Thao Khóc Lão Sư

Chương 2

Edit: HuongTa13

Một buổi tối hai tháng trước, Lục Viễn bị vài người đồng sự kéo đi KTV, hắn là người từ nhỏ liền rất ít cùng người khác kết giao, chỉ có trong lúc dạy học hắn mới nói nhiều thêm một ít.

KTV mà bọn họ đi đến là một nơi phi thường nổi tiếng, một người nữ đồng nghiệp đã sớm đặt phòng trước, nếu không sẽ không còn phòng để vào.

Lục Viễn tốt nghiệp trường đại học sư phạm xong liền đi làm tại trường học này, coi như là một cấp trên lão sư. Cơ hồ sẽ không ra ngoài vui chơi cùng người khác.

Lúc này có một nữ đồng nghiệp đã kết hôn muốn ngay lập tức xuất ngoại đi hưởng tuần trang mật. Lục Viễn cùng nàng quen biết cũng nhiều năm, thật sự không lay chuyển được ý định muốn đi của nàng.

Các đồng nghiệp chơi đến điên cuồng, Lục Viễn bị bắt buộc hát hai bài, uống đến độ đỏ mặt tía tai. Phải ra ngoài đi vệ sinh mới trốn thoát được.

Đừng nhìn Lục Viễn đã ba mươi mốt tuổi, nhưng hắn là một tên mù đường, hơn nữa còn uống hơi nhiều bia, từ nhà vệ sinh đi ra hắn liền chọn đại một phía để đi.

Tìm trái tìm phải một hồi lâu, Lục Viễn mới tìm được phòng của bọn họ, hắn lại không nhớ mã phòng ở trước cửa, cho nên hắn vào nhầm phòng rồi.

Phòng của bọn họ là 668, hắn tiến vào là phòng 688.

Phòng 688 bị khóa ở bên trong, Lục Viễn đẩy hai cái mà không ra, trong lòng nghĩ chẳng lẽ đồng nghiệp lười giữ cửa nên đem cửa khóa lại.

Vừa mới nghĩ như vậy Lục Viễn liền bị trượt chân, té mạnh về phía trước, vậy mà cửa lại bị hắn mở được.

Vừa vào phòng, Lục Viễn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, miệng há to hết cỡ.

Đây là một căn phòng VIP được hoàng hoa lệ, trong phòng có bốn nam hài trẻ tuổi, trong đó một người toàn thân trần trụi, trong miệng ngậm lấy tính khí của một nam hài, phía sau hậu huyệt còn đang cấm côn th*t của một người khác.

Còn một thiếu niên có gương mặt lạnh lùng, ngồi ở trên sô pha, trên tay đang cầm dục vọng cứng rắn của bản thân.

Lục Viễn sợ tới mức ngây người, môi run rẫy, bắp chân vì căng thẳng mà chuột rút: "Thực... thực xin lỗi, ta, ta đi nhầm phòng."

Lục Viễn nói xong cuối đầu liền muốn chạy, thiếu niên được khẩu giao rút ra tính khí bị liếm đến ướt sũng, tà tà cười nói: "Uy uy, này đại thúc nói một câu thực xin lỗi liền xong rồi? Ngươi làm ta sợ tới mức bị bệnh liệt dương luôn này, ngươi phải giúp ta chữa trị a."

Nói chuyện là Mạnh Vũ, hắn có một dung mạo tuấn mĩ. Trên người mặc quần áo màu trắng, quần cởi xuống ngay đầu gối, dương căn thẳng đứng cao cao, chổ nào có bóng dáng của bệnh liệt dương?

Lục Viễn đầu óc "Rầm rầm" sụp đổ, run giọng nói: "Ta, ta không phải cố ý, thực xin lỗi."

Mạnh Vũ nghiêng đầu xem xét Lục Viễn, cười xấu xa nói: "Tiểu Ngư, làm sao đây? Tự nhiên ở đâu xuất hiện một lão già, chúng ta vẫn là đem hắn ăn sạch đi a."

Tiêu Cẩn Du đem tính khí thô to cứng rắn từ hậu huyệt tinh tế của thiếu niên rút ra, ngọt ngào cười nói: "U, đại thúc cũng thật dễ nhìn nha, lại còn làm gương mặt ngốc rất đáng yêu, thao hắn nhất định sẽ rất có ý tứ, ngươi thấy ta nói đúng không lão Giang?"

Nam hài ngồi ở trên sô pha thủ dâm tên là Giang Liệt, miệng ngậm tẩu thuốc, trên mặt biểu tình rét lạnh.

