Ngày ấy tháng ấy năm ấy, Tử Tu nằm ở trên giường, Khang Hy thì ngồi ở bên giường, trên đầu hai người rất nhiều tóc bạc nhưng tình cảm so với trước kia lại càng nồng đậm hơn. Nhiều năm ở bên nhau giúp cho họ sớm tâm ý tương thông, chỉ cần một ánh mắt cũng biết được đối phương đang nghĩ cái gì.
Tỷ như giờ phút này, Tử Tu biết Khang Hy đang lo lắng, đang sợ hãi, lo lắng thân thể y sẽ không thể khỏe lên, sợ y rời khỏi nhân thế để lại một mình mình; đồng thời, làm sao y lại không nghĩ như vậy chứ? Nếu như y chết, những ngày tháng một mình một người của Khang Hy nhất định sẽ rất khó khăn, mà y thì không muốn Khang Hy khổ sở.
Nhưng mà thân thể của y, y hiểu rất rõ. Tử Tu biết lần này thật sự mình phải đi trước rồi.
“Hoàng thượng, ngươi có tin kiếp sau không?” Tử Tu nắm tay Khang Hy đặt lên ngực mình mà hỏi.
“Tin, có ngươi ta sẽ tin.” Khang Hy cố gắng làm cho mình trông không quá mức khổ sở nhưng đau thương tràn ngập trong mắt đã bán đứng hắn. Chỉ cần nghĩ đến những ngày sau sẽ không còn được gặp lại Tử Tu thì hắn liền khổ sở tột đỉnh. Nhưng sinh lão bệnh tử là điều mà con người phải trải qua, mặc dù hắn có là Hoàng đế cao cao tại thượng thì cũng không thể ngăn cản được.
Tử Tu cố gắng mỉm cười: “Ta cũng tin, cho nên Hoàng thượng, sau khi ta đi rồi thì ngươi không cần khổ sở, ta sẽ đợi ngươi bên cầu Nại Hà, kiếp sau chúng ta lại tiếp tục ở bên nhau.” Nếu là vì Khang Hy, y nguyện ý tin rằng có cầu Nại Hà.
“Vậy chúng ta hứa với nhau, ngươi không thể uống canh Mạnh Bà, cũng không được quên ta!”
“Nhất định sẽ không!” Tử Tu cam đoan. “Sau khi ta đi rồi, ngươi đừng quá lao lực, thân thể của mình thì phải tự biết quý trọng biết chưa?”
“Biết!” Khang Hy sủng nịch trả lời.
“Ngoại trừ thức ăn do Tùng Viễn nấu thì đừng ăn bậy thứ gì.”
“Biết!”
“Lễ mừng năm mới nhớ tặng lì xì cho đám tôn tử của Tùng Viễn, đừng bởi vì ta đi rồi thì không quan tâm đến lũ trẻ nữa.”
“Biết!”
“Nếu Tùng Viễn muốn cáo lão hồi hương thì nhớ đồng ý với hắn. Nhiều năm như vậy, hắn cũng mệt rồi.”
“Biết!”
“Đừng lao lực xây lăng mộ cho ta, đến lúc đó hỏa thiêu là được rồi. Thân thể này nguyên bản vốn không phải của ta, ta không thể chết rồi mà vẫn chiếm giữ nó.”
Khang Hy há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn đáp: “Ta biết cả mà, Tử Tu, ngươi cố gắng nghỉ ngơi một chút, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Tử Tu lắc đầu, bàn tay nắm tay Khang Hy siết càng chặt hơn: “Ta muốn nhìn ngươi, bằng không không còn cơ hội nữa. Hoàng thượng, không cho ngươi khóc khi ta đi rồi, ta chỉ là thay đổi một nơi khác để dõi theo ngươi mà thôi. Nếu ngươi khóc thì sau này khi gặp lại nhau bên cầu Nại Hà, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
“Được, ta không khóc.” Khang Hy miễn cưỡng nở nụ cười, chỉ là cười so với khóc còn khó coi hơn.
Nhìn thấy Khang Hy nở nụ cười, Tử Tu thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Không hề tỏ ra cực kỳ bi thương, Khang Hy chỉ lặng lẽ nhìn Tử Tu, thật lâu sau cúi đầu hôn lên trán y, sau đó nằm lên ngực Tử Tu, lẳng lặng cảm thụ nhịp đập vô thanh của trái tim không bao giờ có thể nảy lên được nữa.
