*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giờ Dậu bốn khắc, Tử Tu đúng giờ xuất hiện trước Càn Thanh cung, nơi này đã khôi phục nguyên trạng, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết nào của buổi thọ yến khi chiều. Tử Tu nghĩ thầm, hiệu suất dọn dẹp của người trong cung cao quá chừng.
Trước cửa có hai tiểu thái giám, thấy Tử Tu đến thì vội cúi đầu khom lưng chào hỏi, còn chủ động giúp y mở cửa. Tử Tu cúi đầu: “Cám ơn.” Hai tiểu thái giám vội trả lễ: “Đây là việc của nô tài mà.”
Tử Tu ôm hộp thức ăn đi vào trong, tiểu thái giám lại đóng cửa lại. Tử Tu thấy Khang Hy đang ngồi trước ngự án viết cái gì đó, không giống như là phê duyệt tấu chương mà giống như đang họa tranh.
Khang Hy làm việc rất chăm chú, ngay cả khi cửa mở mí mắt cũng không động một chút, đại khái vì hắn biết người vào chính là Tử Tu. Tử Tu giống như mọi khi đi qua, đặt hộp thức ăn lên bàn, bất quá lần này y không mang đồ ăn ra ngay mà không chuyển mắt nhìn chằm chằm Khang Hy họa tranh.
Khang Hy hạ bút mạnh mẽ nhưng đầy phóng khoáng, ngòi bút như múa trên giấy phượng, không hề ngừng lại tý nào, đủ để thấy kỹ năng của hắn rất cao.
“Đây là… canh mực ạ?” Tử Tu không xác định hỏi.
“Đúng, bên này còn có Kim Cao, trứng cuộn Như Ý với Hồng Mai Châu Hương, nhìn xem trẫm họa giống không?” Khang Hy dừng bút, lấy mấy bức tranh ra cho Tử Tu xem. Tử Tu vừa xem vừa hắc hắc cười ngây ngô, mấy bức tranh này nếu dùng thêm màu thì quả thật giống y như đúc.
“Đều rất giống, người thật lợi hại.” Tử Tu khen ngợi.
Khang Hy đáp: “Khen cái gì mà chẳng có chút tiêu chuẩn nào. Thôi, cho trẫm xem xem hôm nay có món gì?”
Tử Tu mở hộp lấy đồ ăn ra, trong hộp có tổng cộng ba món ăn là Tử Hương Kiền(1), Cung Đình Hoàng Qua(2) và Điềm Toan Nhũ Qua(3).
(Trừ Cung Đình Hoàng Qua thì 2 món còn lại đều nằm trong 4 món rau muối- Tương Thái Tứ Phẩm đã được dùng trong bàn tiệc ở chương trước)Tử Tu hỏi: “Hoàng thượng, cần nô tài thử đồ ăn không?”
Khang Hy khẽ liếc nhìn Tử Tu mỉm cười nói: “Không lẽ ngươi dám hạ độc trẫm? Ngay cả ngươi mà trẫm còn không tin thì còn biết tin ai đây?” Hăn lấy đũa trong tay Tử Tu, trực tiếp gắp một miếng dưa chuột ăn.
Tử Tu đờ đẫn nhìn Khang Hy, cảm thấy rất cảm động. Không phải ai cũng nói bệnh đa nghi của Hoàng đế rất nặng sao? Vì sao Khang Hy lại tin tưởng y đến vậy? Tử Tu nghĩ, Khang Hy thật sự đối xử với mình thật tốt.
“Dưa chuột này làm rất ngon, chua chua, giòn giòn, ăn thật vừa miệng.” Khang Hy tán thưởng, lại gắp thêm một miếng.
“Hoàng thượng thích thì tốt rồi.” Kỳ thật Tử Tu rất muốn hỏi một câu ‘Hoàng thượng người ăn thọ yến chưa đủ no à?’ Nhưng nghĩ một hồi thì vẫn không dám hỏi ra miệng. Tử Tu nào biết rằng Khang Hy bảo y đến đây không phải là vì đói mà chỉ thuần túy muốn tìm y nói chuyện phiếm thôi.
“Đúng rồi, nghe nói món canh mực tại thọ yến hôm nay là do ngươi làm, trẫm cảm thấy món này so với canh mực trước kia không giống nhau, không biết là vì nguyên nhân gì?”
