Được Khang Hy cho phép, ngày hôm sau của Tử Tu trở nên rất bận rộn. Sau khi làm xong ngự thiện cho Thái Hoàng Thái Hậu thì Tử Tu liền bắt tay vào chuẩn bị thứ gì đó để tặng cho Dung Nhược. Nhớ trước kia Dung Nhược từng nói thích nhất là ăn những món điểm tâm tự tay mình làm, mà lần này Dung Nhược đi không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nên Tử Tu dự định làm chút gì đó để Dung Nhược mang theo, cũng có thể giải thèm.
Làm xong điểm tâm, Tử Tu lục tìm trong chỗ cống phẩm mà Khang Hy ban cho ra những thứ Dung Nhược thích ăn, được cả một bọc lớn.
Dặn dò Tùng Viễn nhớ đúng giờ Dậu mang thức ăn đến cho Khang Hy rồi Tử Tu mới thỏa mãn ôm theo bao đồ xuất cung.
Đến nơi đã hẹn trước thì Tử Tu nhận ra Dung Nhược đã đợi sẵn từ khi nào. Dung Nhược chỉ mặc một bộ y phục màu lam đơn giản đứng khoanh tay, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng cũng đủ để khiến người khác phải ngắm nhìn. Tử Tu mỉm cười, tiểu tử này càng ngày càng hấp dẫn.
“Dung Nhược.” Tử Tu gọi một tiếng.
Dung Nhược lập tức xoay người lại, cao hứng chạy đến: “Tử Tu, ta cứ tưởng là ngươi không đến được.” Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên mang theo chút làm nũng khiến cho Tử Tu không chống cự nổi.
Tử Tu vươn tay xoa đầu Dung Nhược, kéo Dung Nhược ngồi xuống bên bậc thang rồi đưa bọc đồ trong tay qua: “Nếu đã hứa với ngươi thì nhất định ta phải đến, nhìn xem ta làm cho ngươi thứ gì này?”
Dung Nhược mở bọc đồ ra, thấy đều là những món mình thích ăn thì không khỏi vừa mừng vừa sợ. Dung Nhược nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của Tử Tu, chỉ hận không thể hung hăng hôn Tử Tu một cái. Chỉ tiếc có tà tâm mà không có tặc đảm, Dung Nhược chỉ có thể giấu trong lòng.
“Tử Tu, ngươi thật là tốt với ta, ta… nếu ngươi là một cô nương thì tốt biết bao, ta có thể thú ngươi ngay.”
“Nói bậy bạ gì đó?” Tử Tu vờ như tức giận. “Đến Thái học viện thì đừng có không lớn không nhỏ như vậy đấy!”
“Biết biết, sau này ta sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, ngươi đừng không để ý đến ta.” Dung Nhược lập tức buông vũ khí đầu hàng, cứ mỗi lần bị Tử Tu trừng mắt thì hắn lập tức chào thua.
“Đến Thái học thì phải nghiêm túc học hành, nhớ viết thư cho ta đấy! Mà đừng có nghĩ đến những chuyện linh tinh vớ vẩn nữa!”
Dung Nhược gật đầu, trong lòng không nhịn được mà nói thầm, cái gì mà linh tinh vớ vẩn chứ? Dung Nhược cọ cọ vào người Tử Tu nói: “Tử Tu, ta ôm ngươi một cái được không? Ta đi lần này có lẽ ba năm, năm năm cũng không gặp được nhau…”
Dung Nhược còn chưa dứt lời thì đã bị Tử Tu ôm lấy khiến cho Dung Nhược vô cùng kinh hỉ, lập tức dùng sức ôm chặt lấy Tử Tu. Dù cho biết Tử Tu chỉ xem mình như đệ đệ nhưng có thể ôm Tử Tu thế này thì Dung Nhược đã rất là vui rồi.
Mãi một lúc lâu sau hai người mới buông nhau ra, gò má của Tử Tu hơi hồng hồng, Dung Nhược ôm chặt quá khiến cho Tử Tu thở không nổi.
“Không còn sớm nữa, Dung Nhược, lên đường bình an!”
“Tử Tu, ngươi phải biết tự chăm sóc cho mình, nhớ đợi ta trở về, ta còn chưa ăn đủ những món ăn do ngươi nấu!” Dung Nhược lắc cái bao lớn trong tay cười xán lạn.
“Được, đợi ngươi trở về ta nhất định sẽ làm rất nhiều điểm tâm cho ngươi ăn!” Hốc mắt của Tử Tu hơi ươn ướt, bất quá Tử Tu cố gắng nhịn xuống không để Dung Nhược phát hiện.
