thương của vị công tử này tuy nhìn rất đáng sợ nhưng kỳ thật không hể tổn thương đến gân cốt. Đợi lão hủ bôi thuốc cho công tử thì tầm mười ngày nửa tháng thì sẽ ổn thôi.” Đại phu nhanh tay lẹ chân bôi thuốc cho Tử Tu rồi lại dùng băng vải quấn chặt vết thương.
Đợi xử lý xong hết thảy thì đại phu đã mệt đến đầu đầy mồ hôi.
Khang Hy biết nếu không nhờ Minh Phong ra tay đúng lúc thì thanh chủy thủ nọ ắt đã đâm thẳng vào người Tử Tu, khi đó Khang Hy thật sự vô cùng sợ hãi lẫn kinh hoàng, Tử Tu là vì cứu hắn mới bị thương.
Minh Phong đáng thương, trực tiếp bị Khang Hy quên mất công lao.
Đại phu kê đơn thuốc để cho Trương Tùng Viễn mang ra hiệu thuốc bốc thuốc, còn dặn dò nói Tử Tu phải đổi thuốc mỗi ngày một lần cũng như không được ăn những thứ thức ăn dầu mỡ cay nóng có hại.
Khang Hy nhất nhất ghi nhớ, sau đó liếc mắt nhìn Minh Phong, Minh Phong lập tức đánh ngất đại phu. Bây giờ họ không thể thả đại phu này về được, nếu không thì chắc chắn quan binh sẽ ập đến đây ngay. Tuy họ cũng chẳng sợ gì quan binh nhưng thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Khang Hy ngồi xuống bên giường, thấy Tử Tu đã ngủ rồi, hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho Tử Tu, vươn tay sờ lên bờ má của Tử Tu, trong lòng cảm thấy rất chua xót.
“Hoàng thượng… nô tài đáng chết…” Lương Cửu Công đột nhiên chạy vào, gương mặt đỏ bừng, không biết là vì rượu hay là vì xấu hổ.
“Đúng là ngươi rất đáng chết nhưng cứ tạm ghi nhớ ở đó đã, chăm sóc cho Tử Tu đi!” Khang Hy đứng lên đạp Lương Cửu Công một cước, liếc nhìn Thẩm Diệp Thu bị trói ở một bên lạnh lùng nói: “Hừ, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Thẩm Diệp Thu trợn mắt nhìn Khang Hy, ư ư a a nói không nên lời, Minh Phong xách cổ ông ta lôi ra ngoài.
Vào trong đại sảnh, Khang Hy mệt mỏi ngồi xuống ghế, Minh Phong lấy miếng vải nhét trong miệng Thẩm Diệp Thu ra, ngay lập tức ông ta liền mở miệng mắng to: “Cẩu Hoàng đế! Có giỏi thì giết ta đi, ta nguyền rủa ngươi không sống yên…ư…” Ông ta chưa mắng xong thì lại bị Minh Phong chặn miệng, lão già này đúng là ngại mệnh quá dài sao?
Khang Hy nhíu mày nhàn nhạt nói: “Trẫm hỏi một câu ngươi đáp một câu, nếu không đáp được thì Minh Phong, ngươi lập tức bẻ một cái xương của lão, nhưng trăm ngàn lần không được giết chết!”
“Rõ!” Minh Phong đáp, ánh mắt của Thẩm Diệp Thu càng thêm phẫn nộ.
“Nói đi, ngươi rốt cục có thù oán gì với trẫm?”
Minh Phong lấy miếng giẻ ra khỏi miệng Thẩm Diệp Thu, Thẩm Diệp Thu vừa mở miệng lại bắt đầu mắng chửi, kết quả mới nói được nửa câu đã bị Minh Phong không lưu tình đánh gãy một cái xương sườn. Thẩm Diệp Thu hét thảm một tiếng nhưng vẫn không khuất phục.
Khang Hy không buồn nhìn đến tiếp tục nói: “Dù ngươi có không nói thì trẫm tự có cách để biết, nhưng đến lúc đó kết cục của ngươi càng thảm hại hơn. Không chỉ có ngươi, đồng đảng, thân nhân, bằng hữu… tất cả người thân quen của ngươi… hừ, trẫm sẽ cho chúng muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!”
