*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khang Hy đang không vui, là một loại cảm giác không vui từ trước đến giờ chưa từng có, ngay cả lúc bận rộn chính sự cũng không khiến cho hắn khó chịu như thế này. Càng nghĩ thì Khang Hy càng sinh khí, tại sao tiểu tử kia lại có thể quên hắn được chứ? Tuy rằng mấy năm qua Khang Hy không hề có ý định đi tìm Tử Tu nhưng ít nhất thì vừa nghe đến tên Tử Tu hắn liền nhận ra y ngay.
Xử lý xong chính sự thì Khang Hy ném bút lên bàn “cạch” một tiếng khiến Lương công công đứng canh cửa nhảy dựng. Lương công công tên là Lương Cửu Công, là thân tín bên cạnh Khang Hy. Hắn không chỉ có kỹ năng nịnh nọt hạng nhất mà cả kỹ năng xem sắc mặt người khác nữa. Vừa thấy Khang Hy như vậy thì biết ngay Khang Hy đang có tâm sự.
“Hoàng thượng, người đang có điều gì phiền lòng ư? Không biết nô tài có thể phân ưu vì Hoàng thượng chăng?”
Khang Hy lắc đầu, Lương Cửu Công lại nói: “Không biết đêm nay Hoàng thượng muốn đến cung của vị nương nương nào để nô tài sớm thông báo ạ?”
Khang Hy trừng mắt liếc qua một cái khiến Lương Cửu Công lập tức thức thời quỳ xuống mặt đất hô to: “Nô tài đáng chết nô tài đáng chết.” Đồng thời tự đưa tay tát mình mấy cái. Khang Hy cũng không ngăn cản Lương Cửu Công mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cho đến khi hai má của Lương Cửu Công đều sưng lên rồi mới nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng thượng ân điển.” Mặt Lương Cửu Công sưng phù giống bánh bao, hắn hoàn toàn không hiểu hôm nay Hoàng thượng bị làm sao vì mọi khi hắn đều hỏi như thế này mà.
“Đêm nay trẫm mệt, muốn nghỉ lại Càn Thanh cung.” Khang Hy đứng dậy đi ra ngoài, Lương Cửu Công vội vàng chạy theo sau lưng. Đột nhiên Khang Hy dừng chân hại Lương Cửu Công loạng choạng đứng lại, suýt tý nữa là đụng vào người Khang Hy.
Khang Hy hỏi: “Tân ngự trù mới được ban cho Huệ tần, tên Lâm…”
“Là Lâm Tử Tu, Hoàng thượng.” Lương Cửu Công vội vàng tiếp lời.
Khang Hy gật đầu nói tiếp: “Huệ tần nói Lâm Tử Tu nọ nấu ăn rất tốt, ngày mai trẫm sẽ đến chỗ Huệ tần dùng bữa tối. Ngày mai ngươi cho người đi thông truyền một tiếng.”
“Dạ.” Tâm tư Lương Cửu Công nhanh chóng quay trở lại, nháy mắt hiện lên hai ý nghĩ trong đầu: thứ nhất là Hoàng thượng càng sủng ái Huệ tần, thứ hai là Hoàng thượng dường như đang có hứng thú với ngự trù mới đến kia. Bất quá mặc kệ là lý do nào thì hắn đều phải cẩn thận hơn. Tuổi càng tăng lên thì tâm tư của Hoàng đế càng khó nắm bắt.
Buổi chiều hôm sau Khang Hy quả nhiên xuất hiện tại Vĩnh Thọ Cung. Đối với việc Khang Hy đến thì tất nhiên mọi người trong Vĩnh Thọ Cung đều vô cùng vui mừng. Khang Hy rất ít khi dùng bữa chung với phi tử mà lần này lại cố tình đến dùng bữa, đủ để thấy sự sủng ái của Khang Hy dành cho Huệ tần.
Tử Tu đã sớm chuẩn bị xong món ăn. Sau khi đến đây thì y mới biết được ở Vĩnh Thọ Cung nấu nướng cũng rất tốt vì Huệ tần đang được sủng ái nên bất kỳ nguyên liệu nào Tử Tu muốn đều được cung cấp. Khi không bận rộn việc gì thì Tử Tu có thể ở một mình trong trù phòng nghiên cứu món ăn, rất tự do nhàn nhã.
Tử Tu nghĩ bụng cứ tiếp tục đi theo bên người Huệ tần cũng rất tốt.
