Sáng ngày hôm sau, Tử Tu lại đến Ngự Thiện Tửu Lâu. Tửu lâu vẫn đóng cửa treo biển nghỉ bán nhưng cửa chỉ khép hờ. Tử Tu và Minh Phong đẩy cửa ra, trong lâu rất im ắng, không biết tiểu nhị đã đi đâu cả.
“Chúng ta đến hậu viện xem thử.” Tử Tu vốn định bảo Minh Phong ở đây đợi mình nhưng lại cảm thấy không ổn, vẫn là cùng đi tốt hơn. Tình hình trong lâu có chút quái dị, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai người đi xuyên qua các dãy phòng, một đường đi đến hậu viện, mới vừa đến cửa sau thì đã thấy tiểu nhị hôm qua mở cửa cho họ. Vết thương của tiểu nhị kia đã tốt hơn, nhìn không còn đáng sợ như hôm qua nữa.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Chưởng quầy của các ngươi đâu?” Tử Tu vội vàng hỏi.
Tiểu nhị kia ho khẽ một tiếng, thần thần bí bí đáp: “Chưởng quầy đang ở trong phòng, chuyện này… các vị trước vẫn là đừng nên quấy rầy chưởng quầy.”
Tử Tu càng cảm thấy quái dị, vì thế hỏi: “Sư huynh đang làm gì? Vì sao lại không thể gặp huynh ấy?”
“Không… không có gì, chưởng quầy không cho bọn ta nói, bảo bọn ta phải giữ bí mật.” Tiểu nhị tránh né hướng mắt nhìn đi chỗ khác, tranh thủ cơ hội liền tháo chạy, mới hai ba bước đã biến mất.
Tử Tu: “…”
Tử Tu nhìn thoáng qua Minh Phong, lòng hiếu kỳ thoáng cái bị câu lên, y vẫy tay với Minh Phong nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi xem thử nhé?”
Minh Phong cười gật đầu.
Hai người giống như kẻ trộm mà nhẹ chân đi tới ngoài cửa phòng của Đinh Chí Nguyên. Tử Tu vừa định gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng nói từ bên trong truyền ra làm cho bàn tay của Tử Tu cứng đơ giữa không trung, hai mắt đều trợn tròn.
“Đợi chút, còn chưa chuẩn bị tốt mà, bằng không lát nữa sẽ rất đau.” Là giọng của một cô nương, chỉ nghe âm thanh cũng có thể đoán ra là một mỹ nhân.
Tử Tu như bị sét đánh, sư huynh…. Đang hẹn hò với giai nhân!
“Không sao đâu, đã tốt rồi, đến đây đi.” Đinh Chí Nguyên lên tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần vui sướng.
Tử Tu thu tay lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, họ đang làm gì thế?
Cô nương kia lại nói: “Vậy muội bắt đầu đây, trước cởi y phục ra, chậm một chút…”
Gò má Tử Tu lập tức đỏ bừng, sư huynh đúng là… Ấn tượng của y dành cho Đinh Chí Nguyên thay đổi rất nhiều. Sư huynh thật là mạnh mẽ, đã bị thương thành như vậy còn có thể cùng cô nương nhà người ta này này nọ nọ. Bất quá vị cô nương này cũng thật cởi mở, cư nhiên lại chủ động như vậy.
“Chúng ta đi thôi.” Tử Tu xấu hổ bảo, y cảm thấy mình chẳng khác nào một tên biến thái, cư nhiên đi rình sư huynh của mình cùng với người ta. Minh Phong cũng rất thông cảm gật đầu, nhẹ nhàng lui ra sau mấy bước.
Tử Tu thở dài, đang muốn rời đi lại nghe thấy tiếng bước chân khiến cho Tử Tu rất kinh hãi, bởi tiếng bước chân truyền đến từ bên trong. Tử Tu vội vàng lui ra sau, xoay người định bỏ chạy, ai ngờ chuyển bước quá nhanh khiến y bước hụt chân trực tiếp té ngã, may mà Minh Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ được y.
