*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khang Hy ban ra đạo thánh chỉ này, vui mừng chỉ có duy nhất hai phụ nữ Hòa Tháp. Hòa Tháp mặc dù tin chắc là Hoàng đế sẽ thích Hà Hương nhưng không ngờ nhanh như vậy đã ban ra thánh chỉ.
Quý nhân, tuy phẩm cấp không cao nhưng bây giờ trong hậu cung bây giờ ngoại trừ Hoàng hậu ra thì người có phẩm cấp cao nhất cũng chỉ là ở bậc Tần. Chỉ cần Hà Hương nỗ lực một chút thì thăng lên cấp Tần cũng không phải việc khó.
“Sư phụ, cách cách Mông Cổ đã được Hoàng thượng sắc phong làm quý nhân, con…” Tùng Viễn cúi đầu, không vui khắc một củ cà rốt nhưng khi củ cà rốt bị khắc hỏng cũng không nhận ra.
Tử Tu cũng không vui, tuy y chưa từng nhìn thấy vị cách cách kia nhưng thái độ của Khang Hy như vậy khiến cho trong lòng của Tử Tu vô cùng không thoải mái. Tử Tu đem đồ ăn đã làm xong cất vào trong hộp, vỗ vai Tùng Viễn rồi bảo: “Nghiêm túc tập luyện, sư phụ phải mang thức ăn đi.”
“Vâng, sư phụ đi thong thả.” Tùng Viễn lắc lắc củ cà rốt, kết quả cạch một tiếng củ cà rốt rời ra làm hai khúc. Tùng Viễn xấu hổ quăng củ cà rốt đi, gãi đầu: “Sư phụ, con sẽ khắc lại, người cứ đi trước đi.”
Tử Tu lắc đầu thở dài đi về hướng Càn Thanh Cung. Càn Thanh Cung vẫn lộng lẫy uy nghi như trước, tiểu thái giám đứng canh cửa nhanh chóng mở cửa cho Tử Tu, Tử Tu cám ơn một tiếng rồi đi vào một mình.
Khang Hy ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương, thấy Tử Tu đi vào thì lập tức buông bút son gọi: “Tử Tu, mau đến đây, ta tưởng ngươi chết rồi chứ?”
Tử Tu giật mình, nhìn nụ cười nhu hòa của Khang Hy, cũng kìm lòng không đặng bật cười. U buồn dưới đáy lòng chậm rãi tan đi, Khang Hy vẫn là Khang Hy như trước kia, tựa như chưa từng thay đổi.
Tử Tu đặt hộp thức ăn lên trên bàn, lấy mấy đĩa điểm tâm ra. Khang Hy vừa đưa đũa gắp một miếng dưa chuột cho vào miệng thì sắc mặt nháy mắt trở nên thập phần quái dị.
“Tử Tu, ngươi muốn mưu sát phu quân à?”
Tử Tu sửng sốt hỏi: “Hoàng thượng, làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Khang Hy bất đắc dĩ gắp một miếng dưa chuột khác đút cho Tử Tu, Tử Tu do dự một chút rồi há miệng ăn.
“Phụt… khụ khụ…” Miếng dưa chuột vừa cho vào miệng thì Tử Tu lập tức phun ra, mặt Tử Tu đỏ lên, không thể tin được đây là món ăn do chính mình làm, vừa chua vừa mặt, khó trách Khang Hy lại nói như vậy.
“Ha ha…” Khang Hy vô lương nở nụ cười. “Tử Tu, khi ngươi nấu thức ăn thì suy nghĩ cái gì thế? Tại sao lại khó ăn như vậy?”
“Ta… ta cũng không biết.” Tử Tu vốn định nói “nghĩ đến ngươi” bất quá do da mặt quá mỏng nên những lời buồn nôn như thế y không nói nên lời được.
