Sáng ngày hôm sau Đinh Chí Nguyên mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Tử Tu với đôi mắt thâm đen ngồi bên cạnh, Đinh Chí Nguyên vừa vui vừa tức, người này đúng là trông chừng mình cả đêm không ngủ.
Tử Tu mệt mỏi dựa vào bên ghế nhắm mắt, nghe thấy động tĩnh thì lập tức mở mắt ra: “Sư huynh, huynh tỉnh rồi!”
Đinh Chí Nguyên yếu ớt nở nụ cười, đột nhiên lạnh mặt mắng: “Sao đệ không biết quý thân thể của mình? Nếu đệ là vì chiếu cố ta mà mệt đến sinh bệnh thì đệ bảo sư huynh như ta còn mặt mũi nào?”
“Sư huynh, huynh đừng nói vậy mà.” Tử Tu bắt lấy bàn tay không bị thương của Đinh Chí Nguyên, hốc mắt hồng hồng: “Huynh là vì đệ mới mất đi một bàn tay, thái y nói… không thể nối lại được… sư huynh, là đệ có lỗi với huynh.”
Đinh Chí Nguyên ảm đạm, mất đi một bàn tay, hắn hiểu được điều này có nghĩa là gì. Nhưng nếu cho Đinh Chí Nguyên cơ hội chọn lựa lại một lần nữa thì hắn vẫn làm như vậy. Từ nhỏ hắn đã luôn yêu thương tiểu sư đệ hướng nội này, nay tiểu sư đệ gặp nạn, hắn sao có thể thờ ơ được?
Nhưng mất đi một bàn tay, hắn thật sự không thể tưởng tượng được sau này mình còn có thể làm gì.
Đinh Chí Nguyên rút tay ra vỗ về mu bàn tay của Tử Tu: “Sư huynh không sao, không phải chỉ là một bàn tay thôi à? Nói không chừng sư huynh lại có thể trở thành trù sư một tay độc nhất vô nhị thì sao?”
Tử Tu khổ sở nhìn Đinh Chí Nguyên, chỉ lặng lẽ mà nhìn, không cách nào mở miệng ra nói được gì.
“Hôm nay đệ không đến Ngự Thiện Phòng à?” Đinh Chí Nguyên nhìn sắc trời, đoán đã đến trưa rồi.
“Hoàng thượng cho đệ được nghỉ ngơi vài ngày để đệ chăm sóc cho huynh. Sư huynh, huynh có đói bụng không? Đệ đi nấu cháo cho huynh nhé?”
Đinh Chí Nguyên gật đầu, nghe Tử Tu nhắc đến thì đúng là hắn có hơi đói bụng. Bàn tay đứt mất máu quá nhiều, lại không bổ sung thức ăn nên đói khát là chuyện khó tránh. Sắc mặt của Đinh Chí Nguyên tái nhợt, bờ môi khô nứt.
Tử Tu trước đút cho Đinh Chí Nguyên uống mấy ngụm nước rồi mới đứng dậy đi nấu cháo.
Giúp Đinh Chí Nguyên ăn cháo xong thì y quan đến giúp Đinh Chí Nguyên thay thuốc. Tử Tu không đành lòng nhìn vết thương thê thảm kia, chỉ có thể lặng lẽ đứng ngoài cửa ngắm nhìn bầu trời. Tử Tu nghĩ, nếu đại sư huynh sau này không thể làm việc gì khác thì cứ để y chăm sóc cho đại sư huynh. Y có thể bố trí một gian phòng ở ngoài cung cho đại sư huynh, tiền lương hằng tháng y đều sẽ giao hết cho đại sư huynh. Chỉ cần Tử Tu còn sống ngày nào thì tuyệt đối sẽ không để sư huynh phải chịu khổ thêm nữa.
Qua mấy ngày, vết thương của Đinh Chí Nguyên dần dần ổn định, Tử Tu cũng trở về Ngự Thiện Phòng nấu ăn cho Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng đế như trước.
Tối hôm đó, Khang Hy hỏi thăm tình trạng của Đinh Chí Nguyên, Tử Tu nói ra ý tưởng của mình thì lập tức bị Khang Hy phản đối.
Khang Hy đen mặt gầm nhẹ: “Ngươi muốn dưỡng hắn cả đời? Ngươi… ngươi có biết đây là ý gì không?”
Tử Tu nghiêm túc đáp: “Ta biết, cả đời chính là vĩnh viễn, ta có thể không thú thê, không sinh hài tử nhưng ta tuyệt đối không thể bỏ mặc đại sư huynh được!”
“Ta không cho phép!” Khang Hy rít gào.