Thái giám đến truyền lệnh, Tử Tu nhanh chóng đưa thức ăn đã chuẩn bị sẵn cho bọn thái giám, sau đó tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu món ăn khi nãy đang làm dở. Mỗi lần Tử Tu đứng vào bếp liền tập trung đến quên ăn quên ngủ, một ngày một đêm không nghỉ ngơi cũng không sao. Sư phụ đã dạy dỗ y bao nhiêu lần nhưng Tử Tu vẫn chứng nào tật nấy.
Cho đến khi lại có người đến thông báo rằng Hoàng thượng triệu kiến Tử Tu. Tử Tu cau mày, không biết Khang Hy lại muốn làm cái gì đây?
“Nô tài tham kiến Hoàng thượng, tham kiến nương nương…” Tử Tu cảm thấy mình hành lễ càng ngày càng thông thuận, ý thức được điểm này, y có chút dở khóc dở cười.
“Bình thân, Lâm Tử Tu, ngươi lại đây.” Khang Hy ngoắc tay, Tử Tu từng bước đi đến bên cạnh Khang Hy, Khang Hy hỏi: “Món này của ngươi tên là gì, trước giờ trẫm chưa từng dùng qua.”
Tử Tu nhìn thoáng qua món ăn trên bàn, cung kính giải thích: “Món này tên là Hồng Mai Châu Hương (1), chủ yếu được nấu từ trứng chim bồ câu, thịt ức gà và thịt tôm, vị thơm ngọt, Hoàng thượng có thể nếm thử.”
Khang Hy cảm thấy hứng thú hỏi: “Vì sao phải gọi nó là ‘Hồng Mai Châu Hương’? Đây là món do ngươi tự nghĩ ra à?”
Tử Tu nhất thời nghẹn lời, lúc này y mới nhớ ra món Hồng Mai Châu Hương này đến thời Ung Chính mới được tạo ra. Về món ăn này còn có một truyền thuyết, cũng là về Ung Chính. Nhưng mà lúc này thì Ung Chính còn chưa ra đời.
Tử Tu đành nói quanh co: “Là nô tài tự nghĩ ra… vì nô tài cảm thấy tên như thế này rất dễ nghe nên mới dùng.”
Khang Hy gật đầu: “Ừ, rất êm tai, món ăn cũng rất đẹp mắt, vậy từ giờ cứ gọi nó là ‘Hồng Mai Châu Hương’ đi. Lâm Tử Tu, ngươi nấu rất tốt, nói thử xem trẫm nên thưởng gì cho ngươi đây?”
Trái tim Tử Tu chẳng khác gì ngồi trên xe ngựa, không ngừng xóc nảy… nói chuyện với Hoàng đế thật căng thẳng, y nào dám cầu xin thứ gì, chỉ cần cho y về sớm thì đã là ban thưởng lớn nhất rồi.
Vì thế Tử Tu đành trả lời: “Hoàng thượng có lòng chính là ban thưởng lớn nhất với nô tài rồi ạ.”
Khang Hy có chút mất hứng, người này lúc nào cũng nói như vậy, Lâm Tử Tu này thật sự không cần ban thưởng hay là cho rằng mình không có thứ gì có thể thưởng được cho y đây?
Khang Hy bảo: “Lương công công, đưa chuôi ngọc như ý của trẫm đến đây. Lâm Tử Tu, đêm nay làm một mâm Kim Cao mang đến Ngự Thư Phòng cho trẫm.”
“Vâng.” Tâm trạng của Tử Tu rất phức tạp, y hoàn toàn không thể nắm rõ được tâm tư của Hoàng đế. Trong khi y đang đau đầu suy nghĩ thì Lương công công đã mang ngọc như ý đến.
Khang Hy nói: “Hôm nay trẫm thưởng ngọc như ý này cho ngươi, nếu lần sau tiếp tục làm tốt thì sẽ có thưởng nữa.”
“Tạ Hoàng thượng ân điển.” Tử Tu nhận lấy ngọc như ý, cảm thấy thứ đồ chơi này nặng trình trịch, mặc dù chế tác rất tinh mỹ nhưng không ăn không uống được, lại chẳng dùng được vào việc gì. Tử Tu có chút không vui nhìn ngọc như ý, suy nghĩ xem thứ này đối với mình rốt cuộc có lợi ích gì không.
