Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 41



Không thể chịu nổi người đàn ông nhõng nhẽo đòi hỏi, Lý Thập Di chỉ còn cách gọi điện về nhà nói trước một tiếng để mọi người không bị bất ngờ.

Mặc dù vậy, nói mấy lời rào trước đón sau cũng không dễ gì nói ra.
  
Trước khi đi, bọn họ lại đến nhà họ Dung một chuyến.

Cụ Dung biết Tư Sâm sẽ đến thăm "cha mẹ vợ" khiến ông cụ vui mừng khôn xiết, ông còn chuẩn bị rất nhiều đồ quý, nào là trà, loại rượu nổi tiếng, thậm chí là một số đồ cổ độc đáo cũng được đóng gói để đầy cóp xe.
  
Nhìn thấy tình huống này, tránh không thoát, Lý Thập Di có chút dở khóc dở cười: "Ông ngoại, chỉ đơn thuần là về nhà ăn Tết thôi ạ, không phải dịp gì quan trọng..." Trong lòng không khỏi nói thầm, sao có mùi giống đi hỏi cưới vậy nè.

Ông cụ xua xua tay, phong cách này không giống với đại gia đình mà giống kiểu nhà giàu mới nổi tiêu tiền như nước, cười nói: "Chút ít lòng thành, phép tắc là không thể thiếu, cũng có tấm lòng của ông cụ này trong đó nữa, nếu những thứ này không chuẩn bị tốt sợ mọi người cho rằng chúng ta không xem trọng con rồi đóng gói trả cháu ngoại nhà ông lại thì sẽ không bù đắp được mất mát."
  
Lý Thập Di vô cùng khó xử.

Ông cụ nói xong rồi lại quay sang ân cần dạy bảo Tư Sâm: "Tiểu Sâm à, ông cũng biết con làm việc tỉ mỉ chu đáo, rất ít sơ hở, nhưng loại tình người này không giống như trên thương trường nên không được hung hăng, cần phải nghe lời đoán ý, lúc cần thiết nói thêm mấy lời nhẹ nhàng để có thể êm xuôi chót lọt..."
Nói đi nói lại, ông cụ vẫn là sợ cháu trai của mình sẽ không thể làm hài lòng cha mẹ vợ, nên ông cụ cứ dặn đi dặn lại đủ điều.

Tư Sâm nhìn người nào đó đang cười ở bên cạnh, nhướng mày nói: "Ông ngoại nói đúng ạ, nhưng mà con chưa bao giờ ra trận mà không nắm chắc phần thắng."
   
Lý Thập bĩu môi, cậu ngại ông cụ còn ở đây nên không tiện nói chút lời đả kích ai đó.

Thu thập đồ đạc lên đường, gần đến Tết nên những người xa quê cũng lần lượt trở về nhà, dù hai nơi không xa lắm nhưng vẫn bị kẹt trên đường cao tốc, xuyên qua cửa sổ là một con đường trải dài, quả thật làm cho người ta chờ đến lo lắng.


Nhưng người nào đó biểu cảm vẫn cứ giống như không có việc gì xảy ra, giống như là đang về nhà mình, quen cửa quen nẻo.

"Em nói chứ anh không cảm thấy gì hết hả?" Lý Thập Di vẻ mặt rối rắm hỏi, "Sao em cứ đứng ngồi không yên vậy nè? Đây có phải là lợi ích của việc ăn nhiều hơn vài năm không?"
Tư Sâm vẫn luôn trong trạng thái bình tĩnh thả lỏng, nghiêm túc trả lời: "Không khác nhau lắm, nếu muốn giống anh thì người bạn nhỏ vẫn phải tiếp tục cố gắng ăn cơm để cao hơn nè."
Lý Thập Di nghĩ đến mỗi ngày đều được hắn cho ăn, sau lưng hắn có "ý đồ tốt" gì đây, cậu không khỏi lấy tay nhéo nhéo bụng mình, nơi đó đã có dấu hiệu càng ngày càng tròn trịa hơn rồi, "Ôi, chờ em ăn béo lên một trăm ký thì sẽ đè chết anh luôn."
  
Tư Sâm cười mà không nói gì, hắn sợ nói tiếp thì bé cưng lại dỗi nữa.

Suốt đường đi cười nói với nhau, cuối cùng nơi cần đến cũng đã đến.
    
Thành phố W tuy không phồn vinh như thành phố T nhưng phong cảnh sông núi đẹp đẽ hơn rất nhiều, môi trường thoải mái và dễ sống, nhịp sống tương đối chậm là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn.

Đến bên ngoài khu dân cư nhà mình, từ xa xa đã nhìn thấy Lý Nguy cùng Lương Nguyệt Linh đang chờ bọn họ.