Tim Tử Tu hơi nhảy lên, nghĩ thầm đừng nói là Hoàng đế muốn truy cứu trách nhiệm chứ? Vì thế đành nói: “Món canh mực này ban đầu không phải do nô tài phụ trách nhưng do nô tài không cẩn thận mà làm đổ mất canh nên đành phải tự mình làm lại. Mà lúc đó thì đã trễ rồi, nô tài đành phải làm món canh mực đơn giản đi để tiết kiệm thời gian.”
“Thì ra là như vậy, bất quá trẫm cảm thấy món canh đó ngươi làm ăn còn ngon hơn món cũ, sau này cứ làm luôn như vậy đi.” Khang Hy cảm thấy rất hài lòng, hắn cho rằng món của Tử Tu làm so với món của ngự trù khác ngon hơn đến vài phần.
Tử Tu âm thầm thè lưỡi, y còn tưởng là Khang Hy muốn truy cứu trách nhiệm chứ.
Việc đó cứ như vậy mà qua đi, sau này khi Dung Nhược biết được thì càng thêm cảm kích Tử Tu vài phần.
Nói đến Dung Nhược, được Huệ tần đáp ứng rồi, hôm sau hắn liền tiến cung mang theo không ít thuốc bổ cho Huệ tần. Trong mắt của người ngoài thì hắn là đến thăm cô cô, mà thực tế thì hắn còn chuẩn bị thêm một phần lễ vật cho Tử Tu.
Bữa tối, Huệ tần giữ Dung Nhược lại cùng dùng bữa, tất nhiên là Dung Nhược đồng ý. Bữa tối của Huệ tần đều là do Tử Tu nấu và dựa theo khẩu vị của Huệ Tần. Khi Dung Nhược ăn đồ ăn, cảm thấy so với thức ăn trong nhà ngon hơn rất nhiều.
“Cô cô, người thật là may mắn, không biết đến chừng nào thì a mã mới mời được một trù sư tài năng như vậy nữa.”
Huệ tần cười nói: “Trù sư trong phủ nấu bộ không ăn nổi sao? Sao ta nhớ ai đó trước đây hay chạy xuống trù phòng mà ăn vụng vậy?”
Mặt Dung Nhược đỏ bừng, đẹp như hoa đào tháng ba vậy, hắn thẻ thọt nói: “Cô cô, đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, cần gì nhắc lại chứ?”
Dung Nhược da mặt mỏng, hắn khẽ liếc nhìn xung quanh thì phát hiện ra cung nữ và thái giám xung quanh đều đang lén nhịn cười, vì thế mặt càng đỏ hơn.
Huệ tần không trêu ghẹo Dung Nhược nữa, biết trong lòng hắn muốn báo đáp nhân tình của Tử Tu, vì thế bảo: “Thôi lo ăn nhanh, ăn xong thì đi lo việc của mình đi.”
Dung Nhược cười cười cảm kích nhìn Huệ tần, vị cô cô này luôn rất hiểu ý người khác.
Tử Tu hoàn toàn không biết được rằng thiếu niên mà mình giúp đỡ ngày hôm qua luôn luôn nhớ mình mãi không quên. Dù sao thì thiếu mất một món ăn là trách nhiệm của Ngự Thiện Phòng, hơn nữa thiếu niên kia lại không cố tình làm đổ đồ ăn.
Cho nên khi Tử Tu đang vùi đầu nghiên cứu món ăn trong trù phòng thì chợt thấy Dung Nhược đến khiến y sửng sốt nửa ngày.
“Nạp Lan… Dung Nhược?” Tử Tu không rõ lắm gọi thử, các dòng họ của triều Thanh quá dài nên y không cách nào nắm hết được.
“Tử Tu.” Dung Nhược mỉm cười, cũng gọi tên của đối phương.
Tử Tu vui vẻ cười hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Đây không phải là hậu cung à?”
Hậu cung là nơi ngoại trừ Hoàng đế và thái giám ra thì không cho phép nam nhân nào xuất hiện mà? Ngay cả bản thân y trừ lúc nấu nướng mới được đến đây, còn không đều phải ở lại Ngự Thiện Phòng.
Dung Nhược đi vào, Tử Tu vội lấy ghế cho hắn ngồi. Dung Nhược cười nói: “Ngươi không biết à? Huệ tần là cô cô của ta, ta tiến cung là để thăm người, thuận tiện đến gặp ngươi.”
Tử Tu “à” một tiếng, bừng tỉnh: “Ta…ta biết ngươi là ai rồi.”
