Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 69

Hoàng hôn ngày hôm sau, ta cùng người Thiên Sơn đứng trong lễ đường. Ngoài cửa ánh chiều cùng sen hồng toàn viện như dung lại một chỗ, hồng trang thúy tụ, hoa lá phân minh.

Trọng Liên đứng giữa biển người, trấn định thong dong. Đây là lần đầu tiên ta nhìn hắn mặc y phục đỏ, cũng là lần đầu tiên thấy hắn cài tóc trong ngọc quan. Vẫn nghĩ người như hắn sẽ không thích hợp với màu sắc thế thường này, nhưng dường như ta lầm rồi. Tóc giấu trong ngọc quan, khuôn mặt hoàn toàn lộ ra.

Cái gì là tuyệt diễm, giờ khắc này ta mới được lĩnh ngộ.

Không chỉ có ta, dường như tất cả mọi người không có tâm tình chờ tân nương, ánh mắt đều đảo trên mặt hắn.

Mẹ nhìn Trọng Liên một lượt từ đầu đến chân, chậc lưỡi: “Trọng Liên tiểu tử này bộ dáng thật đẹp, khó trách nhiều nữ nhân điên vì hắn như vậy. Sau ngày hôm này, Bộ Sơ sẽ không dễ chịu lắm.” Dứt lời lại nhìn một lần. “Thật sự rất đẹp, nếu con là khuê nữ, ta nhất định bắt hắn lấy con.”

“Mẹ, ngài nên nói là, nếu hắn là khuê nữ, nhất định phải cho con thú hắn vào cửa.”

“Con thấp như vậy, có thể lấy hắn sao?”

“Người xem nơi này mấy người cao được như con?”

“Con nếu có bản lĩnh so chiều cao với tiểu lão đầu, cho bằng so với ta đây này. Có người nào luyện võ lại thấp như con không? Con xem Tuyết Thiên người ta còn cao hơn con.”

“Mẹ có thể bỏ cái chữ kia được không?” Ta kéo Tuyết Thiên sang, so chiều cao. “Mẹ xem, rõ ràng là con cao hơn.”

“Ta không muốn nói lý với con, ta sớm nói với con ta nghĩ con là con gái. Nếu không phải con lớn rồi, ta nhất định thiến con bắt con giả cô nương.”

Người xung quanh đều che miệng nhịn cười. Ta nhìn nhìn Tư Đồ Tuyết Thiên, dứt khoát giữ im lặng.

Tư Đồ Tuyết Thiên lắc lắc quạt trong tay, nhỏ giọng nói: “Chậc chậc, bộ dáng ai mặc lễ phục dưới gầm trời này ta đều nghĩ tới rồi, lại không nghĩ tới bộ dáng Liên cung chủ. Hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy, thật sự không tồi. Nhưng càng kỳ lạ hơn, Trọng Liên thành thân, một nửa khác lại không phải Lâm nhị công tử của chúng ta.”

Ta đánh mắt về phía hắn, đề phòng mẹ già nghe được.

Khuyết Hữu Nhãn nói: “Lão tử thật sự không nghĩ tới, y phục này những mười vạn!”

Ta cười hắc hắc.

Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Vũ Hoàng ca, khai thật đi, số bạc kia huynh giấu đâu.”

Ta nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

“Lụa gấm trên người Trọng Liên, ta dùng mũi ngửi cũng biết là đồ Thiên Sơn. Ta vừa nghe cái giá là biết liền. Lúc người ta thành thân lợi dụng sơ hở lừa tiền, trừ loại thiếu đạo đức ngươi ra, không ai làm được.”

“Ta vẫn không hiểu ngươi đang nói gì.”

“Huynh đang giấu giếm ta?”

“Cho dù là ta làm, ngươi cũng không được chia tới nửa lượng bạc. Ngươi thiếu thì đem bộ sứ hắc thương của lão cha ngươi cho ta.”

“Ai nói với huynh ta đòi tiền? Ta tốt lắm rồi thì cần gì huynh.”

“Ngươi lại đây ta nói cho ngươi.”

Hắn tới gần.

“Kỳ thật, bạc này…. Ngươi đến gần chút.”

“Oa ————!”