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Ngươi muốn ta mặc kệ huynh ấy? Huynh ấy vì ta nên mới trở thành như vậy, sao ta có thể không chăm sóc cho huynh ấy?” Tử Tu tức giận hỏi lại, mất đi tay trái, đại sư huynh đã bị bao nhiêu kẻ xem thường lẫn cười nhạo, Khang Hy căn bản sao có thể biết được.
Khang Hy hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, hắn kéo Tử Tu qua, vuốt ve khuôn mặt của Tử Tu, chậm rãi nói: “Ngươi quên ta là Hoàng đế sao? Ta có thể bảo đảm cho hắn cả đời này áo cơm không lo nhưng ngươi không thể vì việc này mà ở bên hắn cả đời. Ta không muốn nghe thấy ngươi nói ngươi sẽ chăm sóc cho hắn cả đời, ta sẽ rất khổ sở.”
Khang Hy hôn lên mặt Tử Tu, Tử Tu cũng bình tĩnh hơn, khẽ nói: “Sư huynh sẽ không nhận tài vật của ngươi đâu.”
“Hắn không nhận của ta thì lẽ nào sẽ nhận của ngươi?”
Tử Tu không nói gì, quả thật đúng là như vậy. Nếu như những thứ của Hoàng đế mà sư huynh không chịu nhận thì mình càng không cần phải nói. Nhưng y không thể vì vậy mà không quan tâm đến Đinh Chí Nguyên được.
Không thể nhìn Tử Tu khổ sở, Khang Hy gác cằm lên vai Tử Tu, cắn nhẹ lên vành tai của y, bảo: “Ta có ý tưởng này, Đinh Chí Nguyên không phải là ngự trù sao? Nếu ở ngoài cung mở một tửu lâu thì nhất định sẽ thu hút không ít người, không chỉ có thể tự kiếm tiền mà còn có thể từ từ luyện cách nấu bằng một tay, sao không thử một lần?”
Tử Tu ngẩn ra, vui sướng quay đầu qua, kết quả lại vô tình hôn lên môi Khang Hy. Khang Hy đương nhiên là không cự tuyệt, cho đến khi đem Tử Tu hôn đến không thở nổi mới chịu bỏ qua.
Tử Tu mặc cho Khang Hy ôm, lại hỏi: “Chủ ý này của ngươi rất tốt, nhưng tiền mở tửu lâu thì ai ra?”
Khang Hy cắn nhẹ lên môi Tử Tu đáp: “Đương nhiên là ta ra, ai bảo hắn là ân nhân cứu mạng ngươi chứ? Như vậy đi, đến lúc đó ta sẽ tự mình đề chữ tặng cho hắn một tấm bảng hiệu nhé?”
“Vậy thì không thể tốt hơn, có Hoàng thượng ngự bút, tin chắc không ai dám đến đó gây chuyện. Ngày khai trương ta đến xem được không?” Tử Tu mong chờ hỏi.
“Ta và ngươi cùng đi đi, ta cũng muốn đi xem.”
Nói là làm ngay, ngày hôm sau Khang Hy lập tức lệnh cho Lương Cửu Công sai người ra ngoài tìm một căn nhà. Chỗ đó nguyên bản vốn cũng là một gian tửu lâu nhưng vì lão bản không kinh doanh nổi nữa nên mới muốn bán đi, trái lại khiến cho họ được lời.
Tìm được chỗ tốt rồi liền bắt đầu sửa chữa, mọi việc đều được tiến hành trong âm thầm, chỉ chờ Đinh Chí Nguyên xuất cung tiếp nhận mà thôi.
Tử Tu không nói chuyện này cho Đinh Chí Nguyên, y muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Đinh Chí Nguyên. Vết thương của Đinh Chí Nguyên đã chuyển biến rất tốt nhưng tâm trạng vẫn còn rất kém. Có mấy lần Tử Tu không nhịn được muốn nói ra nhưng cuối cùng vẫn dằn xuống được.
Đến đầu tháng tư, vết thương của Đinh Chí Nguyên đã bình phục khá tốt, ngày hôm sau liền chuẩn bị rời khỏi hoàng cung. Tối hôm đó, Tử Tu, Trình Lễ và Tùng Viễn tụ tập lại một chỗ, mở tiệc chia tay Đinh Chí Nguyên.
“Lần này đi không biết khi nào mới có thể gặp lại, Chí Nguyên, khi ngươi xuất cung rồi thì định làm cái gì?” Trình Lễ vì đồ nhi mà mình coi trọng nhất gặp phải tai họa bất ngờ cũng khó chịu một thời gian.