Người này sẽ không tỉnh lại được nữa, sẽ không dùng giọng nói dịu dàng gọi hắn là Hoàng thượng được nữa, cũng sẽ không lộ ra biểu tình thẹn thùng được nữa, càng không thể nấu cơm cho hắn ăn… không còn có thể làm gì được nữa…
Không biết qua bao lâu, trong phòng truyền đến một tiếng than tiếc thật dài, rồi sau đó tất cả lại trở lại yên tĩnh.
Mười năm sau, Hoàng đế Đại Thanh Khang Hy băng hà, hắn ra đi rất nhẹ nhàng, trong lòng ôm chặt một lọn tóc của Tử Tu, thần thái an tường.
Long tử long tôn quỳ dưới đất, bên ngoài có tiếng khóc bi thương của bá quan, Khang Hy nghĩ, cả đời này của hắn thật sự đã làm rất tốt, hắn chỉ có lỗi với duy nhất một người, chỉ có người đó mà thôi.
Vì hắn mà người nọ cả đời không lập gia đình, còn nhận hết mọi xem thường lẫn thóa mạ của người đời… Khang Hy nghĩ, cho dù có thêm một kiếp nữa hắn cũng không bù lại nổi những tiếc nuối trong lòng mình. Kiếp này của hắn quá ích kỷ, nếu không phải hắn quá yêu Tử Tu, không thể nhìn được Tử Tu cùng nữ nhân tình chàng ý thiếp, Tử Tu như thế nào lại tuyệt hậu, lẻ loi hiu quạnh mà ra đi một mình.
“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, bệ hạ, đã đến lúc lên đường.” Hắc Vô Thường mặt không chút thay đổi lên tiếng.
“Thôi, dẫn đường đi.” Khang Hy thở dài một tiếng, nét già nua trên gương mặt nhanh chóng thối lui thay cho dáng vẻ anh tuấn nhẹ nhàng của tuổi thanh niên.
Bạch Vô Thường giải thích: “Chỉ có những linh hồn thật sự đã buông tay với mọi thứ mới có thể làm được như vậy, bệ hạ, chúc mừng ngươi.”
Khang Hy đi theo bọn họ tiến về phía trước, những hồn phách khác khi bị mang đến Quỷ môn quan đều mang khóa trên người nhưng hắn là đế vương chốn nhân gian, Hắc Bạch Vô Thường không dám cho hắn mang xiềng xích.
Một đường đi tới, Khang Hy tựa hồ thấy có chút lâng lâng, không biết đi được bao lâu rồi nhưng hắn không hề có cảm giác mệt mỏi. Đến cuối đường, Khang Hy nhìn thấy một cánh cổng khổng lồ được xây dựng từ một loại hắc thạch hiện ra trước mắt, Khang Hy giương mắt nhìn mấy chữ lớn treo phía trên, đó là “Quỷ Môn Quan”.
“Vào Quỷ môn quan thì xem như đã cắt đứt tiền duyên, bệ hạ, mời theo ta vào đây chờ.” Hắc Vô Thường dẫn đầu bước vào Quỷ môn quan, Khang Hy theo sát phía sau, cuối cùng là Bạch Vô Thường. Tuy chỉ là một cánh cổng nhưng lại ngăn cách hai thế giới, quỷ giới tựa hồ không đáng sợ như trong tưởng tượng.
“Con đường này tên là Hoàng Tuyền, đi tiếp nữa sẽ đến cầu Nại Hà. Bệ hạ, chúng ta đã chính thức bước vào quỷ giới.” Hắc Vô Thường vừa dẫn đường vừa giới thiệu, nếu không phải tính đến giọng nói đều đều không chút cảm xúc cũng như gương mặt người chết vạn năm thì cũng coi như làm hết phận sự dẫn đường.
Hai bên đường Hoàng Tuyền nở đầy những đóa hoa bỉ ngạn tiên diễm. Hoa bỉ ngạn đỏ rực như lửa, vĩnh viễn không héo tàn như nghênh đón những linh hồn mới đến, cũng như tiễn đưa các linh hồn trên con đường đầu thai. Khang Hy vươn tay muốn ngắt một đóa lại bị Hắc Bạch Vô Thường ngăn cản.
