Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 18

Anh hùng đại hội quả xứng với tên gọi, đều được anh hùng chốn võ lâm hoặc người tự nhận là anh hùng tôn sùng.

Không chỉ như vậy, còn có không ít ngành nghề nhờ vậy mà làm ăn phát đạt. Tửu lâu, sòng bạch, thanh lâu, quán bán binh khí, tiễn trang, hiệu cầm đồ, vân vân…

Nhưng bởi vì đại hội ba năm một lần, thật sự là thử thách kiên nhẫn của không ít người. Vì thế, rất nhiều người muốn kiếm tiền liền liên hợp với người tập võ mở rộng bao hoạt động: lục lâm đại hội, nam sơn đại tập, Hoành Sóc đường, Võ phong lễ, thất đức luận võ… Nhiều vô số kể. Song,đại bộ phận trong đó lấy buôn bán là việc chính, căn bản không thể bằng đại hội anh hùng chính thức.

Bởi vậy, thanh thế đại hội anh hùng càng ngày càng lớn.

Vừa mới bước ra khỏi khách ***, toàn thành đều là đầu người. Âm thanh rao hàng cuồn cuộn không dứt, cái gì cũng thấy bấn. Bất quá những thứ đó, giống hệt vật kỷ niệm khi đi du ngoạn, giá vượt quá chất.

Hai ngày trước, Hoa Di Kiếm đi ghi danh.

Một ngày trước, Tư Đồ Tuyết Thiên còn trêu ghẹo nói muốn ta tham gia. Ta nói Vũ Hoàng ca vô địch thiên hạ của ngươi mà lên sàn, sợ nhất thời không cẩn thận, đả bại Hoa đại ca của ngươi, mặt mũi của huynh ấy còn biết giấu vào đâu.

Hoa Di Kiếm luôn luôn kiệm lời. Nhưng lần này quanh lại huynh ấy không chỉ không có phản ứng, lại ngồi lau kiếm cả buổi tối.

Hoa Di Kiếm yêu kiếm như ái thê.

Khi làm một nam nhân sẽ không ngừng âu yếm thê tử chính mình, thường thường khi hắn ở cùng với nàng, một người luôn gặp phải nguy hiểm lớn.

Thiểu âm thì tiết.

Nam, Trầm Thủy Lâu, Bắc, Phượng Hoàng Các.

Anh hùng đại hội.

Những trận đấu lấy thời hạn một nén hương. Đến lúc đó nếu song phương vẫn chưa phân thắng bại, cả hai đều bị loại. Cho nên người trên sân đấu cũng không dám sơ sẩy.

Có người ôm kiếm giống ôm con, nhìn xung quanh. Loại này bình thương lên sân đấu sống không quá một phần ba nén hương.

Có người mặt không chút thay đổi, ai cũng không nhìn, nhưng có chút khẩn trương. Loại người này tốt hơn một chút.

Có người mặt cười tươi, thậm chí còn lấy ra quạt phe phẩy, tiêu diêu tự tại. Loại người này đa phần đều tính toán trước, nhưng một khi thua, đó là thất bại thảm hại.

Song, có những người líu ríu trò chuyện sôi nổi, nhất định không phải tham gia luận võ.

Ví dụ nói, người của sòng bạc Phi Long.

Nhóm người này đứng ở phía sau, gào to khắp hội ai ai cũng nghe thấy.

“Đến đến đến, đặt cược đặt cược! Mười lượng mười lượng! Hiện tại là nam khách Sử Tiêm Vũ với Thiết Tiêu của Thanh Sa bang! Bảy với mười hai!”

“Ta cược Thiết Tiêu!”

“Ta cược Sử Tiêm Vũ!”

“Đại ca, ngươi ngốc à, trận này rõ là Sử Tiêm Vũ thắng, sao lại trọng nam khinh nữ như thế? Rút về, rút về!”

“Cũng không phải môn phái tốt đẹp gì, ta không cược!”

Lỗ tai của ta rất đau, quả thật là việc không liên quan đến mình thì không quan trọng.

Tuy nhiên, cũng có người im lặng nhưng không tham gia luận võ.

Ví dụ như ở gần lôi đài nhất, lại luôn tránh sau mành kiệu. Đương nhiên những người đó thường thường có quyền uy cấp bậc, tỷ như Vũ Đương Đan Nguyên đạo trưởng, Nga Mi Từ Nhẫn sư thái, Thiếu Lâm Thích Huyền phương trượng.