Thẩm Diệp Thu hiển nhiên là bị Khang Hy dọa, tuy ông ta không sợ cái chết nhưng ông ta không thể làm liên lụy đến thân nhân bằng hữu. Thẩm Diệp Thu tức giận trừng mắt nhìn Khang Hy mắng: “Cẩu Hoàng đế, có giết thì thiết một mình lão phu. Lão phu đến chết cũng là người của Minh triều. Tên thát tử Đại Thanh nàh ngươi hủy đi giang sơn bức tử Thánh thượng của chúng ta, lão phu có chết cũng không nhận giặc làm chủ!”
“Thì ra là dư nghiệt tiền triều!” Khang Hy thở dài một tiếng, nghiêm mặt nhìn Thẩm Diệp Thu: “Trước khi Đại Thanh chúng ta nhập quan, Minh triều của các ngươi đã thối nát đến độ nào ta tin chắc ngươi còn rõ ràng hơn ta. Dù cho không có Đại Thanh ta nhập quan thì việc Minh triều diệt vong cũng là chuyện sớm hay muộn. Từ khi trẫm đăng cơ, trọng dụng nhân tài, không ít hiền thần của tiền triều đều được tham gia vào triều chính. Người Mãn là con dân của Đại Thanh ta, người Hán cũng là con dân của Đại Thanh ta. Nay thiên hạ mưa thuận gió hòa bách tính an vui, lẽ nào không tốt hơn so với tiền triều sao?”
“Đừng hoa ngôn xảo ngữ, hừ!” Thẩm Diệp Thu quay đầu đi, coi như không nghe thấy Khang Hy nói gì.
“Ngươi thử nói cho trẫm, điều mà dân chúng muốn có nhất là điều gì?” Tựa hồ không cần Thẩm Diệp Thu trả lời, Khang Hy tự nói tiếp: “Chẳng phải chỉ là muốn sống một cuộc sống bình yên, không phải đi lao dịch, gánh chịu sưu cao thuế nặng sao? Những điều đó Đại Thanh ta đã mang đến cho họ, vì sao ngươi lại muốn hủy đi hết thảy? Khiến cho dân chúng lâm vào chiến hỏa lầm than mới là điều mà ngươi muốn ư?”
Thẩm Diệp Thu ngẩn người, đúng là không tìm ra được nửa lời dể phản bác. Khang Hy nói đúng, nhưng mà… đây là thiên hạ của người Mãn!
“Đối với dân chúng mà nói, ai làm Hoàng đế thì có gì quan trọng, quan trọng là họ có thể sống an vui. Nếu như trẫm đã có thể mang đến tất cả cho bọn họ, ngươi nghĩ bọn họ còn nhớ đến tiền triều như ngươi sao?”
Thẩm Diệp Thu vô lực quỳ dưới đất, ông ta chưa từng nghĩ đến những việc này. Bao nhiêu năm qua ông ta một lòng muốn phục quốc, muốn lật đổ Đại Thanh, nhưng lật đổ được rồi thì sao? Thẩm Diệp Thu không thể cam đoan được rằng hậu duệ của Minh triều có thể thống trị thiên hạ tốt như vậy.
Vậy thì ông ta cố gắng bao nhiêu năm qua rốt cục là vì cái gì?
Nhất thời Thẩm Diệp Thu rơi vào mê mang, ông ta không thể tìm ra được lý do khiến cho mình kiên trì bao nhiêu năm qua là cái gì.
Khang Hy thấy Thẩm Diệp Thu không phản bác nữa thì cũng mặc kệ ông ta. Đối với những kẻ muốn uy hiếp đến giang sơn Đại Thanh, nếu như biết ân hận thì tốt, còn nếu như vẫn muốn kiên trì thì hắn cũng không ngại giết thêm vài người.
Khang Hy đứng dậy định đi thăm Tử Tu thì đột nhiên Thẩm Diệp Thu cất tiếng nói: “Có thể cho ta ba ngày để ta suy nghĩ một chút không?”
