Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 22



Thái độ của người đàn ông luôn muốn chiếm thế chủ đạo đã hoàn toàn chọc giận Lý Thập Di, trong mắt cậu chỉ có lạnh lẽo và căm ghét, cậu không thích cảm giác bị buộc một đầu, điều đó sẽ khiến cậu vô cùng bất an và mất đi sự kiểm soát bản thân.
  
"Tôi cảm thấy tôi cùng anh không có chuyện gì để nói, chỉ cần anh không quấy rầy tôi thì chúng ta có thể tiếp tục làm người xa lạ."
Người đàn ông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, hắn biết người trước mắt này khó có thể thuần phụ đến cỡ nào, những thủ đoạn cứng rắn sẽ chỉ phản tác dụng và càng lúc càng khơi dậy cảm xúc kháng cự của cậu.
  
Đối phương không phải là đối tác thương lượng của hắn trên thương trường, hắn cũng không cần làm loại chuyện kiểu đả thương địch tám ngàn tự tổn một vạn.

Hắn có thể đứng vững ở vị trí như ngày hôm nay không phải dựa vào sự liều lĩnh mà bằng sức mạnh thực sự.

"Xin lỗi." người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, một lời xin lỗi đúng lúc có thể sẽ lưu lại một chút ấn tượng, "Tuy rằng có thể em đang tức giận, nhưng có vài lời tôi không thể không nói."
"Tôi không muốn che giấu em, những chuyện trước kia như một vết nhơ, nếu không làm sáng tỏ thì có lẽ sẽ trở thành khúc xương mắc kẹt trong cổ họng, điều này sẽ vô cùng bất lợi cho sự phát triển sau này của chúng ta." Người đàn ông phân tích đâu vào đấy cho cậu.

"Anh quá tự cao tự đại rồi đó, tôi không nghĩ chúng ta sau này còn có cơ hội ở chung đâu." Lý Thập Di chế giễu, nhưng vẻ mặt cũng dần dần dịu lại.

Rất kỳ quái là thanh âm của người đàn ông dường như có sức hấp dẫn mạnh mẽ, hơn nữa giọng điệu cũng chân thành, rất dễ dàng khiến người ta cảm thấy thuyết phục.

Nhưng càng như vậy, cậu càng cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đàn ông này, sự khác biệt về thân phận địa vị cùng với kinh nghiệm sống, cậu biết mình không phải là đối thủ của đối phương.
 
"Đời người luôn đầy rẫy biến cố, không phải sao?"
  
Lý Thập Di sắc mặt biến hóa không ngừng nhìn hắn, người đàn ông không hề lảng tránh nở nụ cười.
  
"...!Nói đi, tôi nghe."

"Được." Đôi mắt người đàn ông mang theo nụ cười nhẹ nhàng lướt qua người cậu.

Hắn ở trên thương trường bày mưu tính kế dường như hoàn toàn không thể sử dụng ở chỗ này, kiểm soát cùng suy đoán lòng người đối với hắn mà nói quả thật dễ như ăn cháo, chỉ cần có đủ lợi ích thì bất kỳ ai cũng có thể trở thành "bạn".

Nhưng đối với Lý Thập Di, tuy rằng hắn nói rất hiểu biết, nhưng tính cách chân thật của con người trên thực tế rất khó có thể nắm bắt và rất nhiều biến số không thể kiểm soát được.

"Trước tiên, tôi tự giới thiệu," ngừng một chút rồi người đàn ông nặng nề mở miệng, "Tôi tên Tư Sâm."
Tư Sâm, cái tên này hình như có chút quen tai.

Dưới ảnh hưởng của Lê Quang, cậu thỉnh thoảng sẽ nghe thấy vài cái tên xa lạ, chỉ là cậu rất ít khi quan tâm đến những thứ mà mình không nên quan tâm.

Khi Thượng Đế tạo ra loài người, con người được chia thành năm bảy loại, giai cấp là ranh giới không thể vượt qua, hiện thực cũng không phải là một bộ phim truyền hình mà chỉ cần bắt được một cành cây thì có thể thật sự biến thành phượng hoàng.
  
Điều quan trọng là phải biết mình là ai, giống như hiện tại.
  