“Mỗi một đóa hoa bỉ ngạn đều mang một hy vọng của một linh hồn nào đó. Bệ hạ, vạn lần không thể ngắt xuống những đóa hoa này, nếu không chính là cắt đứt hy vọng của những linh hồn đó.”
“Thì ra là thế, là trẫm đã đường đột.” Khang Hy tạ lỗi.
Cả ba lại tiếp tục lên đường, đi mãi cho đến bên bờ sông Vong Xuyên thì mới dừng lại. Nước sông Vong Xuyên đen kịt, sâu không thấy đáy. Thường nói nước sông Vong Xuyên không linh hồn nào dám động, nếu linh hồn nào bất cẩn sẩy chân rơi xuống sẽ chìm thẳng xuống đáy sông, không rõ tung tích.
“Bệ hạ, xin hãy nhìn, phía trước chính là cầu Nại Hà, cầu Nại Hà có tất cả ba tầng, xin bệ hạ hãy đi lên tầng cao nhất.” Hắc Vô Thường tiếp tục dẫn đường nhưng Khang Hy lại dừng lại không đi tiếp.
“Vì sao cầu Nại Hà lại có ba tầng?”
Bạch Vô Thường đáp: “Tầng cao nhất là dành cho những người chuyên làm việc thiện, hay tích đức, tầng giữa là dành cho những người thiện ác khó phân, tầng dưới cùng đương nhiên là để cho kẻ ác đi qua. Cả ba tầng đều có chung một con đường nhưng điểm khác biệt chính là người chuyên làm việc thiện sẽ được đầu thai vào nhà tốt, kẻ thiện ác khó phân thì có thể chuyển thế làm người bình thường, còn kẻ ác thì trước tiên phải để phán quan thẩm phán, nhận hết những hình phạt ở Địa Ngục rồi mới được đầu thai chuyển thế.”
Khang Hy trầm tư gật đầu, hắn nhớ Tử Tu từng nói sẽ đợi hắn trên cầu Nại Hà, chỉ là đã trôi qua mười năm, người nọ chỉ sợ sớm đã đầu thai chuyển thế rồi? Tử Tu, Tử Tu, chúng ta thật sự không có duyên gặp lại sao?
“Bệ hạ, xin hãy lên đường.” Bạch Vô Thường hối thúc.
Đi theo Hắc Vô Thường bước lên cầu Nại Hà. Trên cầu có rất nhiều linh hồn đang chờ đợi. Tầng cao nhất đều là những linh hồn mà lúc còn sống làm việc thiện tích đức nên đãi ngộ đương nhiên rất tốt. Nhưng tiến về phía trước, Khang Hy chợt nghe thấy từng đợt tiếng khóc truyền đến, tiếng khóc này bén nhọn rất chói tai, dường như đang phải chịu đau đớn.
Hắc Vô Thường giải thích: “Đây là hình phạt đầu tiên của Địa Ngục dành cho những kẻ ác. Phải dùng nước sôi gột rửa toàn thân, tẩy đi dơ bẩn trong hồn phách mới có thể mang đến chỗ của phán quan.”
Khang Hy nghe vậy thì tặc lưỡi cảm thán, xem ra đúng là nhân quả báo ứng, ở nhân gian làm chuyện xấu thì sớm muộn gì cũng bị hoàn lại. Tương phản với cảnh tượng thê thảm ở tầng dưới cùng, tầng trên cùng lại vô cùng êm ả. Linh hồn ở tầng này đều phát ra ánh sáng trắng ngà, Hắc Vô Thường nói rằng là bởi vì trên người họ có công đức, khi giá trị công đức tích lũy đến một điểm nhất định thì có thể siêu thoát nhân thế thăng tiên.
“Thì ra thật sự có thể thành tiên.” Khang Hy gật đầu.
“Có quỷ thì tất nhiên có tiên.” Hắc Vô Thường đáp.
Trong lúc chúng quỷ đang nói chuyện thì phía trước bỗng nhiên truyền đến một thanh âm vui sướng, Hắc Bạch Vô Thường vừa nghe thì lập tức cúi đầu hành lễ.