Vì thế khi Hàn Mộng Chi vừa mới mở cửa chính là nhìn thấy cảnh tượng này, nam nhân đang đưa lưng về phía nàng đang thẳng tắp nhào vào lòng một nam nhân khác.
Hàn Mộng Chi: “…”
“Hai vị là…” Mặt nàng cũng đỏ bừng, nhưng vì được giáo dưỡng rất tốt nên nàng vẫn rất lịch sự mở miệng.
Tử Tu nhanh chóng đứng vững, cứng ngắc xoay người bảo: “Ta là đến thăm sư huynh, sư huynh đang ở bên trong à?”
Khóe miệng Minh Phong cũng co giật, trong lòng thầm cảm thấy may mắn chuyện vừa rồi không bị Hoàng thượng nhìn thấy.
“Chí Nguyên ở bên trong, mời hai vị vào.” Hàn Mộng Chi làm động tác mời, Tử Tu cám ơn một tiếng rồi cùng Minh Phong đi vào.
Tử Tu vừa đi vào vừa cảm thấy quái lạ. Vì cái gì cô nương kia lại chẳng khác gì chủ nhân mà họ lại giống như khách lạ đến nhà vậy? Tử Tu chưa kịp nghĩ kỹ thì Đinh Chí Nguyên đã xuất hiện trước mắt.
“Sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?” Tử Tu ngồi bên giường, thấy băng vải bên cạnh, lúc này mới hiểu ra là Hàn Mộng Chi vừa mới thay thuốc cho Đinh Chí Nguyên.
Sắc mặt của Đinh Chí Nguyên tốt hơn hôm trước nhiều, tinh thần đã khôi phục trở lại: “Ổn rồi, hôm qua thái y đã đến, còn mang đến không ít dược liệu quý giá, Tử Tu, thật cám ơn đệ.”
Tử Tu bật cười: “Cảm ơn cái gì, đúng rồi, vị cô nương này chính là Hàn tiểu thư phải không? Thật xinh đẹp, vô cùng xứng với sư huynh.”
Mặt Đinh Chí Nguyên đỏ lên, liếc nhìn Hàn Mộng Chi đứng trước cửa hạnh phúc nở nụ cười. Hàn Mộng Chi đi vào, trong tay bưng theo một chén thuốc, Tử Tu chủ động đứng lên, Hàn Mộng Chi ngượng ngùng mỉm cười rồi ngồi xuống đút thuốc cho Đinh Chí Nguyên.
Đút hết chén thuốc, Hàn Mộng Chi mới nói: “Huynh cố gắng nghỉ ngơi, muội ra ngoài đã lâu giờ phải trở về, ngày mai muội lại đến thăm huynh.”
“Được, Mộng Chi, muội vất vả rồi.” Đinh Chí Nguyên nắm tay Hàn Mộng Chi, trên mặt hai người đều hơi nổi lên màu hồng hồng. Hàn Mộng Chi đi rồi, Tử Tu nhịn không được mà trêu ghẹo Đinh Chí Nguyên vài câu. Hai người đang trêu chọc nhau thì chợt nghe thấy từ bên ngoài truyền đến động tĩnh không nhỏ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sư huynh nghỉ ngơi đi, để đệ đi xem thử!” Tử Tu kéo chăn đắp cho Đinh Chí Nguyên rồi cùng Minh Phong đi ra ngoài.
Hai người vừa đi tới cửa thì bị một tiểu nhịn vội vã xông vào suýt đụng trúng, mai mà cả hai người đều phản ứng nhanh nên không bị đụng, tuy vậy Tử Tu cũng bị giật mình.
“Công tử, có rất nhiều người đang đến đây, mau đi ra nhìn xem!” Tiểu nhị biết quan hệ của Tử Tu và Đinh Chí Nguyên, Đinh Chí Nguyên hiện không có cách nào ra mặt nên mọi việc đương nhiên đều rơi xuống đầu Tử Tu.
