Thao Khóc Lão Sư

Chương 6

Edit: HuongTa13

Lục Viễn bị thao đến không khống chế được mà tiểu ra, Tiêu Cẩn Du nhìn Giang Liệt, lại nhìn qua Mạnh Vũ, nhếch miệng nở nụ cười: "Ai u đại thúc, ngươi mẹ nó đúng thật là cực phẩm, làm người ta muốn yêu thương ngươi nha."

Nước tiểu Lục Viễn chảy đến trên đùi Tiêu Cẩn Du và Giang Liệt, hai người không cảm thấy bẩn, mà đồng thời nhìn Lục Viễn ngẫn người.

Mạnh Vũ thấy như thế, bất đắc dĩ thở dài: "Ta thao, chúng ta tam luân hắn nữa ngày, hắn ngược lại thích thành cái dạng như vậy, mẹ nó rốt cuộc là ai chơi ai a."

Giang Liệt lạnh lùng nở nụ cười, đứng dậy mặc quần áo, Tiêu Cẩn Du chịu phục mà gật đầu: "Đúng vậy, ha ha, ba chúng ta tự động trở thành ba cây trí năng gậy mát xa lớn rồi. "

Mạnh Vũ bỉ khí mười phần mà cười nói: "Đúng vậy, tao hàng này rốt cuộc là từ đâu ra vậy?"

Bọn người Tiêu Cẩn Du bên này đang không ngừng tự giễu, bên kia Lục Viễn sau khi bắn nước tiểu xong, hai mắt vừa lật liền trực tiếp ngất xĩu.

Giang Liệt liếc mắt nhìn Lục Viễn, thản nhiên nói: " Hôn mê?"

Tiêu Cẩn Du mặc hảo quần, dùng đầu ngón tay trạc vài cái trên mặt Lục Viễn: "Ân, hôn mê."

Mạnh Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Thao, ta đang tính đùa chết hắn như thế nào đây."

Giang Liệt lấy thuốc ra hút: "Đi, trước tiên chúng ta ăn một chút gì đi, xong rồi trở về như thế nào?"

Tiêu Cẩn Du vui cười nói: "Hôm nay làm tình thực mẹ nó thích, ha ha."

Ba người vừa nói, vừa đi ra ngoài. Qua đến 10 phút, Lục Viễn tỉnh.

Vừa rồi là Lục Viễn thích đến ngất đi, cho nên khi hắn có ý chí muốn tỉnh, thì lập tức liền tỉnh lại.

Lục Viễn vuốt mặt, cả người bủn rủn vô lực. Nhưng giờ phút này trong lòng của hắn lại sáng như gương.

Ba tên ác ma này chắc chắn sẽ không buông tha hắn một cách dễ dàng. Hắn phải nhân cơ hội này mà đào tẩu, nếu không nhất định hắn sẽ phải trở thành đồ chơi của ba tên đó.

Lục Viễn run run mặc xong quần áo, che mặt lại, hai chân run lẫy bẫy, hi hi hồ hồ mà từ KTV chạy ra.

Cũng may trong túi quần còn có tiền, Lục Viễn kêu xe taxi, mười mấy phút sau liền về tới nhà.

Cha mẹ Lục Viễn qua đời khi hắn còn rất nhỏ, một mình bà nội nuôi hắn lớn lên, hai năm trước đi xét nghiệm mới phát hiện bà nội hắn bị nhiễm trùng đường tiểu.

Bà nội Lục Viễn lúc này đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa, biết là cháu nội đã về.

"Tiểu Viễn, đã về a, cùng các đồng nghiệp đi chơi vui không?"

Lục Viễn trong lòng hoảng hốt, bộ dáng hắn bây giờ nhất đinh không thể để cho bà nội hắn thấy được, lập tức cắn răng nói: "Bà nội, trên người con bẩn, con đi tắm trước."

Lục Viễn vọt vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương, quả nhiên là một bộ dáng muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong.

Trên gương mặt là một vài dấu tay màu hồng do bị đánh ra, mắt thì sưng thũng như quả đào, trên người toàn là xanh xanh tím tím, không một chỗ nào hoàn hảo.