"Anh cùng nhà họ Tư có quan hệ gì?" Lý Thập Di tỉnh táo hỏi, cậu hiện tại rất khó giữ được bình tĩnh, ngón tay khẽ siết chặt.

Tư Sâm suy nghĩ một lúc, "Tuy rằng thực sự không muốn thừa nhận, nhưng tôi quả thật là người của nhà họ Tư."
  
Quả nhiên là vậy...!sao?
Lý Thập Di đôi lúc quả thật sẽ căm ghét sự nhạy cảm của mình đối với một số khía cạnh nhất định, nếu tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Tư Phương Đình, vậy cậu nên làm gì đây?
Tư Sâm nhìn kỹ ánh mắt có chút bối rối của người kia, "Nhưng em yên tâm, tôi cùng...!Tư Phương Đình không giống nhau, ít nhất về mặt tình cảm, tôi sẽ làm tốt hơn." Hắn dường như là có ý riêng. 
“… Tại sao lại để ý đến tôi?” Trong đầu cậu rối bời, không tìm ra được câu trả lời chính xác.

Cậu và Tư Phương Đình từ lâu đã không còn liên quan gì đến nhau, mỗi người cũng đều có một cuộc sống mới, nhưng tại sao cậu lại không thể tránh khỏi cái tên này?
  
"Ban đầu là tò mò, sau khi mẹ tôi mất thì bố đã đưa cậu ta về nhà họ Tư.

Vì để bù đắp tình cha con bị thiếu hụt từ lâu nên ông ấy đã giao cho cậu ta rất nhiều việc, kể cả vài chi nhánh của gia đình ở các thành phố khác." Tư Sâm gương mặt hiện lên vẻ mỉa mai, "Trong gia đình như chúng tôi, huyết thống chẳng có ích gì.

Anh em bạn bè cũng chỉ là dối trá và cậu ta quả thật đã thể hiện sự tham vọng của mình.

Vì bố tôi muốn cậu ta sau này sẽ kiểm soát nhà họ Tư tốt hơn nên thậm chí còn cẩn thận lựa chọn đối tượng kết hôn cho cậu ta, nhưng cậu ta từ chối rồi lựa chọn ra nước ngoài..."
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Lý Thập Di, nguyên nhân từ chối rất rõ ràng.
  
"Tôi đã điều tra mọi hoạt động của cậu ta ở thành phố W và sự tồn tại của em rất dễ bị phát hiện."
  
"...!Sau lần gặp gỡ đầu tiên, cậu ta đã theo đuổi em.

Năm 16 tuổi em cùng cậu ta lần đầu phát sinh quan hệ xác thịt...!Năm 18 tuổi cậu ta bỏ đi mà không một lời từ biệt, em bị ép comeout...!Sau đó thi vào đại học S, mà cậu ta cũng không bao giờ xuất hiện nữa..." Tư Sâm giọng điệu đều đều liệt kê từng thứ, chỉ một tia u ám lóe lên trong đôi mắt đen cho thấy hắn cũng không thật sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

"...!Có phải cảm thấy tôi rất giống đồ ngốc không?"
  
Hai anh em bọn họ đối với chuyện của cậu đều rõ như lòng bàn tay, mà cậu thì lại mơ mơ màng màng mà sống, hôm nay sống cũng không nghĩ đến ngày mai.

Biết rõ đoạn tình cảm kia giống như một trò hề, nhưng từ trong miệng người khác nói ra lại đặc biệt buồn cười.

Những chuyện cậu tự mình trải qua, chẳng qua cũng chỉ là vài dòng chữ mà người ta có được từ trên giấy, hời hợt là có thể tóm gọn tất cả.


"Tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, nếu chỉ vì ân oán giữa hai người thì không cần liên lụy đến tôi.

Tôi chỉ là một người bình thường, không thể chơi lại các người..."
Lý Thập Di bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay, từng cơn đau đớn kéo đến, tựa như có thể thay thế trái tim đang cực kỳ dày vò này. 
 