Tư Đồ Tuyết Thiên che lỗ tai, ngồi vụt xuống đất. Lập tức lỗ tai ta bị người kéo, mẹ ta nói: “Tân nương tư đến rồi, các ngươi còn náo loạn?”

Bốn người nâng kiệu lắc lắc lắc lắc đến đây, hai bên tiếng chiêng đánh, hai thị nữ cầm đèn đi trước kiệu, sau kiệu có hai thị nữ quạt lông chim, bốn vị chấp sự cầm quạt tròn màu đỏ vàng, hai vị chấp sự cầm tán ô.

Sư tử múa lân quanh kiệu, khói pháo tuy bay.

Không ít người một đường đi theo tới đây, cho tới khi cỗ kiệu dừng trước lễ đường.

Ta che mắt. Không biết có phải do không thích ứng khí hậu nơi này không, mắt đau.

Mẹ hỏi: “Làm sao thế?”

“Không biết.”

“Con cẩn thận đừng dính nước, bằng không sẽ rất đau.”

“Không sao đâu, thuyền cũng chìm rồi, giãy giụa làm gì.”

Trọng Liên quay đầu nhìn ta một cái. Ta tránh tầm mắt, cười nói: “Xem ra tiểu Hoàng điểu mẹ già thêu vô dụng rồi, không cát tường.”

“Vũ Hoàng, đó là tên con!”

Khuyết Hữu Nhãn nói: “Tên của hắn không phải tiểu Hoàng điểu sao.”

Ta liều mạng muốn dời mắt đi, nhưng sau khi Bộ Sơ được đỡ xuống dưới, ta vẫn nhịn không được ngẩn ra.

Khói chiều bàng bạc.

Nàng một thân áo lớn tay áo rộng, điệp quân la đỏ thẫm, giày xanh đậm cùng khăn quàng vai, mũ phương trên đầu lấp la lấp lánh.

Bước qua chậu, người múa lân chặn đường. Bộ Sơ lấy ra tiền thưởng, đồng thời Lưu Ly bắn ra ba mũi tên, một mũi chỉ thiên, khẩn cầu trời cao chúc phúc một mũi chỉ đất, thể hiện thiên trường địa cửa một mũi chỉ phương xa, khẩn cầu cuộc sống tương lai mỹ mãn hạnh phúc.

Bộ Sơ thướt tha đi tới.

Nàng một bức rèm châu, cùng Trọng Liên nhìn nhau.

Cho dù là tới đây với mục đích gì, rất nhiều người ở đây đối với cảnh tượng này, cũng không nhịn được nở nụ cười.

Nến đỏ sáng rực.

Nàng đứng trước mặt hắn, đôi mắt trong veo như nước như ẩn như hiện. Trong mắt hai người dường như không thể có thêm thứ gì khác nữa.

“Tân lang tân nương bái thiên địa!”

“Khom người chào!”

“Hai cúi đầu!”

“Ba cúi đầu!”

Lúc này không chỉ có mắt phải là mất đi ánh sáng, mắt trái cũng giống như người mù. Ta chỉ có thể nghe được tiếng của người chủ trì.

“Nước có nguồn, cây có rễ, nữ nhân hôm nay kết hôn thành gia, tôn lão kính hiền song thân, kế tiếp là nhị bái cao đường, nguyện Trọng Chân lão cung chủ cùng các vị lão nhân gia trên trời linh thiêng phù hộ nhị vị cả đời bình an, bạch đầu giai lão!”

“Khom người chào!”

“Hai cúi đầu!”

“Ba cúi đầu!”

Trọng Liên và Bộ Sơ cúi đầu với mấy linh bài.

“Tiếp theo là phu thê giao bái, nhị vị tân nhân hướng trái hướng phải…”

Bọn họ quay đầu, đối mặt lẫn nhau. Nhất thời giống như mất tâm, ta nắm chặt chuôi đao, đi lên phía trước mấy bước.

Tư Đồ Tuyết Thiên lập tức kéo tay ta.

“Cúi đầu, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu —— khom người chào!”

Trọng Liên và Bộ Sơ cúi đầu với nhau. Ta lúc này mới để ý đến phía sau bọn họ, Phụng Tử vẻ mặt ngây thơ còn có Tuyết Chi biểu tình cực kỳ ủy khuất.