Nhìn bóng dáng Dung Nhược dần dần đi xa, Tử Tu đột nhiên ý thức được mình thật sự rất luyến tiếc người nọ. Tử Tu dùng sức lắc đầu, Dung Nhược đã bắt đầu theo đuổi con đường riêng của mình, bản thân y cũng không nên suy sụp. Nghĩ thông suốt việc này, Tử Tu lại khôi phục ý chí chiến đấu, vội vàng quay về cung.
***
“Chủ tử, Lâm Tử Tu đã xuất cung rồi, nô tỳ nghĩ đây là thời cơ tốt!” Vân Phỉ lập tức báo cáo lại tin tức mà mình vừa nhận được.
Hà Hương buông chén trà, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. “Ngươi nói đúng, y bình thường ngoại trừ ngâm mình ở Ngự Thiện Phòng thì chỉ lui tới Càn Thanh Cung, chúng ta căn bản không có cơ hội tiếp cận y. Lúc này xem như y đã cho chúng ta cơ hội tốt, ta đây há có thể không nắm chắc?”
“Chủ tử nói phải, nô tỳ ngu dốt không biết chủ tử tính xử lý Lâm Tử Tu như thế nào?”
“Nói ra thì chơi mất vui, ngươi đi theo ta, đến lúc đó khắc biết!”
Tử Tu đáng thương hoàn toàn không biết mình đã sớm bị người theo dõi, lúc này hồi cung chỉ sợ là họa mà không phải là phúc!
Gần tới giờ Dậu, Tùng Viễn mang theo hộp thức ăn đến Càn Thanh Cung. Vì trước đó Tử Tu đã nói qua với Khang Hy nên Khang Hy đã lệnh cho Lương Cửu Công thông truyền cho người dưới, bởi vậy Tùng Viễn đi một đường coi như thông thuận.
Khác với Tử Tu, Tùng Viễn vừa bỏ hộp thức ăn xuống thì đã bị Khang Hy cho lui ra. Tùng Viễn rảnh rỗi, vốn muốn ở lại bên cạnh Hoàng đế nhưng rồi lại không dám.
Tùng Viễn rời khỏi Càn Thanh Cung, từ xa xa, Tùng Viễn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, thì ra là Tuyên Quý nhân và cung nữ Vân Phỉ! Từ lần trước chính mắt thấy Tuyên Quý nhân hạ thuốc vào thức ăn của sư phụ, Tùng Viễn đã không còn thích nàng ta nữa. Bất quá lúc này nhìn thấy Tuyên Quý nhân thì Tùng Viễn vẫn nhịn không được muốn nhìn nàng ta một chút.
Không biết hai người này vội vã chạy đi đâu? Ma xui quỷ khiến, Tùng Viễn liền đi theo, đương nhiên là cách một cự ly rất xa.
Đi một đường đến gần cửa nhỏ xuất nhập cung, hai người kia mới dừng lại. Tùng Viễn càng lúc càng nghi hoặc, Tuyên Quý nhân kia không có việc gì thì chạy đến đây làm gì? Nàng ta lại không được xuất cung, chẳng lẽ là đợi ai?
Đoán đại không ngờ lại đoán trúng, Hà Hương chính là cố ý đến đây để đợi người, mà còn là người mà Tùng Viễn rất quen thuộc, sư phụ của hắn, Lâm Tử Tu.
Từ vị trí của Hà Hương không thấy được Tùng Viễn cũng đang núp gần đó cùng các nàng đợi người, Tùng Viễn đợi mãi đến khi đang định bỏ cuộc thì hai người kia bắt đầu có hành động.
Tùng Viễn giật mình khi thấy sư phụ của mình đang đi vào, Tùng Viễn vẫn núp đằng sau một gốc cây không nhúc nhích, muốn xem Tuyên Quý nhân kia rốc cục muốn làm gì.
Hà Hương nháy mắt với Vân Phỉ, sau đó đột nhiên té ngã xuống đất. Vân Phỉ vội quỳ xuống đỡ nàng ta nhưng không cách nào đỡ Hà Hương dậy được.
“Quý nhân, người làm sao thế?” Tử Tu bước nhanh đến, nhận ra cư nhiên là Hà Hương ngã dưới đất. Tử Tu vốn muốn đỡ nàng ta nhưng nghĩ đến thân phận hậu phi của Hà Hương, bởi vậy nhất thời không làm gì được.
Hà Hương lộ ra vẻ cầu xin, yếu ớt mở miệng: “Vừa rồi không cẩn thận trật chân, Lâm ngự trù, ngươi có thể đỡ ta dậy không?”
“Việc này…” Tử Tu vô cùng khó xử, y vẫn chưa quên “chiến tích” trước kia của Hà Hương.
“Lâm ngự trù, chẳng lẽ ngươi thấy chết mà không cứu sao? Quý nhân khổ sở như vậy mà ngươi vẫn nhẫn tâm à?” Vân Phỉ ở một bên châm ngòi thổi gió.