Tử Tu kinh hãi, sao lại có người đến gây chuyện nữa? Ba người cùng nhau đi ra đại sảnh thì thấy hóa ra là hai phụ tử Mễ Tư Hàn. Mã công tử bị trói gô, hai gia đinh một trái một phải giữ chặt hắn, sợ hắn bỏ trốn.
Sắc mặt Mã công tử rất khó chịu, thấy Tử Tu đi ra thì hung ác trừng mắt nhìn Tử Tu.
Tử Tu lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhất định là Mễ Tư Hàn bắt con mình đến tạ lỗi với Đinh Chí Nguyên. Không ngờ vị Thượng thư đại nhân này lại công chính liêm minh như vậy, một chút cũng không thiên vị con mình.
“Nô tài tham kiến Thượng thư đại nhân.” Tử Tu cung kính hành lễ.
Mễ Tư Hàn có biết Tử Tu, hai lần Tử Tu đấu đồ ăn ông đều có mặt nên có ấn tượng rất sâu sắc. Hơn nữa ông cũng biết chuyện của Ngự Thiện Tửu Lâu nên ông liền xem Tử Tu như là một chủ nhân khác của nơi này.
“Vi thần phụng mệnh Hoàng thượng, cố ý áp giải khuyển tử đến tạ lỗi với Đinh chưởng quầy, nhờ Lâm ngự trù nói một tiếng với Đinh chưởng quầy.” Mễ Tư Hàn vô cùng khách khí khiến cho Tử Tu thụ sủng nhược kinh.
“Mời Thượng thư đại nhân ngồi, thương thế của sư huynh rất nghiêm trọng, bây giờ vẫn chưa xuống giường được, thành ý của đại nhân nô tài sẽ chuyển cáo lại cho sư huynh.” Nếu hai phụ tử đã đến đây thì chứng minh Mễ Tư Hàn đã nhận ra sai lầm, tuy rằng nhi tử của ông ta rõ ràng vẫn chưa biết trời cao đất dày.
“Hừ.” Mã công tử hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không để Tử Tu vào mắt. Mễ Tư Hàn trừng mắt nhìn nhi tử mình, tiểu tử này thật sự không biết hối cải.
“Vậy xin Lâm ngự trù dẫn đường, hôm nay khuyển tử nhất định phải bồi tội với Đinh chưởng quầy mới được về.”
Tử Tu bất đắc đĩ đạp: “Vậy được rồi.”
Tử Tu đi trước dẫn đường, Thượng thư đại nhân đi bên cạnh y còn phía sau là Mã công tử bị gia đinh áp giải theo. Ấn tượng của Tử Tu với vị Thượng thư đại nhân này thay đổi rất nhiều, biết đây là một vị lương đống quốc gia hiếm có.
“Đến rồi, mời đại nhân vào trong.” Tử Tu đẩy cửa phòng Đinh Chí Nguyên ra, trước tiên giải thích sơ qua một lần cho Đinh Chí Nguyên, không ngoài dự liệu, Đinh Chí Nguyên vừa nghe xong thì vô cùng kinh hãi.
Mễ Tư Hàn không khỏi phân trần một hồi rồi đẩy con mình đến trước giường Đinh Chí Nguyên, buộc hắn phải xin lỗi. Đinh Chí Nguyên liên tục bảo không cần nhưng Mễ Tư Hàn rất kiên quyết.
Cuối cùng, Mã công tử bất đắc dĩ đành phải cố gắng gượng nói một tiếng: “Rất xin lỗi.”
Mễ Tư Hàn tức giận: “Cái này không tính, hoàn toàn không có chút thành ý nào.”
Đinh Chí Nguyên vội xua tay: “ Không sao không sao, Mã công tử biết sai là được rồi, Thượng thư đại nhân đừng trách phạt công tử nữa.” Đinh Chí Nguyên cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đường đường là nhi tử của Thượng thư đại nhân lại cúi đầu xin lỗi mình.