Dung Nhược: “?”
Tử Tu vỗ đầu mình, Nạp Lan Dung Nhược không phải chính là đệ nhất từ nhân của triều Thanh sao? Không thể tưởng tượng được danh nhân này giờ vẫn còn là một thiếu niên. Y nhìn Dung Nhược môi hồng răng trắng, nghĩ thầm quả nhiên giống hệt như trong sử sách miêu tả, phong độ tao nhã, tài hoa hơn người.
“Ừm, ý của ta là trước kia ta từng nghe người khác nhắc đến ngươi, nói rằng tài thi từ của ngươi rất tuyệt.”
Dung Nhược bật cười: “Không thể tin được là có người ca tụng ta, ha ha, Tử Tu, ngươi học trù nghệ được bao lâu rồi?” Hắn khéo léo xoay chuyển đề tài, không muốn nói đến chuyện này nữa.
Nhắc đến trù nghệ, Tử Tu lập tức trở nên tự tin: “Mười năm, từ khi bảy tuổi ta đã bắt đầu theo sư phụ học trù nghệ rồi.”
“Khó trách tuổi ngươi còn trẻ như vậy mà đã được vào Ngự Thiện Phòng, thức ăn của ngươi làm rất ngon, tiền đồ vô lượng.” Dung Nhược khen ngợi.
Tử Tu cười ngượng, tuy là nói thế chứ y biết tài nghệ của mình so với sư phụ còn rất kém. Bất quá Tử Tu không lo lắng lắm, y tin chắc rằng sẽ có một ngày mình sẽ đuổi kịp và còn xuất sắc hơn cả sư phụ.
Đến nơi này là vì tìm một đáp án, rốt cục thì món ăn thứ một trăm linh chín mà sư phụ nói là thứ gì?
Dung Nhược bảo: “Tử Tu, cám ơn ngươi hôm qua đã giúp đỡ ta, nếu như ngươi không chê thì xin nhận lấy thứ này.” Hắn rút từ sau lưng ra một cái túi gì đó rồi từ từ mở ra.
Tử Tu sớm phát hiện Dung Nhược giấu gì đó sau lưng nhưng không nghĩ đến là để tặng cho mình, thế là vội vàng xua tay. “Không cần, chẳng đáng gì mà.” Nhưng vừa nhìn thấy bên trong là một bộ đồ làm bếp thì y liền ngưng bặt.
Đó là một bộ dao rất đầy đủ, cả lớn cả nhỏ tổng cộng hơn mười cái đều được làm từ huyền thiết. Tử Tu khẽ cầm lấy một cây, cảm thấy nó tỏa ra một luồng nhuệ khí bức người, quả thật là trân phẩm hiếm có.
Tuy trong cung cũng có dụng cụ làm bếp nhưng chúng vốn thuộc về hoàng gia, Tử Tu luôn muốn có một bộ dụng cụ thuộc về mình, chỉ tiếc là không biết đi đâu mà tìm. Bây giờ Dung Nhược lại tự động dâng đến cửa… y, y thật sự rất muốn…
Thấy vẻ vui mừng nhưng lại xen lẫn rối rắm của Tử Tu thì Dung Nhược chỉ cần liếc sơ qua cũng hiểu Tử Tu đang do dự cái gì, vì thế liền đẩy bộ dao cụ cho Tử Tu, bảo: “Đừng tưởng rằng ta tặng không cho ngươi, sau này ta sẽ chạy đến đây ăn ké, ngươi không được từ chối nấu đâu.”
Tử Tu cầm lấy dao, nửa ngày nghẹn ngào nói không nên lời. Mặc dù y không thông minh, cũng biết Dung Nhược đang thay mình tìm cớ. Vì vậy Tử Tu mạnh mẽ gật đầu: “Nhất định không.”
“Nhất định không cho ta ăn à?” Dung Nhược trêu ghẹo.
“Ý ta là nói không từ chối nấu cho ngươi ăn.” Tử Tu vội kêu lên, gò má hơi đỏ.
“Ha ha, vậy là tốt rồi. Đúng rồi, lúc nãy ngươi đang làm gì thế? Lúc ta vừa mới đi vào ấy?”
Tử Tu cất dao đi, trả lời: “Đang nghiên cứu một món ăn mới nhưng mà mãi vẫn chẳng làm xong, đang làm đi làm lại đây.”