Tử Tu lui về, vẫn như cũ không nghĩ ra được, vì thế bèn đặt ngọc như ý vào trong tủ của mình. Tử Tu cảm thấy vận khí của mình không tồi, nấu được những món mà Huệ tần lẫn Hoàng đế đều thích. Không, Tử Tu không hề kiêu ngạo mà là cảm thấy tài nghệ của mình không phải là chỉ học không. Được người khác khẳng định tài năng thì Tử Tu mới có thêm động lực để nấu nướng.
Tiếp theo không có việc gì làm, Tử Tu lại bắt tay vào nấu món mới. Nói là món mới cũng không chính xác mà phải nói là y đang làm những món mà y vẫn chưa làm được. Theo sư phụ học nghệ mười năm, có thể làm được năm mươi tám món trong Mãn Hán toàn tịch, còn lại năm mươi món thì vẫn biết cách làm nhưng không nấu đạt yêu cầu.
Ngay cả năm mươi tám món Tử Tu nấu tốt cũng bị sư phụ nói là chỉ có hình chứ không có tinh túy. Đến tận bây giờ Tử Tu vẫn không hiểu nổi “tinh túy” mà sư phụ nói là cái gì cũng như món ăn thứ một trăm linh chín kia đến bây giờ y vẫn không biết. Tử Tu đã đến đây được một tháng, thời gian trôi qua quả thật không lâu nhưng chưa nói đến việc tìm được đáp án, ngay cả tài nghệ vẫn chẳng tiến bộ.
Lúc trước là do điều kiện hạn chế nên không thể thử nấu món mới, giờ có điều kiện rồi thì đương nhiên y phải nắm chặt thời gian cố gắng học tập, đây là mục đích chính khi tiến cung của y.
“Lâm Tử Tu?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, Tử Tu quay ra nhìn thì thấy là Hải Châu. Đối với Hải Châu, Tử Tu luôn mang lòng cảm kích, nữ nhân này cũng là người rất tốt, hay giúp kẻ khác.
“Hải Châu cô nương có chuyện gì sao?” Tử Tu muốn kéo ghế cho Hải Châu nhưng tay dính đầy dầu nên rất lúng túng.
Hải Châu cười: “Không có gì đâu, ta chỉ đến xem thử ngươi ở có quen không, vả lại cũng muốn chúc mừng ngươi nhanh như vậy đã thăng lên chính thất phẩm rồi.”
Tử Tu vốn không quan tâm gì đến cái danh chính thất phẩm kia, chẳng phải cũng vẫn là ngự trù nấu ăn thôi sao? Tử Tu đáp: “Ta vẫn ổn, có thể làm được chuyện mà mình thích nên ta rất vui. Hải Châu cô nương, ta vẫn còn chưa cảm tạ cô vì chuyện lúc đó.”
“Cảm tạ cái gì? Ta cũng chỉ có thể nhắc nhở ngươi một chút như vậy thôi, bất quá ngươi phải nhớ không được tái phạm. Đúng rồi, đừng quên đêm nay phải làm điểm tâm cho Hoàng thượng, Lương công công bảo ngươi giờ Dậu mang qua đấy.”
Tử Tu cau mày: “Tự ta phải mang đi à?” Không phải mấy việc này là do tiểu thái giám làm sao?”
“Đúng thế, Lương công công dặn như vậy, công công nói sẽ có người dẫn đường cho ngươi.” Hải Châu cũng không hiểu nhưng nàng không dám phán đoán tâm tư của Hoàng đế.
“Ta biết rồi, vậy để ta đi chuẩn bị.” Tử Tu không hỏi nữa, quản nhiều như thế để làm gì, tự mang thì tự mang thôi.
Canh ba giờ Dậu, quả nhiên có thái giám từ Càn Thanh Cung đến. Lúc này Tử Tu đã nấu nướng xong, đặt đồ ăn trong hộp đi theo tiểu thái giám. Tiểu thái giám cũng không nói nhiều mà chỉ lẳng lặng đi trước dẫn đường. Tử Tu vừa đi vừa để ý con đường thì nhận ra Càn Thanh Cung ở ngay cạnh Vĩnh Thọ Cung.
“Xin đợi bên ngoài một lát.” Đến trước cửa Càn Thanh Cung, tiểu thái giám bảo Tử Tu đứng đợi còn mình thì vào trong thông báo.
Tử Tu đứng đợi trước cửa Càn Thanh Cung nhàm chán ngắm nghía tòa cung điện này. Tử Tu nhận thấy so với những cung điện khác thì Càn Thanh Cung rộng lớn và trang nghiêm hơn nhiều, có lẽ vì đây là nơi ở của đế vương. Tử Tu còn nhớ kiếp trước khi đi thăm Cố cung thì y không hề thấy Càn Thanh Cung có bao nhiêu khác biệt, nhưng quay trở về quá khứ thì lại nhịn không được mà có cảm giác sùng bái.