Lục Viễn đem quần áo ném vào thùng rác, ở dưới vòi hoa sem tắm hơn nửa canh giờ.

Trong miệng toàn là vị đắng và chát, rữa nửa ngày vẫn cảm thấy không sạch.

Tinh dịch trong hậu môn một cỗ lại một cỗ chảy xuống, làm Lục Viễn vừa thẹn vừa giận.

Ba cái tên hỗn đản đó, nhìn bộ dáng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng lại có thể làm ra những chuyện xấu xa dơ bẩn như thế.

Bọn hắn rốt cuộc là người như thế nào? Cư nhiên dám ở trong phòng ktv làm xằng làm bậy.

Trong đầu Lục Viễn một mảnh hỗn loạn, muốn đem những chuyện vừa mới phát sinh quên mất, nhưng bây giờ trong đầu hắn cứ phát đi phát lại, những hình ảnh tục tiểu bất kham khi nãy.

Lục Viễn gắt gao nắm tóc, cuối cùng vẫn là kiên trì không được, ngồi xổm ở trong phòng tắm khóc lên.

Kỳ thật Lục Viễn cảm thấy câm hận bản thân mình hơn, rõ ràng là bị cường bách, bị cưỡng dâm, thế nhưng hắn lại có thể sinh ra khoái cảm mãnh liệt như vậy.

Ghê tỡm nhất, vẫn là hắn bị bọn họ thao đến mất khống chế mà tiểu ra.

Lục Viễn sau đó liên tiếp vài ngày vẫn không thể đi nhà xí một cách bình thường được, buổi tối nằm ngủ ở cứ gặp ác mộng không ngừng.

Hai tháng sau Lục Viễn mới dần dần quên đi sự việc đó, đem những hình ảnh xấu xa ở trong đầu chậm rãi đổi đi.

Ai lại có thể nghĩ rằng, việc hắn bị điều đi đại học quốc phòng là một cái bẫy chứ.

Lục Viễn vừa thẹn vừa giận đến khó nhịn, bị Tiêu Cẩn Du chế trụ đầu, chơi đùa trong miệng hắn một hồi lâu, vài lần làm hắn suýt chút nữa nôn ra.

Tiêu Cẩn Đủ nhìn Lục Viễn cười tủm tỉm nói: "Đại thúc, a không đúng là Lục lão sư, cảm thấy như thế nào? Đến đây thấy chúng ta liền mất hứng a? Hai tháng này, ngươi có nhớ ta hay không."

Lục Viễn dùng đôi mắt đầy uất hận mà trừng Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn Du bị hắn nhìn càng thêm hưng phấn: "Uy, Lục lão sư ánh mắt của ngươi thật không sai nha, rất hăng hái a."

Tiêu Cẩn Du nói xong, dùng sức đem côn th*t toàn bộ cắm vào trong miệng Lục Viễn, hung hăng ra vào vài lần, rốt cuộc mới và ra.

Lục Viễn cảm thấy ghê tởm cực kỳ, đẩy Tiêu Cẩn Du ra, muốn đem tinh dịch trong miệng toàn bộ phun ra ngoài.

Tiêu Cẩn Du không giận mà cười, vươn tay ôm lấy cổ Lục Viễn, giọng như làm nũng nói: "Lục lão sư, nuốt vào toàn bộ nha"

Lục Viễn sửng sốt vài giây, cúi đầu đem những đồ vật chua sót trong miệng một hơi nuốt vào. (Editor: Thấy cũng tội... mà thôi cũng kệ =)))

Tiêu Cẩn Du kéo lại khoá quần, đem Lục Viễn nâng lên, giúp hắn lao đi tinh dịch ngay khoé miệng.

"Lục lão sư, tại sao lần trước ngươi lại trốn đi? Ngươi có biết hay không ta nhớ ngươi rất nhiều, người ta từ sáng đến tối đều muốn làm ngươi. Từ khi thao qua mông ngươi, liền thực tủy biết vị, rốt cuộc không thao mông của người khác được, chỉ có ngươi mới làm ta hưng phấn a."

Editor: Dành ra nguyên ngày nay để edit truyện cho mọi người đây =)).

Thấy có sạn thì cmt cho ta sửa nhé.
Bình Luận (0)
Comment