"Sao cũng được, đủ chặt là được rồi."

Tiêu Cẩn Du thân hình cùng Lục Viễn không khác nhau mấy, điều cao cỡ khoảng 1m8, hắn đi qua ôm lấy cổ Lục Viễn, chớp chớp đôi mắt ngập nước nói: "Đại thúc, ngươi thật sự rất đáng yêu, ta thực hận không thể ngay lập tức thao chết ngươi."

Tiêu Cẩn Du đem côn th*t cứng rắn để ngay đũng quần Lục Viễn, hắn toàn thân liền cứng ngắc, bị Mạnh Vũ một phen đẩy ngã lên sô pha.

Mạnh Vũ một cước đạp ra nam hài vừa bị bọn họ thao: "Cút đi, hôm nay không cần ngươi nữa, mẹ nó mông bị thao lỏng hết rồi, nhanh chân cút đi cho ta."

Nam hài lung tung mặt lên quần áo, chạy lao ra ngoài.

Mạnh Vũ đóng cửa lại, không quên khóa trái cửa: "Đại thúc, ngươi nói ta nghe một chút, cửa điều bị ta khóa trái, vậy mà ngươi cũng có thể tiến vào được, đây chẳng phải là ý trời rồi sao? Hôm nay nếu không làm ngươi, ca đây liền uổng phí của trời rồi?"

Lục Viễn nằm trên ghế sô pha, ngẳng đầu lên liền đối diện với dương căn tráng kiện của Giang Liệt, vộ vàng mặt đỏ tay hồng gục đầu xuống.

"Các ngươi, các ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Ta không phải đồng tính luyến ái, ta, ta không thấy cái gì hết, sẽ không đi ra ngoài nói lung tung. Van cầu các ngươi thả ta đi."

Mạnh Vũ vươn tay nắm lấy tóc Lục Viễn, buồn cười mà nhìn hắn: "Khóc, lúc này chưa có đến mà? Sao lại khóc?

Đợi lát nữa đến thời điểm bọn ta thao ngươi, chẳng phải ngươi sẽ bị làm khóc đến chết a."

Tiêu Cẩn Du đem tay của Mạnh Vũ gạt ra, ôm lấy cổ Lục Viễn, đưa vào trong ngực.

"Đại Vũ, ngươi đừng có làm đại thúc của ta sợ, hắn mà sợ ngươi sẽ không xong với ta đâu."

Mạnh Vũ bĩu môi: "Gì chứ, ta có dọa hắn đâu, tự bản thân hắn khóc mà."

Tiêu Cẩn Du đem Lục Viễn hai má đang ửng hồng năng lên, mút lấy đôi môi mềm mại của hắn: "Ân, đại thúc, đôi môi nhỏ nhắn này của ngươi thật mềm, thật ấm, ngươi để ta đem côn th*t đâm vào được không? Tính ta rất dể, chỉ cần ngươi đem tinh dịch của ta điều nuốt vào trong bụng, ta hôm nay sẽ bỏ qua cho ngươi."

Lục Viễn thân thể cứng ngắc, cắn chặt khớp hàm không chịu mở miệng, Tiêu Cẩn Du liền bóp lấy cổ hắn, khiến cho hắn phải mở miệng.

Đầu lười mịn màng nóng rực lập tức xâm nhập vào khoang miệng, Lục Viễn tránh thoát không được, bổng nhiên cảm giác hạ thân chợt lạnh, chính là Mạnh Vũ đem quần của hắn cởi xuống.

Mạnh Vũ lấy từ trên bàn ra một cây gậy mát xa tinh tế cở lớn, đem dầu bôi trơn thoa lên liền trực tiếp cấm vào hậu huyệt của Lục Viễn.

"A..."

Lục Viễn đau đến nỗi run rẫy liên tục, hốt hoảng mà cắn phải đầu lưỡi của Tiêu Cẩn Du.

Tiêu Cẩn Du bị rách đầu lưỡi, trên khóe miệng toàn là máu, hắn thu liễm tươi cười, híp mắt nói: "Đại thúc không ngoan nha, cắn đầu lưỡi thì coi như ta bỏ qua, nếu như ngươi cắn phải dương v*t của ta, ta liền đem ngươi đi thiến."

Lời editer: Bửa nào ta đi hát karaoke rồi giả bộ đi nhầm phòng thử xem, á hị hị... để coi ta có bị như Viễn thúc không.
Bình Luận (0)
Comment