Khang Hy trầm ngâm nhìn Tử Tu, đột nhiên vươn tay kéo Tử Tu vào trong lòng khiến cho Tử Tu giật mình, xém chút nữa thì kêu lên sợ hãi. “Nghe nói người nấu bếp tâm tình như thế nào thì món ăn nấu ra sẽ có hương vị y như thế, ừm… để ta đoán xem vì sao tâm trạng của ngươi lại không tốt nào?”
Mặt Tử Tu đỏ lên, Khang Hy nói tiếp: “Là vì chuyện ta sắc phong cho cách cách Mông Cổ kia làm quý nhân phải không?”
Tử Tu lắc đầu, Khang Hy bật cười: “Lâm Tử Tu, ngươi đang khi quân đấy.” Thấy Tử Tu không có phản ứng thì Khang Hy càng thêm khẳng định là vì chuyện này, hắn thở dài một tiếng: “Tử Tu ơi là Tử Tu, tuy rằng ngươi ghen thì ta rất vui nhưng nếu như vậy lại ảnh hưởng tới tâm tình của ngươi, khiến ngươi làm ra món ăn khó ăn như vậy thì ta thật sự không vui đâu.”
Tử Tu giãy ra, quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, nô tài sai rồi, xin Hoàng thượng trách phạt.”
“Biết sai là tốt rồi, lại đây.” Khang Hy ngoắc ngón tay, Tử Tu chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Khang Hy. Khang Hy lại cười hỏi: “Món ăn này vừa chua vừa mặn, làm sao bây giờ? Ta muốn ăn món gì đó ngọt ngào, ngươi phải bồi thường cho ta.”
“Vậy để ta đi làm cho Hoàng thượng.” Tử Tu cảm thấy rất xấu hổ, từ xưa tới nay y chưa từng làm món gì khó ăn như vậy. Nếu như món này là làm cho người khác thì e là cái mạng nhỏ của y đã không còn.
Khang Hy vẫn tiếp tục cười nói: “Không cần, theo ý ta thì ngươi so với bất kỳ món gì cũng đều ngọt hơn, nếu ngươi chủ động hôn ta thì ta sẽ tha cho ngươi.”
Tử Tu cực kỳ quẫn bách, đứng một chỗ không nhúc nhích, Khang Hy thì ung dung nhìn Tử Tu nhưng sắc mặt càng ngày càng kém, khi Khang Hy đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên Tử Tu rướn người đến hôn lên môi Khang Hy.
Khang Hy cười hạnh phúc, long tâm đại duyệt, vì thế vội ôm chặt lấy Tử Tu chủ động hôn ngược trở về. Khang Hy từng chút một nhấm nháp miệng lưỡi của Tử Tu, chỉ cảm thấy đây là món ngọt ngào nhất mà hắn từng nếm qua.
“Tử Tu à, ta đã nói rồi, cho dù nữ nhân chốn hậu cung có nhiều bao nhiêu nhưng ngươi chỉ có một. Ta sắc phong cho cách cách Mông Cổ là chuyện sớm muộn gì cũng phải làm. Để trấn an các bộ tộc Mông Cổ, ta phải cưới nữ nhi của họ.” Khang Hy dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Có lẽ sau này ta sẽ còn có nhiều phi tần hơn, càng có nhiều nhi nữ hơn… nhưng ngươi ở trong lòng ta vĩnh viễn là người quan trọng nhất.”
“Hoàng thượng, cám ơn ngươi.” Tử Tu rất cảm động, mặc kệ Khang Hy có nói thật hay không thì Tử Tu vẫn muốn cám ơn Khang Hy. Khang Hy là người đầu tiên nói yêu y, cũng là người đầu tiên mà y đem lòng yêu thích. Bất kể sau này bọn họ sẽ ra sao thì ít nhất bây giờ, Khang Hy là của Tử Tu.