“Nô tài đi thỉnh thái y giúp Quý nhân…” Tử Tu còn chưa dứt lời thì đã bị Vân Phỉ cắt ngang.
Vân Phỉ hung hăng mắng: “Không thấy Quý nhân không thể đứng dậy được à? Chúng ta phải đỡ Quý nhân trở về mới có thể thỉnh thái y được chứ? Ngươi định để Quý nhân nằm ở đây mãi hả?”
Tử Tu rất khó xử, cuối cùng đành phải ngồi xổm xuống vươn tay ra. Hà Hương cong khóe môi, tranh thủ thời cơ Tử Tu cúi xuống không giữ thăng bằng liền dùng sức lôi Tử Tu xuống khiến Tử Tu loạng choạng ngã đè lên người nàng ta.
“Á… ngươi muốn làm gì? Người đâu, cứu ta với!” Hà Hương hô to, lập tức thu hút sự chú ý của thị vệ.
Tử Tu lo lắng không thôi, muốn đứng dậy nhưng lại bị Hà Hương giữ chặt. Tử Tu biết mình đã bị lừa nhưng không nghĩ ra được cách nào.
Tùng Viễn thì hoảng sợ vô cùng, hắn không thể tin được là sư phụ lại dám phi lễ Tuyên Quý nhân! Tùng Viễn lập tức lắc đầu, cảm thấy việc này không đúng, sư phụ căn bản không phải là người như vậy, hơn nữa sư phụ không có khả năng ngu ngốc đến mức ở trước mặt bàn dân thiên hạ làm ra chuyện này, nhất định là ả Tuyên Quý nhân kia cố tình hãm hại sư phụ!
“Chát!” Sau khi Hà Hương đứng dậy thì ngay lập tức tát cho Tử Tu một bạt tai. Tử Tu bị hai thị vệ giữ chặt nên không cách nào phản kháng.
“Cẩu nô tài! Dám làm chuyện này với ta! Còn thất thần ra đó làm gì? Mau áp giải tên nô tài này đến Thận Hình Ti hoạn cho ta!” Hà Hương giận dữ quát mắng.
Tử Tu tức giận cãi lại: “Là ngươi kéo ta ngã xuống, ngươi lại còn giữ chặt lấy tay ta…”
“Còn dám cãi!” Hà Hương lại tát Tử Tu một cái khiến hai mắt Tử Tu nổ đom đóm, hai má sưng phồng lên, khóe miệng rỉ ra tơ máu.
Tùng Viễn siết chặt nắm tay, Tuyên Quý nhân này đúng là khinh người quá đáng, tại sao trước kia hắn có thể thích ả ta được chứ? Đúng là nữ nhân có tâm địa rắn rết! Không được, hắn phải tìm ai đó hỗ trợ. Sư phụ là người tốt, sao có thể để người bị thiến làm thái giám?!
Tùng Viễn lặng lẽ chạy về Ngự Thiện Phòng định tìm sư công nhưng sư công không có ở đó. Tùng Viễn lại vội chạy đi tìm sư bá Đinh Chí Nguyên, Đinh Chí Nguyên đang ở trong phòng xem thực đơn.
“Sư bá, không xong rồi, sư phụ sắp bị người ta hoạn rồi!” Tùng Viễn hớt hơ hớt hải chạy vào túm lấy tay áo Đinh Chí Nguyên báo lại.
Đinh Chí Nguyên kinh hãi, đang định hỏi xem có chuyện gì xảy ra thì Tùng Viễn đã nhanh chóng kể lại hết đầu đuôi ngọn ngành. Đinh Chí Nguyên dù sao đi nữa cũng là người trưởng thành, hắn nhanh chóng suy nghĩ, biết phương pháp duy nhất chính là phải nhờ đến Hoàng thượng.
“Ta đến đó trước xem có thể kéo dài thời gian không, ngươi lập tức đi tìm Hoàng thượng nhanh!”
“Vâng sư bá!” Tùng Viễn đã ràn rụa nước mắt, hắn quả thật đã bị dọa, từ khi tiến cung tới giờ Tùng Viễn luôn được Tử Tu và mọi người che chở quá tốt, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện kinh khủng như vậy.
Hắn không muốn sư phụ biến thành thái giám, không muốn!
Lại nói đến phía Tử Tu, Hà Hương căn bản không cho y cơ hội phản kháng. Thị vệ lôi Tử Tu đến Thận Hình Ti, Tử Tu rất muốn kháng cự nhưng không có cách nào để thoát ra được. Xung quanh lại không có ai quen biết, có muốn kêu cứu cũng không được.
Tử Tu không biết mình đã đắc tội vị Tuyên Quý nhân này từ khi nào mà nàng ta cứ ba lần bốn lượt tìm y gây phiền toái. Thành thái giám, ngay cả nghĩ Tử Tu cũng không dám nghĩ.