Lý Thập Di đẩy cửa bước xuống xe, có chút xa lạ hét lên: "Ba mẹ, con về rồi đây." Cậu dè dặt đứng một chỗ giống như một cây bạch dương nhỏ thẳng tắp.
  
Lý Nguy vẫn không nói nhiều, vỗ vỗ vai Lý Thập Di, nói: "Trở về là tốt rồi."
  
Tư Sâm tiến lên bắt tay Lý Nguy, nói: "Bác trai, bác gái khỏe ạ."
 
Đôi lời chào hỏi lẫn nhau, gặp được hàng xóm cùng tòa nhà, bọn họ nhìn thấy người lạ nên nhiệt tình hỏi han: "Ồ, có khách đến chơi à."
 
Lương Nguyệt Linh lúng túng nhìn Tư Sâm rồi sau đó qua loa đáp lại hàng xóm.

Mang đến quá nhiều quà cáp, phải chuyển mấy chuyến mới xong.
 
Mặc dù điều kiện gia đình Lý Thập Di không tệ, nhưng so với gia thế như Tư Sâm thì lại kém xa.

Lương Nguyệt Linh bưng trà rót nước, hiếm thấy có chút lo lắng vì sợ tiếp đãi không chu đáo.

Tuy rằng con trai đã nói trước muốn dẫn bạn trai về nhà nhưng vừa nhìn thấy Tư Sâm vẫn là có chút không thể lấy lại tinh thần, người đàn ông này có khí chất không đùa được, vừa nhìn thì đã biết không cùng đẳng cấp với bọn họ, không giàu sang thì cũng cao quý khiến bà không khỏi lo lắng.  
  
Liếc nhìn đứa con trai nhà mình đang ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không có biểu cảm gì.
    
Lý Nguy cũng không cảm thấy gì, ngồi cùng Tư Sâm thảo luận quà lễ của ông cụ Dung, bầu không khí coi như khá hài hòa, Lý Thập Di ngồi nghe một lúc cũng không thể xen vào, chống đầu có chút mệt mỏi.  
 
Lương Nguyệt Linh lén gọi con trai sang một bên, lúc trở về vội vàng, lại có người ngoài ở đây nên bà cũng chưa kịp hỏi han ân cần, giờ phút này mới kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, Lý Thập Di không rõ nguyên nhân, nói: "Mẹ?"
Cậu nghe mẹ lo lắng hỏi: "Tiểu Di, nói chuyện với mẹ được không, làm sao con biết cậu ta? Cậu ta có tốt với con không?"
  
Một bên cảm thấy nhà mình chẳng qua chỉ là một gia đình bình thường không nên trèo cao, một bên lại cảm thấy Tư Sâm lớn tuổi, sợ con trai trẻ người non dạ bị người ta lừa gạt.

Lương Nguyệt Linh cẩn thận hỏi han, nhưng ngăn cách nhiều năm không phải một sớm một chiều là có thể xóa bỏ được, Lý Thập Di từ lâu cũng đã quen ở trước mặt người nhà ngụy trang thành hình tượng bảo thủ khắc chế, không dễ dàng biểu lộ cảm xúc, ngoại trừ vấn đề xu hướng tính dục ra thì những phương diện khác cũng chưa bao giờ khiến cha mẹ phải lo lắng.
  
Không có bậc cha mẹ nào lại không yêu thương con cái, Lý Thập Di biết rõ tính tình của bọn họ, đem tình yêu thương khắc sâu vào trong xương tủy, những thứ này cậu đều có thể hiểu được nhưng cậu cũng từng rất hâm mộ bầu không khí gia đình có thể dễ dàng biểu lộ tình yêu và cậu khát vọng được lấp đầy bởi những cảm xúc thực sự.
 
Từ nhỏ cậu đã được ông bà nội nuôi lớn, sự lơ là trong việc chăm sóc tâm lý dẫn đến thời kì phản nghịch muộn của cậu đặc biệt kéo dài, cho đến bây giờ có khi cảm xúc tồi tệ kéo tới, Tư Sâm cũng phải tốn rất nhiều công sức thì cậu mới có thể bình tĩnh trở lại. 
Có lẽ đây là kiểu được cưng chiều mà sinh hư, người đàn ông này coi tất cả những khuyết điểm của cậu như báu vật và không bao giờ bắt cậu phải thay đổi.


Một số thứ còn thiếu có thể thực sự được bổ sung từ một khía cạnh khác.
  