“Vậy đã làm tốt chưa?” Dung Nhược lại bên bàn nhìn thì thấy một mâm thức ăn màu sắc rực rỡ mà tạo hình khá là lạ. Màu sắc rất đẹp, mùi cũng rất thơm.
Tử Tu xoa ót, lưỡng lự nói: “Chắc là được rồi, nhưng mà không biết hương vị đã được chưa nữa. Ngươi có muốn nếm thử không?”
“Rất hân hạnh.” Dung Nhược vui vẻ đáp. “Mà món này tên gì thế?”
“Là Hỉ Thước Đăng Mai (4), giống không?”
“Rất giống, hỉ thước nhìn rất đẹp, giương cánh muốn bay, hoa mai mang theo khí chất cao ngạo, mùi cũng rất thơm.” Dung Nhược tán thưởng, cầm lấy đôi đũa Tử Tu đưa, không khách khí gắp một miếng ở phần đuôi hỉ thước lên nếm.
Tử Tu nghe Dung Nhược khen ngợi, cũng tự mình gắp một miếng lên thử, hương vị thơm ngát nhưng không nồng mà thanh tao, Tử Tu biết lần này mình thành công rồi.
Quả nhiên Dung Nhược cũng bảo: “Hương vị thơm ngát mê người, vô cùng quyến rũ, Tử Tu lần này ngươi thành công rồi.” Hắn bưng đĩa luyến tiếc buông ra, cẩn thận hỏi: “Chỗ còn lại cho ta ăn được không?”
Tử Tu bật cười: “Đương nhiên là được, miễn ngươi không chê là được rồi.”
Dung Nhược làm sao lại chê, hắn cầu còn không kịp. Đã lâu lắm rồi hắn không được nếm qua những món hợp khẩu vị như thế này, mà rõ ràng hắn vốn không phải là người kén ăn. Dung Nhược vừa ăn vừa nghĩ, sau này dám chừng mình không nuốt nổi đồ ăn trong phủ mất.
Tử Tu thấy Dung Nhược ăn rất ngon miệng thì bản thân rất vui vẻ, y lại làm thêm một món canh đơn giản cho Dung Nhược, hạnh phúc đứng một bên nhìn hắn ăn.
Dung Nhược vùi đầu ăn hết nửa buổi trời mới ngẩng lên cười bảo: “ Tử Tu, nếu ai gả được cho ngươi thì đúng là có phúc lớn rồi.”
Mặt Tử Tu thoáng chốc đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: “Nói gì kỳ vậy?” Mấy cái chuyện kết hôn đối với y mà nói thật sự quá xa vời, cho đến bây giờ hắn còn chưa từng hẹn hò với ai hết.
Kiếp trước Tử Tu một lòng một dạ nghiên cứu nghệ thuật ẩm thực, số lượng phụ nữ gặp được có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa đều ở vào hàng…bác gái rồi. Đến thế giới này thì càng không cần phải nói, ở trong cung thì làm sao có thể nói đến chuyện yêu đương?
Dung Nhược thấy Tử Tu đỏ mặt, biết là y ngượng ngùng, vì thế càng thêm đùa dai: “Tử Tu có người trong lòng chưa? Hay là ta chọn giúp ngươi nhé?”
Tử Tu nhảy dựng lên: “Nếu ngươi còn nói bậy nữa thì ta…ta sẽ không nấu cho ngươi ăn nữa.”
Dung Nhược muốn cười nhưng không dám, cuối cùng đành giơ tay đầu hàng: “Ta không nói nữa, trăm ngàn lần đừng cắt đồ ăn của ta mà.” Dung Nhược kéo tay Tử Tu lắc lắc, năn nỉ mãi mới làm cho Tử Tu bớt giận.
Hắn nghĩ bụng, sao Tử Tu lại ngây thơ đến thế?
————————
Tử Hương Kiền: Tử = tím, hương = thơm, kiền = khô, chả biết món này là cái gì nữa nhưng có hình nè, mọi người tự đoán đê = =Cung Đình Hoàng Qua: dưa chuột cung đình, ờm nó chỉ đơn giản là dưa chuột muối thôi =))Điềm Toan Nhũ Qua: cũng là dưa chuột luôn, nhưng cái này là dưa chuột chua ngọt.Hỉ Thước Đăng Mai: Chim ác là đậu trên cành hoa mơ, đây là tên của bức tranh, còn Tử Tu thì nấu 1 món gì đó tạo hình giống như trong tranh, món này là tác giả chế ra nên không có hình ^^