Bàn tay đang nắm chặt đột nhiên được bao phủ bởi một lòng bàn tay lớn ấm áp khác, ngón tay nhẹ nhàng được gỡ ra, lòng bàn tay nổi lên vài vết đỏ sẫm hình lưỡi liềm. 
Tư Sâm thở dài, cảm thấy có chút đau lòng, "Em cần gì phải tự làm tổn thương mình như vậy?"
"Không cần anh quan tâm." Lý Thập Di muốn đẩy hắn ra không cho hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu.

Cằm bị ép nâng lên, biểu cảm trên mặt không chút che giấu, đôi môi bị cậu dùng sức mím chặt tựa như hoa hồng nhạt màu, trong đôi mắt như phủ một màn sương mù dày đặc, trên khuôn mặt hiện lên một màu nhợt nhạt ốm yếu, yếu ớt đến mức có thể biến thành làn khói rồi tan biến trong giây lát.

Đặt ngón tay lên đôi môi nhợt nhạt rồi mạnh mẽ cọ xát, mãi đến khi nó trở lại dáng vẻ ướt át quyến rũ, hắn mới mãnh liệt cúi xuống ngậm lấy bờ môi cậu.

Hơi thở nam tính nồng đậm bao trùm Lý Thập Di, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của cậu, đè lại ý định muốn giãy giụa, xúc cảm mềm mại không khỏi làm cho lòng người lay động, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt kéo tới, mang theo áp bức đến kinh người.

Không biết là ai đã từng nói: Cuộc sống như một hành động cưỡng hiếp, nếu không thể phản kháng thì hãy học cách tận hưởng.
  
Nhắm hai mắt, cậu cuối cùng cũng từ bỏ kháng cự, yên lặng chờ đợi kết thúc.

Hôn xong, Lý Thập Di có chút hụt hơi, ngược lại Tư Sâm vẫn rất bình thường, bàn tay đặt trên eo cậu cũng không bỏ xuống.
  
Bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau.
  
"...!Đủ chưa?" Lý Thập Di nghiêng đầu hỏi hắn, nhưng lại cảm thấy có hơi nản lòng.
  
"Em cho rằng tôi đang đùa giỡn với em sao?" Không nghe được lời đáp, Tư Sâm nắm lấy tay Lý Thập Di đặt lên ngực trái của mình, nửa ôm đối phương chầm chậm lắc lắc đầu nói: "Ban đầu, tôi quả thực muốn dùng em để làm vũ khí kiềm chế cậu ta, có lẽ là do ảnh hưởng từ mẹ tôi nên tôi rất chán ghét đứa em trai từ trên trời rơi xuống này..."
Đâu chỉ là Tư Phương Đình, tất cả mọi thứ trong nhà họ Tư đều khiến hắn cảm thấy căm ghét.

Lúc mười mấy tuổi hắn đã tự lực cánh sinh, dùng tiền đầu tư kiếm được để nuôi sống bản thân rồi cũng một tay hắn tạo dựng nên cơ nghiệp của riêng mình, từng bước từng bước một hắn mới có được địa vị như ngày hôm nay.

Hắn coi thường mọi thứ về nhà họ Tư, thế nhưng đó là thứ thuộc về hắn, tuyệt đối không cho phép người khác mơ ước tới, cho dù là hắn không thèm.

Hắn không quan tâm đến lựa chọn của bố mình, thương ai cưng chiều ai cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ để lợi ích của mình bị xói mòn.

Rắn có 7 tấc, con người đều có điểm yếu, thứ hắn giỏi nhất là nắm lấy điểm yếu và đánh cho kẻ thù một đòn chí mạng.

Huống chi hắn cũng cực kỳ tò mò về người yêu từ trong miệng của đứa em trai nhỏ hơn mình năm tuổi này.

Hắn quả thật đã làm như vậy, nhưng khi nhìn thấy người kia giả vờ lạnh lùng để che đi những đau khổ vì tình của thời niên thiếu thì hắn đã lặng lẽ thay đổi ý định, hủy hoại một người rất đơn giản, nhưng hắn không muốn làm như vậy.

Hắn thậm chí còn tìm cớ cho sự khác thường của bản thân -- hắn muốn xem cậu trưởng thành như thế nào, từ một thiếu niên ngây ngô sẽ trở thành một người tài hoa phong nhã như thế nào.