“Vị này chính là Tinh quân sao? Tiểu vương là Diêm La vương chưởng quản quỷ giới. Tinh quân, xin mời sang bên này, tiểu vương sẽ mang người đến Thiên giới.”
Khang Hy sửng sốt, không thể tin được trước mặt mình chính là Diêm La vương, nam tử trước mặt hắn chỉ tầm bốn mươi tuổi, dung mạo nho nhã, không hề có chút hung ác nào. Hơn nữa người này vừa gọi hắn là Tinh quân?!
Tựa hồ nhìn ra vẻ nghi hoặc của Khang Hy, Diêm La vương giải thích: “Bệ hạ vốn là Tử Vi Tinh quân trên Thiên giới chuyển thế, nhập thế để độ kiếp. Bây giờ kiếp nạn đã qua, Tinh quân đương nhiên có thể quay về Thiên giới.”
“Nhưng vì sao ta không có chút ấn tượng nào?” Khang Hy hỏi.
“Bởi vì Tinh quân vẫn còn là phàm nhân, đợi tiến vào đài Chuyển Sinh thì Tinh quân sẽ nhớ ra hết thảy.” Diêm La vương cung kính đáp.
“Thì ra là vậy.” Khang Hy nhịn không được cảm khái, không ngờ kiếp trước mình lại là thần tiên trên Thiên giới.
“Tinh quân, xin mời đi theo tiểu vương.” Diêm La vương mang theo Khang Hy đi qua chúng linh hồn, bỗng nhiên một linh hồn thuần trắng thu hút sự chú ý của Khang Hy.
“Hoàng thượng!”
“Tử Tu!”
Hai người đồng thời kêu lên tiếng.
Đều nói linh hồn không có hỉ nộ ái ố, không cảm nhận được đau đớn nhưng giờ phút này Khang Hy quả thật cảm thấy rất đau lòng. Tử Tu của hắn vậy mà lại thật sự ở đây đợi hắn, hơn nữa một lần đợi đến mười năm!
“Tử Tu, ngươi…” Nhìn Tử Tu vẫn là bộ dáng trước khi chết mười năm trước, Khang Hy có chút khó hiểu.
Tử Tu ôm lấy Khang Hy, vui mừng nói: “Hoàng thượng, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi.”
“Xin lỗi, đáng lẽ ra ta phải đến sớm một chút, ta không biết… không biết ngươi thật sự chờ đợi ta.” Khang Hy xót xa, thật không biết Tử Tu đã trải qua mười năm trời đằng đẵng như thế nào? Mỗi ngày đều đứng trên cầu Nại Hà nghe tiếng kêu thảm thiết của các linh hồn mà chờ đợi hắn sao?
Khang Hy gắt gao ôm Tử Tu vào trong lòng, cả đời này cũng không muốn buông ra nữa.
“Tử Tu, mặt của ngươi…” Khang Hy nhẹ nhàng xoa khuôn mặt già nua của Tử Tu, nói không nên lời.
Tử Tu mỉm cười: “Bởi vì ta không bỏ xuống được chấp niệm nhân thế cho nên cứ mãi như thế này.” Nói là không bỏ xuống được chấp niệm nhân thế, chi bằng nói là y không bỏ xuống được Khang Hy.
“Tử Tu, chúng ta không bao giờ xa nhau nữa, đời này kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa.”
“Được!”
Hai người không coi ai ra gì ôm chặt lấy nhau, niềm vui khi được gặp lại khiến cho họ quên hết mọi thứ, chỉ muốn cứ mãi như thế này.
“Tinh quân, nên đi rồi.” Diêm La vương ở một bên buông một câu nhắc nhở rất sát phong cảnh.
Ai ngờ Khang Hy lại kiên quyết nói: “Ta không đến Thiên giới, ta muốn cùng Tử Tu chuyển thế đầu thai.” Đến Thiên giới sẽ không thể có người yêu, không thể có tình cảm, mới vừa được gặp lại Tử Tu, hắn không muốn tách ra khỏi Tử Tu nữa.
Diêm La vương khó xử nhìn Khang Hy: “Đây là Thiên mệnh, Tinh quân không thể trái!”
