Hôm sau, Khang Hy liền cải biến sách lược tác chiến. Thứ nhất là lớn mật sử dụng người Hán để cho họ ra sức vì mình; thứ hai là điểu chỉnh kế hoạch tác chiến, đem quân đội đang bao vây tiễu trừ phản quân từ khắp nơi triệp tập lại, tập trung phản kích Ngô Tam Quế; thứ ba là tiến hành chiêu an với các lực lượng khởi nghĩa khác, thông qua việc phân hóa quân khởi nghĩa hòng cô lập Ngô Tam Quế.
Lúc này quân chủ lực của Ngô Tam Quế chuyển qua Hồ Nam, không còn dám Bắc tiến nữa. Khang Hy nắm bắt cơ hội này an bài binh lực, thu được hiệu quả còn tốt hơn mong đợi.
Nửa tháng sau, lần đầu tiên Đại Thanh thắng trận, binh lính lên tinh thần không nói, trên triều đình không còn tràn ngập mùi thuốc súng nữa, ngay cả sắc mặt của Khang Hy đã hơi buông lỏng một chút. Nhưng những việc này còn chưa đủ, vì chỉ có diệt trừ hoàn toàn phản quân thì Khang Hy mới thực sự an tâm.
Cửa ải cuối năm lại gần đến, thời tiết dần chuyển lạnh, Tử Tu nhận thấy sắc mặt của Khang Hy đã tốt hơn trước rất nhiều, nguyên nhân phỏng chừng là vì gần đây liên tiếp thắng trận.
“Tử Tu, đêm nay ta thật vui vẻ, ngươi uống với ta một chén!” Trước mặt Khang Hy bày một bầu rượu, là Lương Cửu Công vừa đưa đến.
“Được…được rồi, nhưng chỉ một chén thôi nhé!” Tửu lượng của Tử Tu thật sự vô cùng thê thảm, hơn nữa lần nào cũng thế, say nhiều như vậy mà vẫn không thể nào tiến bộ được.
Khang Hy xoa đầu Tử Tu cười nói: “Ngươi sợ say? Không sao đâu, lát nữa ta cho người đưa ngươi về là được!” Thuận tiện ăn một lần.
Tử Tu dở khóc dở cười, lúc trước luôn muốn Khang Hy không còn vất vả, muốn cho hắn được vui vẻ một chút. Kết quả bây giờ hắn vui vẻ thì không hay ho lại là chính mình.
Khang Hy rót cho cả hai mỗi người một chén rượu, tâm trạng rất tốt uống một hơi cạn sạch. Tử Tu bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải một ngụm uống hết. Kết quả là vì uống quá mau nên không cẩn thận bị sặc, ho nửa ngày mới đỡ được.
“Gấp cái gì? Còn nhiều rượu thế này, ngươi sợ không đủ để uống à?” Khang Hy giúp Tử Tu xoa lưng, trong mắt tràn ngập ý cười.
Tử Tu cười cười: “Là rượu quá mạnh, Hoàng thượng, ta thật sự không thể uống nữa!”
Khang Hy lập tức hóa thân vô lại quấn quýt lấy Tử Tu: “Ngươi không uống tức là không thích ta. Tử Tu, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta chia sẻ niềm vui? Ngươi phải biết người ngoài có muốn cùng ta uống cũng không được đâu!”
Tử Tu đương nhiên là biết điều này, nhưng tửu lượng của y thật sự không được. Mới một chén đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, mắt thấy Khang Hy lại rót thêm cho mình chén nữa thì y cảm thấy càng muốn hôn mê.
“Đến, uống với ta một chén nữa!” Khang Hy bưng chén rượu đưa cho Tử Tu, Tử Tu bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy.
“Hoàng thượng, chỉ một chén này thôi, còn uống nữa thì ta thật sự không xong.” Tử Tu lắc đầu, muốn giữ cho mình thanh tỉnh một chút, kết quả phát hiện ra là vô ích.
Bị Khang Hy ba lần bốn lượt quấn lấy, Tử Tu uống hết chén này đến chén khác, kết quả chính là trực tiếp gục xuống bàn. Khang Hy cũng có chút say, hoặc là bởi vì tâm trạng rất tốt nên uống rượu càng dễ dàng say.
Không ai nghĩ đến, chỉ vì vài chén rượu này mà thiếu chút nữa thì đã thành thảm kịch.
Hôm sau, khi Tử Tu tỉnh lại thì thấy đầu cực kỳ đau, cổ họng bỏng rát, mệt đến đòi mạng, toàn thân không còn chút khí lực nào, cứ như là bị xe nghiền qua vậy, cả người đều đau.
Tử Tu không ngừng oán giận, biết nhất định là người nào đó tối hôm qua không biết tiết chế, làm hại y bị cảm lạnh. Tử Tu cực kỳ buồn bực, muốn rời giường cũng không có sức chứ đừng nói là đến Ngự Thiện phòng. Tử Tu muốn uống nước nhưng lại vì quá xa nên căn bản không với tới.