“Chỉ cần ngươi đừng bày mấy cái trò kia ra nữa thì Đại Thanh ta rất hoan nghênh một vị trù sư có tài như ngươi!” Cơn tức giận của Khang Hy đã tiêu đi không ít, hắn bảo Trương Tùng Viễn đi báo quan rồi dùng thân phận của vương gia bảo tri phủ xử lý nốt việc của Thẩm viên.
Tri phủ biết là vương gia đại giá quang lâm, nịnh nọt mời họ vào trong phủ của mình, Khang Hy lệnh cho tri phủ không được để lộ thông tin ra ngoài, tri phủ vội vội vàng vàng cung kính làm theo.
Chạng vạng, Tử Tu mới từ từ tỉnh lại, cổ họng khô khốc không thôi, đang định ngồi dậy tìm nước uống thì không cẩn thận làm động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Công tử tỉnh rồi?” Nha hoàn đứng canh bên ngoài nghe tiếng vội đi vào phòng.
“Ngươi là…” Tử Tu nghi hoặc nhìn nàng ta.
“Công tử, đây là quý phủ của tri phủ lão gia, công tử muốn uống nước à?” Nha hoàn thông minh rót cho Tử Tu một ly nước ấm rồi giúp Tử Tu uống.
Được tin báo, Khang Hy vội vàng chạy đến, hắn đuổi nha hoàn đi rồi tự mình ngồi bên giường chăm sóc cho Tử Tu. Khang Hy kể lại mọi chuyện với Tử Tu, Tử Tu nghe xong thì hơi xoa trán.
“Chỉ hy vọng Thẩm lão gia có thể suy nghĩ cẩn thận.” Cuối cùng Tử Tu mới nói một câu.
“Ừ, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa ta bảo hạ nhân nấu cháo cho ngươi.”
Tử Tu vô cùng cảm động, mỉm cười nói: “Ngươi là Hoàng đế, sao lại hạ mình chăm sóc cho ta?”
“Mạng của Hoàng đế này là do ngươi cứu, chăm sóc ngươi một chút thì đã sá gì?” Khang Hy cười đáp, hắn giúp Tử Tu chỉnh lại chăn, dịu dàng đến mức khiến cho ai thấy cũng phải sợ hãi.
“Không đúng, mạng của ngươi là do Minh Phong cứu, ta cũng vậy.” Tử Tu không hề quên hai mảnh chén vỡ kia, nếu không nhờ Minh Phong thì trên người y e là đã bị thủng một lỗ rồi.
Khang Hy thản nhiên nói: “Cho dù là hắn cứu thì khi nào về ta thưởng cho hắn là được rồi. Bất quá Tử Tu, vì sao lúc đó ngươi lại lao ra chắn cho ta?”
Tử Tu trả lời rất đương nhiên: “Ngươi là Hoàng thượng mà, nếu ngươi chết đi thì Đại Thanh sẽ ra sao?”
“Vậy ngươi có bao giờ nghĩ tới nếu ngươi làm vậy thì rất có thể ngươi sẽ mất mạng không?” Khang Hy nhìn thẳng vào mắt của Tử Tu, dường như hắn có thể thấy được bóng dáng của mình phản chiếu ở bên trong.
“Lúc đó ta nào có thời gian để nghĩ nhiều như vậy. Chỉ nghĩ rằng nếu ngươi bị thương hoặc chết đi thì sẽ rất không tốt. Hoàng thượng, ta cảm thấy dù ta có bị thương cũng không sao cả nhưng ngươi thì không thể bị thương được.” Tử Tu nghiêm túc nhìn Khang Hy nói.
Khang Hy đột nhiên cúi người hôn lên trán Tử Tu một cái khiến cho mặt Tử Tu nháy mắt đỏ bừng, vô cùng quẫn bách. Tâm trạng của Khang Hy cực kỳ tốt, hắn cười nói: “Tâm ý của ngươi ta đã hiểu được, Tử Tu, nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Nhìn bóng lưng Khang Hy rời đi, Tử Tu mới ẩn ẩn hiểu được ý tứ của Khang Hy, trong lòng có chút quẫn bách nhưng cũng rất vui vẻ, y… y thích Khang Hy!