Kim thu Thái Dương độc lão hổ, ngoại trừ Đan Nguyên đạo trưởng tuổi tương đối trẻ, nhưng so ra, cũng khó xử hai vị lão nhân gia khác. Danh môn chính phải chính là có điểm đó không tốt, cho dù được hưởng phúc, cũng không thể hưởng trước mặt người khác.

Ta nhìn mảnh vải đỏ thẫm kia thấy chói mắt, xoay người nhìn Tư Đồ Tuyết Thiên: “Ngươi đoán trận này ai thắng?”

“Thiết Tiêu.”

“Ta đoán Sử Tiêm Vũ.”

“Nhất định là Thiết Tiêu. Cô nương kia tuổi còn nhỏ, chưa bao giờ thượng lôi đài, không có kinh nghiệm.”

“Ta vẫn thấy nàng sẽ thắng. Không tin thì cược.”

“Vũ Hoàng ca đã từng này tuổi, sao còn thịnh khí lăng nhân (lên mặt nạt người, vênh váo hung hăng)?” Tư Đồ Tuyết Thiên vẻ mặt vui vẻ. “Cược thì cược. Dù sao thua mười lượng, với ngươi mà nói cũng không có gì?”

Ta nắm tay Tuyết Chi, cùng hắn đi đến Lộ Thiên sòng bạc, ném mười lượng bạc vào bên Sử Tiêm Vũ.

Tư Đồ Tuyết Thiên phất quạt, ngân lượng lả tả rơi xuống, có phần ngả ngớn. “Từ Đồ mỗ tuy không biết võ công, nhưng từ nhỏ theo gia phụ tham gia đại hội anh hùng vô số lần, cũng nhìn ra vài điều. Sử Tiêm Vũ nha đầu kia dáng rất tốt, nếu nàng đánh bại Thiết Tiêu, ta đêm nay cái gì cũng không làm, chỉ theo đuổi nàng.”

Kết quả vừa dứt lời, đã trúng ngay một tát vủa Tuyết Chi.

Tư Đồ Tuyết Thiên bưng lấy khuôn mặt trắng như Tuyết, có chút kinh ngạc. Trọng Tuyết Chi bắt chước ta ném trong ngực ra mười lượng bạc, ném vào chỗ Sử Tiêm Vũ, tư thế thập phần bá vương.

Nửa nén hương qua đi, thắng bại đã phân. Ta đem mười lăm lượng bạc để vào trong ngực, lại ném mười lăm lượng đưa cho Tuyết Chi.

Nửa bên mặt Tư Đồ Tuyết Thiên còn dấu ngũ chỉ sơn hồng hồng, bộ dáng trợn mắt há hốc mồm thật đáng yêu.

Tuyết Chi đem bạc cầm trong tay vứt vài cái, cuối cùng, ném một hai cho hắn: “Phần thưởng của thúc!”

Tư Đồ Tuyết Thiên nhìn nó, nhìn nhìn lại ta: “Vũ Hoàng ca, đây có chuyện gì?”

“Người ở cạnh Trọng Liên mà ngươi cũng dám khinh thị?”

“Không ngờ, Liên cung chủ cũng đề cập với ngươi chuyện võ học. Điểm này ta đã không nghĩ tới.”

Ta cười cười, vẻ mặt bí hiểm.

Kỳ thật rất đơn giản.

Mới vừa đi thăm dò những người kia, Sử Tiêm Vũ là người đầu tiên được Khuyết Hữu Nhãn kia phái ra. Dù sao các nhân vật quan trọng của Thiếu Lâm đều ở đây, hắn đến anh hùng đại hội, đơn giản là muốn dương oai với bọn họ. Nếu thua, cái mặt mo của hắn biết giấu vào đâu?

Hai canh giờ sau, ta rốt cuộc cũng biết cái gì là có thể cứu khổ, không thể cứu cược. Ta, Trọng Tuyết Chi, Tư Đồ Tuyết Thiên căn bản là cược võ cược đến nghiện.

Song, mười cược thắng chín là Tuyết Thiên,

Hai cái canh giờ sau, ta rốt cục đã biết cái gì kêu con khả cứu khổ, không thể cứu đổ. Ta, Trọng Tuyết Chi, Tư Đồ Tuyết Thiên căn bản là là đổ võ đổ nổi lên nghiện.

Song, mười cược chín thua là Tuyết Thiên, ăn ổn mà thu là ta và Tuyết Chi.