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, ít nhất hiện tại không có người nào tốt hơn anh ấy."
Lúc này đây, Lý Thập Di chủ động nắm tay Lương Nguyệt Linh, cậu cảm nhận được sự run rẩy trong lòng bàn tay cùng với ánh nước mơ hồ lóe lên trong mắt Lương Nguyệt Linh, cho đến giờ phút này, hai mẹ con mới coi như là thật sự thổ lộ tâm tình.

Đợi đến giờ cơm tối, Lương Nguyệt Linh xuống bếp, Tư Sâm cũng muốn phụ một tay, tuy rằng để khách lần đầu đến chơi mà đã xuống bếp là không phải lễ nhưng Lương Nguyệt Linh suy nghĩ cân nhắc điều nào đó nên đã ngầm đồng ý.
   
Lý Thập Di muốn vào xem nhưng đều bị hai người "đuổi" nên đành chép chép miệng rời đi.

Lương Nguyệt Linh là xót cho con trai, từ nhỏ được nuông chiều mười ngón tay chưa bao giờ dính nước, sợ người cậu bị dính khói dầu, nhìn Tư Sâm có cùng suy nghĩ với bà nên trong lòng miễn cưỡng thoải mái hơn chút. 
Nhìn thấy Tư Sâm thuần thục xắn tay áo buộc tạp dề, thái rau xào rau, hắn vô tình đã chiếm cứ vị trí chủ đạo của cả phòng bếp.

Lương Nguyệt Linh ở một bên không biết làm gì, những lời con trai nói với bà đều khiến bà nghiêm túc để ở trong lòng, bởi vậy vẻ mặt phức tạp nói: "Tiểu Di quả thật được cậu chăm sóc rất tốt." 
      
Những thứ này đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Lương Nguyệt Linh cũng là người có trình độ học vấn cao, có phẩm chất tốt, nên đánh giá mọi chuyện cũng rất khách quan.

Tư Sâm dừng tay một chút, lựa lời nói, "Là bác nuôi dạy em ấy quá tốt, cháu chỉ làm chút chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi."
Lương Nguyệt Linh không thích hắn quá khéo léo, có chút lạnh lùng: "Có thể là tôi già rồi, có lẽ cũng không thể thực sự hiểu được tình cảm của hai người, nhưng Tiểu Di dù sao cũng là con của tôi, tôi sẽ tận hết sức để bao dung nó, thấu hiểu nó và ủng hộ nó.

Ngoài ra, cậu Tư, mặc dù tôi không biết vì sao với gia thế của cậu lại lựa chọn Tiểu Di nhà tôi, nhưng tôi hy vọng đây không phải là sự tò mò nhất thời, bất luận kết cục cuối cùng như thế nào thì cũng xin cậu không hổ thẹn với lòng."
      
Tư Sâm trong lòng khẽ thở dài, hắn sao có thể không hiểu được ý của Lương Nguyệt Linh chứ, rõ ràng là bà cũng không tin tưởng mình.
    
"Cháu sẽ làm, xin bác yên tâm ạ." Tình yêu trong mắt Tư Sâm dường như đã tràn đầy không chứa nổi nữa, "Hơn nữa, bác nói sai một chút rồi ạ, cháu mới là một người may mắn được Thập Di lựa chọn và cho cháu cơ hội được chăm sóc em ấy.

Cuộc sống này có rất nhiều bất ngờ nhưng điều duy nhất cháu có thể bảo đảm chính là sẽ dốc hết sức mình để cho em ấy được vui vẻ hạnh phúc..."
"Ngoài ra, không còn ước mong nào khác."
Đến giờ ăn, Lương Nguyệt Linh bưng thức ăn ra mở tiệc.   
Lý Thập Di nhân cơ hội chui vào bếp, chớp chớp mắt với Tư Sâm, "Thế nào? Mẹ em có nói gì không?"
Tư Sâm bất đắc dĩ cười, "Ngoài chuyện của em ra thì anh cũng chưa từng căng thẳng như vậy."
Lý Thập Di hài lòng, nhìn thấy người đàn ông ăn quả đắng khiến cậu đặc biệt vui vẻ.

Bữa ăn này diễn ra cũng coi như hài hòa, cha Lý vốn không thích nói nhiều, thấy Tư Sâm một tay chăm lo mọi mặt cho Lý Thập Di, nào là gắp thức ăn, nào là đưa giấy lau miệng, ông không khỏi nhíu mày: "Tư Sâm à, cháu cũng đừng quá nuông chiều nó."
Lương Nguyệt Linh tức giận trừng mắt nhìn ông xã một cái, sau đó nói: "Không cần gò bó như vậy, cứ giống như bình thường là được, đừng nghe bác của cháu nói, ông ấy chính là một ông già cổ hủ." Là một người mẹ, nhìn người khác đối xử tốt với con trai mình thì có gì không nên?
  