“Tuyên Quý nhân, tốt xấu gì ta cũng là ngự trù do đích thân Hoàng thượng khâm điểm, ngươi làm như vậy không sợ Hoàng thượng trách tội sao?”
“Hừ thiến ngươi thì lẽ nào ngươi không thể làm ngự trù tiếp được? Hơn nữa, ngươi cho là sau khi Hoàng thượng biết chuyện hôm nay rồi thì người vẫn có thể che chở ngươi à? Ngươi đừng tự đánh giá mình cao quá!” Hà Hương không hề có chút dấu hiệu khoan nhượng, nàng ta chỉ hận không thể làm cho những kẻ kia nhanh tay nhanh chân hoạn Tử Tu sớm một chút!
“Chân của ngươi căn bản không bị thương, rõ ràng là ngươi cố ý hại ta!” Tử Tu tức giận mắng.
“Ngươi đừng nhiều lời nữa, nhìn đi, Thận Hình Ti đã ở phía trước, ngươi ngoan ngoãn thì còn ít phải chịu tội, bằng không thì… hừ!” Hà Hương hừ lạnh một tiếng, nàng ta nghe thấy Tử Tu nhắc đến Hoàng thượng thì càng thêm tức giận. Kẻ này nghĩ y là ai mà dám lấy Hoàng thượng ra để uy hiếp nàng?
“Trương sư phụ, tên nô tài này dám to gan khinh nhờn ta, ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ?” Hà Hương đứng trước cửa lạnh lùng trừng vị sư phụ chuyên phụ trách tịnh thân đang quỳ gối trước mặt mình.
“Nô tài đã biết, chỉ cần một đao hạ xuống thì tên nô tài này sẽ không thể làm được gì nữa!” Trương sư phụ nở nụ cười tàn ác, hắn ta thích nhất là khoảnh khắc nhát dao hạ xuống, nghe thấy những tiếng thét thảm thiết của những kẻ bị hoạn.
“Giải vào trong!” Hà Hương hạ lệnh.
“Rõ!” Hai tên thị vệ áp giải Tử Tu vào phòng tịnh thân. Tử Tu giãy dụa muốn trốn nhưng không cách nào giãy ra được. Đây là lần đầu tiên Tử Tu mới cảm thấy thực sự sợ hãi, y không muốn thành thái giám!
“Ngươi hại người, ta căn bản không hề khinh bạc ngươi, ngươi không thể làm vậy với ta!” Tử Tu gào thét nhưng lập tức bị Trương sư phụ bịt miệng.
Tử Tu lắc đầu như điên, nước mắt không ngừng trào ra. Hai tên thị vệ mang Tử Tu đè lên trên giường, dùng dây thừng trói chặt để Tử Tu không thể nhúc nhích.
“Ta thích nhất là nhìn loại vẻ mặt này của các ngươi, đúng là khiến cho người ta say mê.” Trương sư phụ vuốt ve gò má của Tử Tu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt vươn trên gò má của Tử Tu.
Tử Tu run rẩy, cảm thấy vô cùng kinh tởm đến buồn nôn nhưng lại bị miếng giẻ bịt miệng.
“Soạt!” Quần của Tử Tu bị lột ra, thân dưới lạnh lẽo, hoàn toàn lộ ra trong không khí.
“Ưm!” Tử Tu kinh hãi liều mạng giãy dụa muốn trốn thoát. Trương sư phụ lệnh cho đồ đệ đè Tử Tu lại, bản thân thì mở thùng dụng cụ lấy ra đao hoạn sáng chói.
Hà Hương và Vân Phỉ hai người đứng đợi bên ngoài, trong lòng Hà Hương tràn ngập cảm giác sảng khoái. Hoạn kẻ kia thành thái giám rồi xem Hoàng thượng còn thích y được nữa không!
Trương sư phụ đem đao nướng trên lửa đến khi lưỡi đao đỏ rực mới lấy xuống. Tử Tu nhìn hắn ta từng bước đến gần, sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu Tử, nhớ cho kỹ cảm giác đau khổ này. Sau này trăm ngàn lần đừng đắc tội với kẻ có quyền!” Nói xong hắn ta hạ đao xuống.
Tử Tu tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra.
————–
Tác giả có lời muốn nói: hạ đao xuống rồi, há há.
Ru có lời muốn nói: Haiz, sao tác giả toàn sáng tạo ra mấy nhân vật nữ bị teo não thế nhỉ. Hết Hoàng hậu lại đến Hà Hương, làm vậy thì có giải quyết được gì, Khang Hy biết chả làm thịt luôn à. Coi nhiều bộ ngôn tình cung đấu còn có sáng ý hơn bộ này =_= Mà càng lúc càng không thích nổi Tử Tu, ngu gì mà ngu vê lờ (╬ ̄皿 ̄)凸