Tiểu tử này đánh bạc không thắng, hờn dỗi muốn thắng một bả, đôi khi rõ ràng biết ta đoán đúng người thắng, hắn còn dám phản lại. Khó lắm Tuyết Chi mới đứng cùng chiến tuyến với ta, nên càng đấu tiền đặt cược càng cao, phí sinh hoạt ba tháng của cha con chúng ta tạm thời không cần phải lo.

Hoa Di Kiếm ngồi ở xa, xem xét các nhân vật quan trọng khác chiến đấu, cũng không thèm liếc chúng ta lấy một cái. Đây là tác phong đại hiệp sao? Vậy cũng được.

“Lâm Vũ Hoàng, ngươi nói thật đi, ngươi là lão thiên sao?” Hình tượng công tử ca ca của Tư Đồ Tuyết Thiên rốt cuộc sụp xuống, giật giật tay áo ta mà hỏi.

Ta gạt gạt tay của hắn, tiếp tục ra vẻ thần bí: “Tư Đồ công tử, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn hung hăng như thế?”

Tư Đồ Tuyết Thiên đang muốn mở miệng, phía sau bỗng nhiên có người lớn tiếng nói:

“Ha ha ha, người Thiên Sơn đã đến đây, tiết mục hay sắp đến rồi! Lúc này ai cũng chưa rõ. Áp nào, áp nào! Đánh bạc là gì? Cái này mới thực sự là đánh bạc.”

Mọi người bắt đầu vỗ tay.

Thiên Sơn?

Mọi người cùng nhau quay đầu lại.

Đội ngũ của Thiên Sơn thực khổng lồ, cùng nhau phối hợp thổi một khúc lạnh lẽo.

《 Lai nghi 》.

Chi khúc này nguyên bản là do một vị nhạc công cùng ái thế du ngoạn Giang nam một thời sáng tác, vốn là song nhân địch khúc. (địch khúc: khúc nhạc dùng sáo thổi). Cái gọi là “Lai nghi”, ý như phượng hoàng nhảy múa, rất có dung nghi (dáng vẻ), như thay lời phượng hoàng, đáp lời trả lại.

Giang hồ có đồn đại rằng, sau khi Thải Liên Phong Tiết Hồng nghe được nó, cảm thấy khúc phong ôn nhuyễn ngọt ngào, muốn đưa cho người trong lòng ngưỡng mộ làm lễ vật đêm thất tịch. Mà đêm hôm đó, nam tử kia uống đến bất tỉnh nhân sự, trong miệng nhẩm nói tên của một người khác. Tiết Hồng thương tâm vô cùng, liền ở ngày tình nhân gặp gỡ, một mình thổi sáo.

Tiết Hồng *** thông âm luật, tùy tiện sửa mấy âm, địch khúc từ trong miệng nàng thổi ra liền hoàn toàn biến điệu, bi thương mà ưu thương. Vốn là tình lữ hợp khúc mà lại không hợp cho song nhân hợp tấu.

Sau này, nguyên bản vốn không có tiếng tăm gì gặp may trên giang hồ, được không ít lãng tử lữ khách thổi.

Năm trước ta mới biết lời đồn này. Khi đó, lại có không ít người nói, sau khi Tiết Hồng chết không quá hai năm, người trong lòng hắn cũng nhiễm bệnh nặng, vì thế một người trốn nơi rừng trúc, ngay đêm không ngừng, chỉ thổi một khúc 《 lai nghi 》.

Cho đến khi ho ra máu hôn mê, buồn bực mà chết.

Sau đó, không ít nam nữ si tình lấy khúc này tưởng niệm tình nhân đã chết hoặc rời xa. “Phượng hoàng lai nghi” vốn là một từ chỉ điềm lành, lại vì truyền thuyết của Tiết Hồng và người nàng yêu, biến thành cách gọi ly biệt.

Ta cũng là gần vài năm trong chốn giang hồ nghe qua, dù chỉ là tin đồn được mỹ hóa.

Trên thực tế, Lâm Hiên Phượng ở phượng hoàng trúc lâm thổi một khúc này.

Khi huynh ấy lần cuối cùng gặp ta, nhìn thấy ta cùng Trọng Liên ôm nhau, huynh ấy đứng một mình trên mũi thuyền, cũng thổi một khúc này.

Thiên Sơn đệ tử thân tố y, đoan trang ngồi trên lưng ngựa, lưng đeo kiếm lớn, đúng là người si mê nhưng vô cùng căm hận Trọng Liên — Cơ Khang.