Tư Sâm gật đầu, nhưng Lý Thập Di không bỏ qua, cậu bí mật giẫm lên chân Tư Sâm dưới bàn ăn để cho hắn kiềm chế lại chút.  
Sau khi ăn xong lại ngồi trò chuyện với nhau, trước khi đi ngủ, Tư Sâm xem như được hai vị phụ huynh chấp nhận cùng ngầm cho phép, rốt cuộc hắn cũng danh chính ngôn thuận bước vào phòng ngủ của Lý Thập Di.  
Lý Thập Di cười tủm tỉm đứng ở cửa phòng, hai tay mở ra tính toán với hắn: "Mấy ngày nay anh ở đây, tiền phòng nè, tiền ăn uống nè rồi còn có các loại phí dịch vụ nhớ phải thanh toán trước cho em đấy."
     
Sợ hắn không hiểu, Lý Thập Di lại giải thích: "Mẹ em nói tuyệt đối không thể tin lời hứa ngoài miệng của đàn ông, cho nên em muốn xem một chút thực tế..."
Tư Sâm bị chặn ở ngoài cửa, sau khi nhìn cậu đã ăn no thỏa mãn, ánh mắt hắn dịu dàng như nước, mang theo chút trêu chọc như có như không, đè nén nội tâm xao động: "Được, nhưng mà phí dịch vụ là gì?"
    
"Là..."  
  
Không đợi Lý Thập Di nói xong, Tư Sâm đã không kiềm chế được nữa mà trực tiếp nghiêng thân bước lên, một tay ôm lấy eo cậu rồi sau đó ngã xuống chiếc giường lớn.

  
Cũng may Lý Nguy cùng Lương Nguyệt Linh làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn, bọn họ đã trở về phòng nghỉ ngơi nhưng dù thế nào Lý Thập Di vẫn kinh hãi trước hành động bạo dạn của hắn, "Anh, thật đúng là đồ cầm thú..."
Tư Sâm nắm lấy tay Lý Thập Di, hôn lên ngón tay cậu, cố ý bẻ cong lời nói của cậu: "Anh phục vụ trước, sau đó trả tiền, có được không?"
 
"Này, em không có ý đó...!Aaaaa"
Ngày 30 Tết, khắp nơi trên đường phố đều giăng đèn kết hoa, từng nhà từng nhà cũng bắt đầu dán câu đối xuân đỏ rực, còn gói sủi cảo.

Mặc dù càng lớn không còn quá vui mừng mỗi dịp tết đến nữa nhưng năm nay là một năm đặc biệt.
  
Mấy ngày nay, Lý Thập Di và Tư Sâm hầu như đã đi khắp thành phố W, cũng đến những nơi tràn ngập kỷ niệm và trải nghiệm nó.

Đối với Tư Sâm mà nói, không tham dự vào quá khứ mà Lý Thập Di đã từng trưởng thành là một tiếc nuối vĩnh viễn không thể bù đắp được.
 
"Quá khứ của anh em cũng chưa từng tham gia mà, nên là chúng ta huề nhau." Lý Thập Di nhìn dáng vẻ buồn bã mất mát của Tư Sâm, cậu cũng không thể hiểu nổi tại sao một người đàn ông luôn sáng suốt lí trí lại cố chấp với chuyện này như vậy.
   
Tư Sâm lắc đầu, làm sao có thể giống nhau được, quá khứ của hắn chỉ toàn những người và những chuyện nhạt nhẽo, nhưng Lý Thập Di thì khác, quá khứ của cậu là tươi sống, sinh động và mong manh, cũng là khát vọng duy nhất của hắn trong cuộc đời này.

"Tin tưởng anh, giao cho anh nhé."
    
"...!Ừm."
  
  ——HOÀN CHÍNH VĂN——
Tác giả muốn nói:
Kết thúc trước Tết, có thể sẽ có phiên ngoại (về Lê Hạ), tùy duyên đi nha.

15 đến 21 năm, bồ câu đã quá lâu, có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết nên nói gì, chỉ biết cảm ơn mọi người đã bao dung và chúc một năm mới vạn sự như ý.

Cuối cùng, Tư Sâm mãi mãi cưng chiều Thập Di!!!
_________________
Lời Editor: Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng tui hoàn thành bộ truyện này.

Hi vọng mọi người sẽ thích vui vẻ khi đọc truyện.

Sau khi edit xong bộ truyện thấy trình độ edit của mình hết sức kinh dị nên cũng không dám đào hố thêm nữa nên không rõ ngày tháng năm nào mới edit tiếp.

Hihi.

Mọi người phòng dịch an toàn nhé ???????? ????????????.


Bình Luận (0)
Comment