Đinh Chí Nguyên đáp: “Con còn chưa nghĩ ra, con muốn thử đến vài tửu lâu xem có ai chịu thu nhận con không?!”
Mọi người đồng loạt ủ rũ, trù sư mất đi một tay thì ai muốn thu nhận chứ? Dù cho trước kia Đinh Chí Nguyên có là ngự trù nhưng bây giờ không thể nấu ăn được thì chẳng khác nào phế nhân cả.
Tùng Viễn kéo cánh tay của Đinh Chí Nguyên nói: “Sư bá, người nhất định phải cố lên, nếu gặp khó khăn thì nhất định phải báo cho mọi người biết.”
Đinh Chí Nguyên mỉm cười xoa đầu Tùng Viễn, gật đầu: “Nhất định.”
Một bữa cơm ăn trong không khí nặng nề, nếu không phải sớm có chuẩn bị thì Tử Tu nhất định sẽ càng khổ sở hơn. Ngày mai bất luận như thế nào cũng phải để cho đại sư huynh nhận lấy tửu lâu. Trên khế đất của tửu lâu đã viết tên của đại sư huynh, huynh ấy muốn hay không muốn cũng phải nhận.
Hôm sau, Đinh Chí Nguyên rời giường rất sớm, nhìn nơi mình ở mấy tháng qua, hắn cảm thấy vô cùng ảm đạm. Cho tới nay, giấc mộng của hắn là trở thành ngự trù, không ngờ chỉ mới làm được mấy tháng thì đã xảy ra chuyện. Bây giờ hắn đã vĩnh viễn mất đi cơ hội rồi.
Thôi, tâm nguyện coi như đã hoàn thành, mặc kệ như thế nào thì ít nhất hắn đã từng trở thành ngự trù.
Một người lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, Tử Tu từ xa xa nhìn bóng lưng Đinh Chí Nguyên rời đi, chỉ cảm thấy cực kỳ cô độc, quá mức tịch liêu.
Đinh Chí Nguyên đi trên đường cái, người người tốp năm tốp ba đi tới đi lui trên đường, cảm giác lại vô cùng xa lạ. Hắn chỉ biết đi thẳng về phía trước, chẳng biết mình cần phải đi đâu hay cần phải làm gì.
Bỗng nhiên có hai người cao lớn chặn đường của Đinh Chí Nguyên, hai người kia chẳng buồn nói chuyện đã bịt miệng của hắn, trước sự kinh ngạc lẫn hoảng sợ của Đinh Chí Nguyên vác hắn mang đi.
Vì sao lại làm như vậy? Là ai muốn hại hắn? Hắn đã đắc tội với ai?
Bao nhiêu nghi vấn nổi lên trong lòng, hai người kia một đường chạy như điên không để ý đến hắn. Chẳng mấy chốc, hai người nọ mang Đinh Chí Nguyên đưa vào trong một tửu lâu trang hoàng hoa lệ, tiểu nhị bên trong nhìn Đinh Chí Nguyên một cái hỏi: “Không nhận sai người chứ?”
“Tuyệt đối không sai!” Một người bắt Đinh Chí Nguyên đáp.
“Tốt lắm, đây là thù lao của các ngươi, đi đi!” Tiểu nhịn giao một tấm ngân phiếu cho hai người kia, hai người vui mừng rời đi.
Đinh Chí Nguyên ngơ ngác đứng giữa tửu lâu, muốn chạy cũng không dám: “Ngươi là ai?”
Tiểu nhị kia cúi đầu vui vẻ đáp: “Hoan nghênh lão bản đã đến, tiểu nhân tên là Sơ Nhất, tạm thời nhận chức chưởng quầy, lão bản, đây là khế đất ạ.” Hắn đưa một tờ giấy cho Đinh Chí Nguyên, Đinh Chí Nguyên vươn tay nhận lấy, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng.
Khi nhìn rõ thông tin trên giấy thì Đinh Chí Nguyên cảm thấy trời đất như quay cuồng, ai nói cho hắn biết rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?
“Đại sư huynh, huynh thích tửu lâu này không?” Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo liền thấy Tử Tu với vẻ mặt vui mừng cùng… Khang Hy!
Đinh Chí Nguyên cả kinh, muốn quỳ xuống hành lễ lại nhớ ra mà nhịn xuống. Hắn ngơ ngác đứng đó không biết phải làm sao, trợn mắt nhìn chằm chằm Tử Tu.
Tử Tu cười nói: “Đây là lễ vật mà chúng ta tặng cho huynh, chỉ chờ huynh đến khai trương. Sư huynh, đừng ngây người ra đó nữa, nhanh đi ra đi.”