Ba ngày sau, Khang Hy thiết yến tại Càn Thanh Cung, mở tiệc chiêu đãi Thân vương Mông Cổ Hòa Tháp. Kể từ đêm nay, Hà Hương sẽ chính thức trở thành phi tử của Khang Hy. Đêm nay, Hà Hương thay vào cung trang của phi tử Mãn Thanh, cùng Hòa Tháp tham dự yến tiệc.
Yến tiệc đám hỏi giữa Hoàng thất và quý tộc Mông Cổ được xưng tụng là Mông Cổ Thân Phan Yến. Yến tiệc này được làm tại Càn Thanh Cung, chỉ có các đại thần nhất, nhị phẩm mới tham dự. Lần này vì sắc phong Hà Hương mà mở yến tiệc, có thể nói là Khang Hy muốn cho Hòa Tháp chút mặt mũi.
Hoàng đế nạp tân quý nhân, đám người Hoàng hậu, Huệ tần vẫn giữ hòa khí trên mặt nhưng trong lòng thì chua muốn chết. Tuyết San nắm tay Hà Hương gọi muội muội, Hà Hương cũng thân thiết gọi nàng là tỷ tỷ.
Khang Hy nhìn chúng hậu phi ở chung rất hài hòa, trên mặt lộ ra ý cười. Không phải hắn không biết trong hậu cung sóng ngầm mãnh liệt, chẳng qua hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, bất kỳ động tác nào của phi tử chốn hậu cung đều không qua nổi mắt hắn.
Yến tiệc đã bắt đầu, tiếng nhạc dâng lên, mỹ nhân hiến trà, chỉ khác với những yến hội khác đó là trà được dùng là Trà sữa bạch ngọc. Sau khi dùng trà thì tới Điểm tâm tứ phẩm, tiếp theo là Toàn hạp nhất phẩm, Tứ hỉ kiền quả và Tứ điềm mật.
Tiếp theo đó mới là ngự thiện chính thức, trước tiên là Tiền thái ngũ phẩm, Bột bột tứ phẩm và Tương thái tứ phẩm,… Lần này Tử Tu được phân công làm hai món trong Ngự thái tam phẩm là Phượng Vĩ Ngư Sí và Hồng Mai Châu Hương. Hồng Mai Châu Hương thì khỏi phải nói là món sở trường của Tử Tu, mà Phượng Vĩ Ngư Sí thì Tử Tu cũng đã làm qua không ít lần nên làm vô cùng thuận tay.
Tùng Viễn vẫn theo làm trợ thủ cho Tử Tu, nhóm lửa, xắt nguyên liệu, thuận tiện cũng quan sát cách Tử Tu đứng bếp. Từ ngày theo Tử Tu thì Tùng Viễn học được không ít thứ, cùng Tử Tu phối hợp đến thiên y vô phùng.
Phượng Vĩ Ngư Sí dùng nguyên liệu chính là vi cá, trứng cút, thịt gà mái, thịt heo làm thành. Trước tiên Tử Tu đem con gà mái chặt làm hai nửa rồi cho vào nồi nấu. Sau đó lấy một cái nồi khác cho thịt heo và các nguyên liệu khác vào, cuối cùng là dùng đồ bọc bọc vi cá lại rồi cho hết vào nồi cùng nấu chung với nhau.
Trong lúc nấu gà thì Tử Tu cũng chưng trứng cút lên rồi lột vỏ để ở một bên dùng sau. Cuối cùng là cho thêm gia vị vào.
“Sư phụ, chừng nào thì con mới làm được giống như người?” Tùng Viễn nhìn món Phượng Vĩ Ngư Sí dưới bàn tay khéo léo của Tử Tu dần dần thành hình thì vô cùng hâm mộ, trước mắt hắn chỉ biết khắc rau củ, còn món ăn thì vẫn chưa biết làm gì cả.
“Quen tay hay việc, luyện tập nhiều khắc làm tốt. Ngươi không biết, lúc trước khi ta làm món này thì phải làm hơn trăm lần mới thành công đấy!” Tử Tu xoa đầu Tùng Viễn, từ ngày hôm đó y được giải tỏa khúc mắc, dường như trù nghệ cũng theo đó mà tinh tiến hơn rất nhiều.