Mặt khác bốn vị môn chủ đi phía sau hắn, cũng đều cưỡi tuấn mã hăng hái.

Mà đi theo sau tất cả ngựa, là một đại liễn màu xanh nhạt. (đại liễn: kiệu lớn.)

Trên đại liễn ngồi một người. Nhưng khuôn mặt người này lại bị trướng liêm màu trắng che khuất.

Trướng liêm trong gió bay bay, giống như khói nhẹ thản nhiên tản ra.

Tiếng sáo tựa hồ như từ nơi đó truyền đến. Đứt quãng, không xuất hiện rõ ràng.

Chỉ là hiện giờ nghe khúc này, khó tránh khỏi nhớ tới cố nhân, cùng với chuyện ngày xưa.

Ngày cuối cùng của huynh ấy, không biết là như thế nào vượt qua.

Từng nhiều lần an ủi mình, huynh ấy đi rất nhanh, thống khổ hẳn không lâu.

Nhưng luôn sẽ nhớ tới một chút chuyện không nên nhớ.

Lúc mười lăm mười sáu tuổi, có một lần nửa đêm, ta cùng huynh ấy luận võ, không cẩn thận làm hỏng kiếm, kiếm huynh ấy chỉ vào điểm yếu của ta, nói mình thắng. Ta nói nếu không phải kiếm hỏng, huynh còn lâu mới thắng. Huynh ấy nói, kiếm là do ta phá, đương nhiên ta thua. Ta nói, nếu không hỏng, huynh thua lâu rồi. Hắn nói, đệ lại bắt đầu đó, tỉ thí chân chính thì ai quản nhiều như vậy. Ta khi đó chắc đang thời kỳ trưởng thành, tính tình táo bạo, sống chết không nhận thua, còn buộc huynh ấy tìm hộ thợ rèn kiếm, đấu lại lần nữa. Huynh ấy nói trễ thế này lò rèn đóng rồi, nếu không, ta đấu tay đôi? Ta nói, không được, huynh phá kiếm của ta, không sửa không được. Huynh ấy hỏi, ngày mai được không? Ta nói, không sửa thì đừng nhìn mặt nhau.

Kì thực, nếu đổi thành Trọng Liên, ta nào dám bốc đồng nói thế? Nếu là ôn nhu Liên, hắn nhất định sẽ nói nếu ngươi thực không muốn nhìn mặt nhau, ta cũng không còn cách nào khác. Sau đó rõ ràng đi theo ta. Nếu là táo bạo Liên, ta sớm bị hắn một chưởng bổ đôi.

Lúc ấy cũng biết chỉ cần mình yêu cầu, Lâm Hiên Phượng nhất định sẽ làm. Mọi người đều được một tấc lại tiến một thước, nhưng cuối cùng thương nhất vẫn là mình.

Ngày đó lò rèn quả nhiên đóng, ta buộc huynh ấy sửa cho ta.

Kết quả, Lâm Hiên Phượng bị thương ở tay, chảy rất nhiều máu. Ta lại thay huynh ấy cầm máu, bôi thuốc mỡ, gấp đến độ vã mồ hôi. Lâm Hiên Phượng ngồi tại chỗ không nói gì, thấy ta mò mẫm thấy tội. Bởi vì không thể mở miệng, viết riêng một tờ giấy đưa huynh ấy: Hiên Phượng ca, ta thực sư không đánh lại huynh. Thực xin lỗi.

Lâm Hiên Phượng chỉ nhìn, nửa ngày không nói chuyện. Cho đến khi ta thẹn quá hóa giận, huynh ấy mới nói, Hoàng đệ, trong lòng đệ thương ta sao?

Lúc ấy thiếu chút nữa một quyền đánh bay người ta, nhưng đến cuối cùng vẫn phải thừa nhận.

Cho nên, không dám tưởng tưởng bộ dạng huynh ấy trước khi chết. Tưởng tượng sẽ khóc. Nói thế nào thì nói, đường đường là nam tử hán cao bảy thước, cha của hai hài tử, sao ngồi khóc cho được.

Lòng người thật sự dễ thay đổi.

Hai năm trước Hiên Phượng ca nằm ở trong trúc lâm, đại khái là nghĩ, Tiểu Hoàng thật sữ đã thay đổi. Bây giờ ta khổ sở, hắn cũng sẽ không thương tâm.
Bình Luận (0)
Comment