Mễ Tư Hàn lắc đầu: “Khuyển tử không hiểu chuyện, xin Đinh chưởng quầy thứ lỗi, tổn thất của tửu lâu ta sẽ bồi thường. Còn có, chuyện của tiểu thư Hàn gia chúng ta sẽ không nhúng tay vào nữa.”
Hai bên nói thêm vài lời khách sáo, tuy biết Thượng thư đại nhân cũng là bất đắc dĩ nhưng Tử Tu vẫn bội phục ông. Người co được giãn được mới có thể làm nên đại sự. Mễ Tư Hàn có thể đảm nhiệm chứ vụ Hộ bộ thượng thư, quả nhiên có được sự độ lượng mà người thường không có.
Đinh Chí Nguyên biết đây đều là công lao của Tử Tu, lòng cảm kích với Tử Tu lại tăng thêm một bậc. Tử Tu nói với Đinh Chí Nguyên là sư phụ Trình Lễ đã biết chuyện của hắn, cũng nói tiền lì xì đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ ngày hắn thành thân.
Đinh Chí Nguyên lúng túng mở miệng: “Ta còn chưa cầu thân Mộng Chi, không biết phụ thân nàng có đồng ý không nữa.”
Tử Tu bật cười: “Vậy sư huynh nhanh chóng dưỡng thương cho tốt còn đi cầu thân, đệ đang rất mong đợi được uống rượu mừng đấy!”
Đinh Chí Nguyên gật đầu: “Ừ, nhất định không thể thiếu rượu mừng của đệ, nói như thế nào thì đệ cũng là đại ân nhân của ta mà.”
Tử Tu thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Đừng nói như vậy, nếu không phải vì lúc trước huynh cứu đệ thì huynh sẽ không mất đi tay trái, so với những gì đệ giúp huynh thì những gì đệ thiếu huynh lại càng nhiều hơn.”
Đinh Chí Nguyên xoa đầu của Tử Tu: “Những chuyện đã qua đừng nhắc đến nữa, bây giờ cả hai chúng ta đều đang sống rất tốt, không phải sao?”
Tử Tu gật đầu, lộ ra ý cười, đúng vậy, họ đều sống rất tốt, như vậy là đủ lắm rồi/
Vết thương của Đinh Chí Nguyên khỏi hẳn đã là chuyện của một tháng sau. Đúng như lời Tử Tu, khi vết thương vừa tốt thì Đinh Chí Nguyên lập tức mang theo lễ vật đến Hàn gia cầu thân. Hàn gia sớm đã biết rõ nội tình, bởi vậy không dám không đồng ý.
Nực cười, Hoàng thượng đã mở miệng nói muốn để người có tình thành thân thuộc, một quan viên thất phẩm nào dám có thể cãi lại thánh ý? Hơn nữa, sau lưng của Đinh Chí Nguyên có Hoàng thượng làm chỗ dựa, nữ nhi của ông gả qua cũng không thiệt thòi gì.
Vì thế, Đinh Chí Nguyên cầu hôn thành công.
Hai nhà thương nghị, ngày lành định vào nửa tháng sau, cũng là mùng bảy tháng bảy, ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau —— lễ Thất tịch.
Đinh Chí Nguyên mơ mơ hồ hồ mà bắt đầu chuẩn bị sính lễ, hắn vẫn không thể tin được là mình lại dễ dàng thú được người trong lòng. Ngoại trừ vui mừng thì trong lòng của Đinh Chí Nguyên vẫn rất lo lắng, Tử Tu thì trêu chọc hắn mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân. Đinh Chí Nguyên không hiểu chứng sợ hãi trước hôn nhân là gì nhưng đại khái vẫn có thể đoán được ý tứ trong đó.
Có đôi khi Đinh Chí Nguyên lại ngồi ngây ngô cười hạnh phúc khiến cho Tử Tu không ngừng trêu chọc hắn.
Cứ như vậy, Đinh Chí Nguyên nghênh đón ngày lễ thành thân của mình.