“Một món ăn mà đã làm hơn trăm lần, vậy sư phụ, người tổng cộng biết làm bao nhiêu món?” Tùng Viễn giật mình kinh hô, vẻ mặt không dám tin.
“Cái này thì ta chưa tính thử, ha ha, chỉ cần ngươi cố gắng thì một ngày nào đó sẽ vượt qua được ta thôi.” Tử Tu cười nói.
Nhìn từng món ăn được bưng đi, Tử Tu thở nhẹ một hơi. Trước kia trong lòng y chỉ có nấu nướng, mà bây giờ lại nhiều hơn một người. Trước kia y chưa từng nghĩ đến việc chỉ muốn đem món ăn của mình nấu cho một người nào đó ăn, mà bây giờ y chỉ muốn nấu cho Khang Hy ăn.
Hôm nay nấu ăn lại là vì để làm tiệc mừng Khang Hy nạp quý nhân. Tử Tu đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi… Tử Tu lắc đầu đem tất cả những cảm xúc không tốt kia vứt ra khỏi đầu. Không phải Khang Hy đã nói rồi sao, bất luận như thế nào thì y ở trong lòng Khang Hy vẫn là người quan trọng nhất.
Trong Càn Thanh Cung đèn đuốc sáng trưng, yến hội dần dần kết thúc, sau khi trà cuối tiệc được dâng lên, nhóm ca cơ vũ cơ tản ra, chúng đại thần lẫn hậu phi đều lần lượt rời đi.
“Hoàng thượng, thần xin cáo lui.” Hòa Tháp uống đến say khướt nhưng vẫn không quên quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế. “Hà Hương, sau này nhất định phải hầu hạ Hoàng thượng chu đáo.”
“Phụ vương, nữ nhi biết, nữ nhi nhất định sẽ hầu hạ Hoàng thượng chu đáo.” Hà Hương thẹn thùng liếc nhìn Khang Hy rồi nói.
“Vậy là tốt rồi, Hoàng thượng, thần cáo lui trước.”
Hòa Tháp đi rồi, Hà Hương tới gần Khang Hy, nhẹ giọng nũng nịu: “Hoàng thượng, đêm nay… để thần thiếp hầu hạ người được không?”
Khang Hy liếc nhìn nàng một cái rồi bảo: “Đêm nay trẫm mệt rồi, nàng chắc cũng mệt không ít, đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“Dạ, thần thiếp cáo lui.” Hà Hương cắn môi không cam lòng nói. Nàng không thể tin được Khang Hy lại cự tuyệt nàng, bất quá thời gian còn dài, nàng không tin Khang Hy vẫn có thể nhịn được.
————-
Ru có lời muốn nói: Mấy món có chữ phẩm trong yến tiệc thì cũng toàn là mấy món đãi tiệc mừng năm mới, Ru đã từng có hình và chú thích ở các chương 7, 8, 9 rồi hen. Mà túm lại là mấy món đó chỉ toàn là hạt với mứt để ăn khai vị cho vui miệng thôi. Còn cái trà sữa bạch ngọc thì bạn search gg bằng tiếng bông ra toàn mấy món trà sữa cho học sinh bên tàu uống chứ chả có món nào cổ trang ráo =__=
=”= tui edit chương này mà bực muốn chớt, cả đời tui chưa từng được nhìn trực tiếp món vi cá mập chứ đừng nói là nếm thử, vậy mà có đứa làm hỏng hơn trăm lần = phá hỏng cả trăm bộ vi còn giề =3=
————-
Phượng Vĩ Ngư Sí: Vâng đơn giản là súp vi cá mập thôi
Hồng Mai Châu Hương thì lần trước từ chương 4 đã có nhắc đến rồi, nói chung là nó được làm từ trứng cút và tôm là 2 nguyên liệu chính.