“A…” Tử Tu dùng hết sức, vất vả lắm mới xuống giường được, kết quả là chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất. Tử Tu mệt mỏi, thật sự là nếu như không phải chỉ ở đây có một mình thì y cũng không đến mức thê thảm như vậy.
Rót một chén nước thông cổ, tuy lạnh muốn chết nhưng ít nhất còn đỡ hơn là bị khát. Tử Tu muốn đi tìm sư phụ nhưng lại như thế nào cũng không bước ra khỏi phòng nổi.
Trong khi Tử Tu đang hết đường xoay xở thì đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Tử Tu nói một tiếng “Mời vào”, bất đắc dĩ phát hiện giọng của mình còn nhỏ hơn cả muỗi. Thật sự không còn cách nào, linh cơ vừa động, Tử Tu thuận tay cầm lấy một cái chén ném xuống đất.
“Tử Tu, ngươi không sao chứ?” Ngoài phòng truyền đến giọng nói lo lắng của Trình Lễ, Tử Tu vẫn không hé răng, rốt cục Trình Lễ nhịn không được, vội đẩy cửa phòng ra.
“Sư phụ… cổ họng của con bị đau.” Tử Tu chỉ vào yết hầu của mình, khổ sở nói.
Trình Lễ thở dài: “Ta nói ngươi hôm nay như thế nào lại không đến Ngự Thiện Phòng. Bệnh nghiêm trọng như vậy, có đi tìm y quan chưa?”
Tử Tu lắc đầu, y nào có khí lực chứ? Nếuk hông phải sư phụ đến tìm thì chỉ sợ còn không có ai biết việc này.
“Ngươi nằm xuống trước đi, ta đi tìm y quan cho ngươi, cố gắng nghỉ ngơi biết không?” Trình Lễ sờ trán của Tử Tu, phát hiện nóng đến đòi mạng, không khỏi càng thêm lo lắng.
“Cám ơn sư phụ, vậy bữa tối của Hoàng thượng phải làm sao đây?”
“Còn làm sao nữa? Vi sư giúp ngươi làm là được!” Trình Lễ khó hiểu, đang yên đang lành sao đột nhiên lại sinh bệnh nặng như thế?
“Cám ơn sư phụ!” Tử Tu lại nói thêm một lần, mỹ mãn nằm xuống.
Y quan kê thuốc cho Tử Tu, Tử Tu uống thuốc xong thì liền ngủ say, rồi sau đó, y nằm mộng.
Trong mộng chỉ toàn một màu đỏ, Tử Tu thấy Khang Hy ngồi trên long ỷ, cả người đầy máu, trước ngực của Khang Hy cắm một cây đao, dường như sắp chết. Tựa hồ như có người đang cười, Tử Tu thấy trong đại điện có một nam nhân đang đứng nhưng y chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ của người nọ. Tử Tu lo lắng thét lớn nhưng lại không ai nghe thấy giọng nói của y.
Sau đó, nam nhân kia xoay người, Tử Tu kinh ngạc, bởi vì người đó là sư phụ của y.
Tử Tu thấy Trình Lễ lại xoay người, sau đó chậm rãi đến gần Khang Hy, cuối cùng, rút thanh đao ra khỏi lồng ngực của Khang Hy.
“Không!” Tử Tu thét lên, Khang Hy theo động tác của Trình Lễ mà ngồi phịch xuống đất, miệng hắn giật giật rồi tắt thở.
“Không …” Tử Tu hai mắt đẫm lệ mông lung, giật mỉnh tỉnh lại. Tử Tu đưa tay lên xoa mặt, phát hiện mình cư nhiên thật sự rơi lệ. Tử Tu cảm thấy trái tim đau quá, như đánh mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Không có khả năng, Khang Hy không có khả năng gặp chuyện không may. Đó là sư phụ của y, sao có thể sát hại Hoàng thượng được? Không được, y rất lo, y phải đi xem thử.
Vừa tỉnh lại, Tử Tu cảm giác đã tốt hơn rất nhiều, vội vã mặc quần áo, đẩy cửa ra thì phát hiện trời đã chạng vạng. Tử Tu xoa cái bụng có chút đói, cố nhịn xuống, nhắm thẳng hướng Càn Thanh Cung chạy đi.
Trên đường đi không xuất hiện bất kỳ việc gì khác thường, tâm trạng của Tử Tu mới dần dần bình ổn lại. Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, sao y lại lo lắng đến thế? Tử Tu dừng bước chân, định quay trở về, hai ngày nay chưa ăn gì nên y rất đói bụng.
“Nghe nói Càn Thanh Cung đã xảy ra chuyện!” Hai thái giám vội vã chạy ngang qua người Tử Tu, Tử Tu kinh hãi, không lẽ cơn ác mộng kia lại là sự thật? Tử Tu bất chấp tất cả, lao thẳng đến Càn Thanh Cung.
“Hoàng thượng, trăm ngàn lần không thể xảy ra việc gì…”
Tác giả có lời muốn nói: heh heh, có người xui xẻo rồi