Tuyết Chi không có nhìn họ. Nó nhìn ta.

Lúc ta đối diện nó, nó lập tức dời đi tầm mắt, lại liếc ta một cái, nước mắt bỗng nhiên tràn từ khóe mi.

“Nhị bái phu thê ân ái, đồng hội đồng thuyền — lại cúi đầu!”

Họ lại cúi đầu.

Rõ ràng là động tác giống nhau, lại đặc biệt nặng nề. Tuyết Chi nắm lấy tiểu tay áo của Phụng Tử, lau nước mắt lên người nàng. Tuy rằng tiểu nha đầu này thật sự đáng ghét, ta cũng thật muốn lao ra mà ôm nó, dỗ dành nó.

Không phải chỉ là lão cha tái giá sao, có cần thương tâm như vậy không?

“Tam bái vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử — cúi đầu!”

Nói là nói vậy, nghe câu đó, ta rốt cuộc xông lên.

Bọn họ còn chưa kịp cúi đầu, đã có người quát trước.

“Trọng Liên tên tử cầu nhà ngươi, năm đó giết lang quân của ta, ngươi cũng đừng hòng thành thân.”

Trọng Liên không quay đầu lại, chỉ là từng bước từng bước đi lên, tới gần Bộ Sơ.

Một thân ảnh nhỏ gầy nhảy ra.

Hoàng hôn chớp nhoáng vào mắt rồi biến mất, đêm tối đột ngột nuốt hết tất thảy.

Thân ảnh kia còn chưa tới gần Trọng Liên, Trọng Liên đã tháo xuống phượng trâm trên đầu Bộ Sơ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.

Một ánh bạc nhá lên.

Nàng kia ngã xuống đất, thống khổ quay cuồng.

Lúc này mới nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt thanh tú sạch sẽ kia, đúng là Hậu Trì. Nàng mồ hôi ướt đẫm, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng thuần khiết hay hung thần lúc trước.

Phượng trâm đâm vào chỗ nào người khác không nhất thiết phải biết, nhưng không ai biết, Trọng Liên cũng không hạ sát thủ.

Lúc này tầm nhìn mới rõ một chút, cuối cùng biết được người kích động không phải chỉ mình ta. Ví dụ như Sở Vi Lan phía sau Trọng Liên, biểu tình thật sự khó coi.

“Hôn lễ của ta cũng đến lượt ngươi giương oai?” Bộ Sơ ngẩng đầu, mặc dù cách khăn che, cũng biểu biểu tình nàng không hề thẹn thùng. “Cho phu quân của ngươi? Ngươi vì cái gì ta lại không biết? Cút cho ta, bằng không đừng trách ta ném ngươi ra ngoài!”

Hốc mắt Hậu Trì đỏ lên. Nếu có chút khí lực, đảm bào nàng phải đâm Bộ Sơ mấy trăm động.

Sở Vi Lan cũng dần dần phẫn hận. Nàng ta vung tay, một thanh kiếm trong tay áo bay ra.

Thân hình Bộ Sơ chợt lóe, tránh thoát. Nàng rút ra ám khí bên hông, nháy mắt đâm vào hai má Sở Vi Lan.

Trên mặt Sở Vi Lan lập tức trào ra rất nhiều máu tươi, khuôn mặt xinh đẹp bị phế đi. Nàng tê tâm liệt phế kêu thảm thiết.

Bộ Sơ thản nhiên cười nói: “Nếu không phải nhìn ngươi xấu như vậy đáng thương như vậy, ta nhất định sẽ không nương tay.”

Sở Vi Lan vừa gào khóc, vừa nhìn Trọng Liên. Trong mắt Trọng Liên giống như chẳng có kẻ nào.

Rất nhiều nữ tử trong biển người đều điên cuồng. Các nàng nhìn Bộ Sơ, hận không thể chặt thây vạn đoạn người kia. Nhưng không ai dám ra tay.

May mà ta không có ra tay, bằng không cho dù ta đánh Bộ Sơ, Trọng Liên cũng sẽ giúp nàng xử lý ta.

Trọng Liên không lấy sai người, ngày tháng của Bộ Sơ cũng sẽ không khổ sở.

Nàng đã đủ xinh đẹp, đủ mạnh mẽ.
Bình Luận (0)
Comment