Chỉ là sau khi Tư Phương Đình ra nước ngoài, hắn cũng bởi vì bận bịu lo cho sự nghiệp mà gần như quăng những thứ này ra sau đầu.

Thỉnh thoảng sẽ có cấp dưới đưa tới mấy tờ giấy, hắn mới thất vọng phát hiện có một số việc hắn coi là quá đương nhiên.


Con người chắc chắn sẽ thay đổi, chỉ là không thể nắm bắt được sẽ thay đổi đến mức độ nào mà thôi.

"Tôi hiểu những thương tổn mà em phải chịu, tôi cũng biết em luôn nghĩ tới hướng tiêu cực đầu tiên khi nhìn mọi thứ, cũng không dám dễ dàng trao đi tình cảm, nhưng đời người còn rất dài, lẽ nào em muốn cứ tiếp tục như vậy sao?" Hắn như bậc người lớn đang chân thành hướng dẫn cho đứa trẻ lạc đường rồi dụ nó rơi vào cái bẫy do chính mình đã giăng ra.

Chỉ khi loại bỏ hết mủ còn sót lại trong vết thương, thì vết thương không thể chữa lành kia mới có thể từ từ kết vảy theo thời gian.

Hắn bước vào thế giới người lớn đã lâu nên nhìn nhận vấn đề càng thêm thấu đáo hơn.

Gần ba mươi mới lần đầu tiên được nếm mùi vị của tình yêu nên hắn tuyệt đối không cho phép một chút dấu vết sai lầm nào xuất hiện, cho dù là phải hạ thấp địa vị, tạm thời che đi sự sắc bén của mình.
  
Nhưng hắn càng muốn sức mạnh và trí tuệ củ mình để nâng niu cưng chiều người khiến hắn đau lòng này.
  
Lý Thập Di cụp mắt nhìn chằm chằm bàn tay của mình đang đặt trên trái tim đang đập vô cùng mạnh mẽ của đối phương.

Không muốn.
  
"...!Nhưng có như thế thì sao, cuộc đời của tôi đã kết thúc rồi." Cậu khó khăn đáp lại, có chút buồn, có lẽ không có ai trên thế giới này thất bại hơn cậu.
 
"Không, nhìn tôi, nó chỉ mới bắt đầu thôi--" Khuôn mặt trưởng thành đẹp trai của Tư Sâm giờ phút này mới thật sự nở nụ cười.

Lý Thập Di nhìn hắn, như chú cừu non mờ mịt chờ đợi ánh sáng soi đường.

"Kết thúc chỉ là trong hai mươi mốt năm đầu đời của em, còn bắt đầu cuộc đời khác là từ lúc tôi ở bên cạnh em, đợi được khi chúng ta cùng nhau già đi thì em sẽ phát hiện ra những người kia rốt cuộc cũng chỉ là khách qua đường, chỉ có em và tôi mới là chân thật."
  
Khách qua đường?
  
Im lặng thật lâu, lắng nghe người đàn ông thổ lộ, Lý Thập Di xấu hổ thấy mình dường như có chút động lòng, cậu chưa từng tưởng tượng dáng dấp nhiều năm sau của mình sẽ như thế nào, có phải là vẫn cứ sống trong những đêm dài cô đơn rồi trải qua sinh lão bệnh tử.

Lời nói của người đàn ông phảng phất đâm thẳng vào trái tim cậu, khiến cậu không cách nào không thay đổi sắc mặt.
  
Nhưng cậu thật sự là sợ hãi, chút rung động ấy lại bị sợ hãi áp chế, trong những mối quan hệ trước kia cậu còn có thể chừa chút phòng bị, nhưng với người trước mắt này thật sự sẽ khiến cậu gỡ bỏ nó sao?
Tư Sâm đôi mắt ẩn chứa sắc bén vô hạn nhìn chằm chằm đối phương: "Em có nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ những thứ này, hiện tại không cần cho tôi đáp án, tôi sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì, điểm này em hoàn toàn có thể yên tâm."
  
Bất kể kết quả như thế nào, hắn nhất định phải thắng.

- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp bị chính mình làm cho xỉu lên xỉu xuống, thật sự một câu tóm tắt công chính là lập dị →_→.


Bình Luận (0)
Comment