Chẳng bao lâu sau, tiểu thái giám đi ra bảo Hoàng đế cho truyền Tử Tu vào. Tử Tu cúi đầu cám ơn tiểu thái giám, tâm tư bất an đi vào bên trong.
“Nô tài tham kiến Hoàng thượng.” Vừa vào cửa thì Tử Tu quỳ xuống làm lễ, đang ở trong hoàng cung, y không thể không học cách thích nghi với hoàn cảnh.
“Bình thân, đóng cửa lại rồi lại đây.” Khang Hy nhìn Tử Tu một cái rồi lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Tử Tu đóng cửa lại, mang theo hộp thức ăn đi qua. Trong này rất im ắng, ngoại trừ Tử Tu và Khang Hy ra thì dường như không có ai khác. Tử Tu cảm thấy rất kỳ quái, tại sao bên cạnh Hoàng đế lại không hề có một cung nữ, thái giám nào hầu hạ?
“Hoàng thượng, xin hỏi bây giờ người dùng điểm tâm luôn ạ?” Tử Tu đứng cách Hoàng đế ba bước chân rồi cúi đầu hỏi.
Khang Hy buông bút, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, dưới ánh đèn cung đình, khuôn mặt của Khang Hy nhìn không quá rõ ràng nhưng lại mang đến cảm giác ôn hòa bình tĩnh. Khang Hy đứng dậy đi xuống, đến trước mặt Tử Tu thì mới dừng lại và nhẹ nhàng hỏi: “Lâm Tử Tu, Tử Tu ca ca, ngươi không nhớ ta sao?”
Tử Tu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, lại bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, thiếu chút nữa là đụng trúng mũi Khang Hy. Dung mạo tuấn dật của Khang Hy sát ngay trước mắt khiến Tử Tu bất giác đỏ mặt. Tử Tu lui lại vài bước, đầu vẫn cúi gằm mà không biết nên trả lời như thế nào.
Tử Tu vốn không giỏi ăn nói, đứng trước mặt Hoàng đế thì càng thêm khẩn trương, giờ Hoàng đế đứng ngay đó, y hoàn toàn không biết phải làm gì cả.
Khang Hy lại nói: “Quả nhiên ngươi không nhớ ta, hừ!”
—————-
Hồng mai châu hương: trứng cút luộc chín, moi lòng đỏ, dùng giăm bông, tôm khô, nấm mèo, sò điêp… băm nhỏ trộn đều làm nhân nhét vào, hấp chín sau đó cho vào canh gà hầm nhỏ lửa cho ngấm vị. Tôm đem bóc vỏ rán chín, nấu nước sốt đem tôm cho vào đảo sơ lấy ra. Đem cả hai bày chung một đĩa ta được món này.Thời niên thiếu Hoàng đế Ung Chính ra ngoài du ngoạn gặp nạn, được một thiếu nữ cứu rồi nảy sinh tình cảm với thiếu nữ nọ. Khi Ung Chính đi thì người thiếu nữ kia đã mang thai, vì thế nên Ung Chính dặn dò thiếu nữ là nếu sinh con trai thì đặt tên là Hồng Mai, nếu là gái thì đặt tên là Minh Châu. Sau đó thì thiếu nữ nọ sinh đôi, nhưng chờ suốt bốn năm mà Ung Chính vẫn không quay lại nên nàng mang theo con lên kinh thành tìm người. Một ngự trù muốn giúp nàng nên nghiên cứu ra một món ăn đặt tên là Hồng Mai Châu Hương để Ung Chính thưởng thức. Khi nghe thấy tên món ăn thì Ung Chính mới thức tỉnh đón cả ba mẹ con về, nhờ vậy mà Hồng Mai Châu Hương mới thành danh, đứng trong danh sách các món của Mãn Hán toàn tịch.=> truyền thuyết cóp nhặt thôi chứ chả biết có thật không nữa, chắc là sai vì Ung Chính trong lịch sử hoàn toàn không phải là người ham mê sắc dục, hậu cung của ông có ít phi tần hơn hẳn so với vua cha và ông vua con là Khang Hy và Càn Long @_@ Cũng như trong lịch sử hoàn toàn không ghi nhận lại tên 2 người con này.