Khang Hy lạnh lùng nhìn Diêm La vương, khí thế vượt trội hơn hẳn: “Ta mặc kệ cái gì gọi là Thiên mệnh, cho dù có la Thiên mệnh ta cũng muốn nghịch thiên cải mệnh!”
Diêm La vương cùng Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, không biết làm sao mới có thể khiến Khang Hy hồi tâm chuyển ý. Nửa ngày sau, Diêm La vương mới nói: “Hiện nay Thiên giới cũng có thể cùng bạn lữ kết thành phu thê, hay là Tinh quân hãy đi từng bước một? Tiểu vương thấy vị huynh đệ này đã tích đủ công đức của chín thế, tin tưởng chỉ cần đến nhân gian thêm một lần nữa thì sẽ có thể đứng vào hàng Tiên ban, Tinh quân xem như vậy có được không?”
Khang Hy không nói lời nào, hiển nhiên là không đồng ý. Diêm La vương lau mồ hôi trên trán, mấy vị Tinh quân này thật là khó hầu hạ.
“Nghe nói ngoại trừ nhân giới, quỷ giới và Thiên giới ra thì còn một tu chân giới nữa. Diêm Vương, không bằng ngươi đưa chúng ta đến tu chân giới đi, chúng ta có thể ở đó tu luyện, tu thành chính quả thì cũng có thể thành tiên, hơn nữa không cần tách ra, chẳng phải chính là nhất cử lưỡng tiện?” Khang Hy suy nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn. “Đến đó chẳng qua chỉ làm cho thời gian ta về Thiên giới chậm lại một chút, tin chắc không có gì không ổn.”
“Việc này… không phải là không thể, chỉ là vị huynh đệ này cần phải uống canh Mạnh Bà.” Diêm La vương đồng ý lui một bước, như vậy xem ra tốt hơn để cho họ đều quay trở lại nhân giới.
“Không được! Nếu uống canh Mạnh Bà không phải chúng ta sẽ quên hết kiếp trước sao? Thế thì còn gì nữa?!” Khang Hy không cần suy nghĩ lập tức phản đối.
Diêm La vương vội đáp: “Canh Mạnh Bà chỉ hữu dụng với phàm nhân, Tinh quân vốn là thần tiên, có uống cũng không quên được!”
Tử Tu cười nói: “Hoàng thượng, như thế cũng được, kiếp sau tới lượt ngươi phải tìm ta.”
“Tử Tu yên tâm, bất luận ngươi ở đâu, nhất định ta đều sẽ tìm được ngươi!” Khang Hy cam đoan, quay lại nói với Diêm La vương: “Trước cảm tạ Diêm La vương, chỉ là còn cần phải nhờ đến Diêm La vương một việc nữa, sau khi chúng ta chuyển thế nhất định phải mệnh cách tương hợp!”
Diêm La hiểu được ý của Khang Hy, bọn họ muốn tiếp tục trở thành phu phu.
“Tiểu vương nhất định sẽ giúp Tinh quân đạt thành tâm nguyện. Vị huynh đệ này, xin hãy uống bát canh Mạnh Bà này đi!”
Khang Hy nắm chặt tay Tử Tu, Tử Tu bưng bát canh Mạnh Bà uống một hơi cạn sạch rồi hai người song song tiến vào đài Chuyển Sinh.
Tại tu chân giới, có hai nam hài sinh ra cùng một thời khắc đó.
—————
Tác giả có lời muốn nói: hố mới cổ đam, nhị hóa thụ tu chân thành thần đường, Tử Tu cùng Khang Hy ở bên trong đả tương du.
Cầu ủng hộ.
Ru có lời muốn nói: dzậy là hoàn rồi, mới đầu edit còn khí thế nhưng sau này càng lúc càng đuối, cơ mà vẫn lê lết đến lúc hoàn *chấm nước mắt* Dạo này Ru càng lúc càng bận hơn, chưa biết có nên đào thêm hố nào mới hông nhưng nếu có thì cũng mong được pà con ủng hộ nha =w= Chắc sẽ tiếp tục sự nghiệp edit truyện đến khi nào có dzai hốt dzìa dinh, hiện tại thì vẫn ế TT^TT
———-oOo———-
TOÀN VĂN HOÀN