Tử Tu kéo Đinh Chí Nguyên ra ngoài tửu lâu, không biết từ khi nào ở bên ngoài đã có hơn trăm người tụ tập. Giữa đám người là hai đội vũ sư lộng lẫy, tiếng chiêng trống thanh thanh vang lên, mọi người đang nhảy múa chúc mừng tửu lâu khai trương.
Đội vũ sư dừng lại, Sơ Nhất tiến lên tuyên bố: “Hôm nay là ngày “Ngự Thiện Tửu Lâu” của chúng ta khai trương, đằng kia chính là lão bản Đinh Chí Nguyên của chúng ta. Mời Đinh lão bản kéo vải đỏ.”
Đám người vây xung quanh không ngừng hoan hô, Đinh Chí Nguyên vẫn còn chưa hoàn hồn, Tử Tu vội đẩy hắn: “Sư huynh, mau giật vải đỏ xuống!”
“A…” Đinh Chí Nguyên mơ hồ đáp, trèo lên thang giật lấy tấm vải đỏ che phủ bảng hiệu xuống, lập tức tiếng hoan hô bùng lên, đồng thời tiếng pháo cũng nổ vang, không khí sôi động tưng bừng.
“Hôm nay “Ngự Thiện Tửu Lâu” của chúng ta chiêu đãi miễn phí, mời mọi người tận tình ăn uống, các vị, mời vào trong.” Sơ Nhất không hổ danh là người được Lương Cửu Công cố tình chọn ra, rất biết cách thu phục lòng người.
Hắn vừa dứt lời thì mọi người dũng mãnh lao thẳng vào trong tửu lâu, Đinh Chí Nguyên bị đẩy qua một bên, vẫn còn ngây ra nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh. Tử Tu cười phụt ra tiếng, nếu y là Đinh Chí Nguyên thì đúng là cũng sẽ mơ hồ không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Mọi người lên thượng phòng, có tiểu nhị dâng trà cho họ, Tử Tu chậm rãi nói hết mọi chuyện. Tử Tu vốn nghĩ Đinh Chí Nguyên sẽ mãnh liệt phản đối, ai ngờ Đinh Chí Nguyên lại bật khóc.
“Tử Tu, sư huynh nhất định sẽ không phụ tâm huyết của đệ, nhất định sẽ coi sóc tửu lâu này thật tốt. Sau này nếu như đệ không có nơi nào để đi thì nơi này của sư huynh chính là nhà của đệ.” Đinh Chí Nguyên vừa dứt lời thì chợt cảm thấy lạnh đến rùng mình, hắn hơi run lên, phát hiện đúng là hơi lạnh phát ra từ chỗ Khang Hy.
Tử Tu cũng cảm nhận được khí lạnh mà Khang Hy phát ra, cười nói: “Vậy đa tạ sư huynh ha ha ha.”
Khang Hy càng thêm khó chịu. Tử Tu không còn chỗ để đi? Vậy chẳng phải là nói sau này hắn sẽ trở thành kẻ phụ lòng? Đinh Chí Nguyên này, sớm biết vậy đã không thèm giúp hắn ta!
Dùng bữa trưa tại tửu lâu xong, Tử Tu và Khang Hy liền hồi cung. Trong xe ngựa, Khang Hy bực bội ôm lấy Tử Tu, Tử Tu bật cười: “Còn đang giận à? Sư huynh đâu có biết chuyện của chúng ta.”
“Hừ, hắn đúng là nói hươu nói vượn, sau này ít lui tới với hắn thôi.”
“Ha ha, thật ra ta thấy sư huynh nói cũng đúng, ai mà biết tương lai sẽ ra sao? Chung quy ta chỉ là một trù sư nhỏ bé, cuộc đời này có thể gặp được ngươi đã là phúc lớn rồi.” Tử Tu tựa vào lòng của Khang Hy, cười nhẹ.
Khang Hy ôm chặt lấy Tử Tu, hắn không thích Tử Tu nói như vậy, hắn thích Tử Tu, hắn yêu Tử Tu, hắn muốn Tử Tu cả đời này mãi mãi ở bên người hắn. Nhưng mà… đúng là như vậy rất bất công với Tử Tu, hắn có rất nhiều phi tần ở hậu cung, sẽ có rất nhiều hài tử, mà Tử Tu, chỉ có hắn.
Nghĩ đến đây Khang Hy càng thêm thương tiếc Tử Tu, hắn âm thầm thề rằng mình nhất định sẽ không để cho Tử Tu bị tổn thương nữa.