Thập Ngũ Niên Chi Dương

Chương 1

“Không phải, Trương Tử  Kiếm anh nói thế là có ý gì?” Tôi tức giận đến cả người đều run rẩy, thật muốn cắn lên cổ anh ta một cái, cắn cho thủng động mạch cổ luôn đi.

“Mẹ nó, anh có ý gì chả nhẽ em không nghe ra?” Anh lấy bình nước rỗng vỗ vỗ lên mặt tôi, nắp bình va chạm làm mặt tôi hơi đau, “Em hôm nay còn lẳng lơ với tên kia cơ mà?”

Tôi cực kì ghét cái kiểu con nít này của anh, ghét kiểu anh nghiêng đầu nhìn tôi, đẩy bàn tay đang quơ bình nước của anh, tôi nói, “Miệng anh là cái rẻ lau à? Có nói chuyện bình thường được không?”

“Ừ, anh miệng thối miệng tiện đấy, em đi tìm ai đó thơm đi, không phải có nhiều người thích em thế còn gì! Nhiều em giai chú ý đến em như thế! Em cảm thấy cực kì thành tựu đúng không? Ha? Thỏa mãn được tâm hồn thiếu nam của em rồi chứ gì?”

Lúc bình thường tôi cũng thuộc kiểu nhanh mồm nhanh miệng, thế nhưng vừa cãi nhau một cái là tôi lại không biết phải nói những gì, có khi là do vốn từ vựng trong phương diện này của tôi hơi ít, tôi cố suy nghĩ lời để chửi anh, càng quá đáng càng tốt, kiểu như là một lời có thể làm anh đau thấu tim ấy. Nhưng tôi nghĩ thế nào cũng không ra, cảm thấy cực kì oán hận, nếu đây là phim cổ trang có khi lúc này tôi đã oa một tiếng phun máu đầy áo anh rồi.

“Sao lại ỉu xìu rồi? Sao không nói tiếp đi?” Trương Tử Kiếm thừa dịp tôi nghĩ không ra lời để chửi anh thì cố ý nghiêng đầu chọc giận tôi, “Bị anh nói trúng rồi chứ gì? Nói đúng rồi đúng không? Được rồi em nói anh nghe xem nhiều em giai như vậy em nhìn trúng được người nào rồi, để anh kiểm tra cho, anh nhìn người rất chuẩn đấy…”

Tôi thật sự không nghe nổi nữa, trầm mặt ngẩng đầu nhìn thẳng anh, anh có vẻ vẫn còn chút lý trí nên không dám nói gì nữa.

“Ép người quá đáng.” Tôi bỏ lại một câu như vậy rồi quay đầu muốn đi.

Nhưng anh mà dễ dàng để tôi bỏ đi như vậy thì đã không phải là Trương Tử Kiếm rồi. Chân tôi còn chưa bước ra khỏi cửa anh đã giữ chặt tay tôi lại, “Sao lại bỏ đi rồi? Chúng ta vẫn chưa xong mà, hôm nay em mà không nghe anh nói thì đừng hòng rời đi.”

“Nói cái trứng à,” tôi cười lạnh một tiếng, “nói cái trứng ấy, nói cái trứng trứng ấy.”

(Dịch thuần việt nhất là cái tục tặc =))), nhưng để thế thì thô quá, nên vẫn để là trứng trứng vậy.)

Thế mà Trương Tử Kiếm lại dám ‘xì’ một cái cười lên. Có lẽ anh cũng cảm thấy cười như thế rất không đứng đắn, bèn khụ một tiếng, sau đó lại khụ thêm hai cái nữa, cố gắng ngụy trang cái tiếng ‘xì’ kia thành tiếng sặc.

Tôi mặc kệ anh, tôi còn chưa hết giận đâu, bây giờ tôi hoàn toàn không muốn nói chuyện cùng anh, sợ bản thân không cẩn thận lại chọc giận anh.

“Em đừng cợt nhả theo anh nữa, anh nói cho em biết, vô ích thôi, hôm nay anh phải nói rõ với em, anh mẹ nó không thể chịu được việc em ngày nào cũng lẳng lơ với những người khác!” Anh giữ chặt cổ tay không cho tôi đi, tôi lại không giãy ra được chỉ có thể tiếp tục nghe anh ta liên thiên bậy bạ bên tai: “Anh không thể chịu được cái kiểu ấy của em, anh vốn cũng định nói lâu rồi, giờ em phải sửa cái tật xấu này đi cho anh!”

Tôi nghe vậy liền muốn cười, “Em lẳng lơ thế nào? Anh hôm nay cũng phải nói rõ ra, anh không muốn nói rõ cũng không được, em quyết định đêm nay không ngủ ngày mai cũng nghỉ làm để nghe anh nói đây!”

“Em cho anh một cơ hội đem hết tất cả khúc mắc trong lòng anh nói ra, trước tiên anh nói việc anh nhịn đã lâu là việc gì, sau đó đến việc hôm nay anh phát rồ cái gì.” Tôi liếc mắt nhìn một cái rồi ngồi luôn xuống đất, “Bây giờ là mười rưỡi, hôm nay chúng ta cũng không cần về nhà, ai về nhà người đấy là cháu người kia!”

Anh thấy tôi làm thật thì hơi ngây ra, ấp a ấp úng mãi không đánh nổi cái rắm. Tôi lại ngẩng đầu nhìn anh, “Bắt đầu nói đi.” Anh cứ nhìn tôi không nói, tôi hiểu anh, anh định xem tôi tức giận thật hay giả, dù sao cũng quen nhau mười lăm năm, chỉ cần anh động cái mông là tôi đã biết anh đi phân gì.

“Mẹ nó em bảo anh nói anh điếc à?” Tôi đạp một cái vào đùi anh, “Nói mau!”

Anh bị tôi đạp đau, ui một tiếng. “Sao em đạp mạnh vậy chứ?”

Tôi không thèm nhìn anh.

Anh cũng nhất thì chết, khoanh chân ngồi xuống cạnh tôi, hơn nửa đêm rồi hai đứa còn ngồi ven hồ, nhưng một chút cũng không thấy lãng mạn đâu, chỉ thấy lạnh thôi.

“Không phải anh nói mình em, anh cũng có phần lỗi mà?” Anh ngựa quen lối cũ kéo kéo tay tôi, “Em nghĩ lại mà xem, trước mặt anh mà em lại đồng ý đi xem phim với tên ngu ngốc kia, lại còn cùng cái tên Lữ khỉ gió gì đó hẹn cùng ăn cơm, anh tan làm rồi có thể đưa em đi mà! Nhưng em lại như vậy, chẳng lẽ không quan tâm anh nữa!”

“Nói tiếp đi.”

Anh tiếp tục nói, càng nói càng có vẻ giận, “Em nói một chút xem, hai ta ở bên nhau lâu như vậy, em có thấy anh ngoài mấy bữa bắt buộc phải đi, có hẹn ai đi ăn cơm riêng bao giờ chưa? Đừng nói nam, ngay cả nữ anh cũng không có! Chứ đừng nói đến xem phim, anh làm gì có tâm trạng xem cùng ai ngoài em!”

“Nhưng anh không thấy em như thế! Mẹ nó anh chả khác gì bạn cùng phòng của em cả, có khi giờ mà đổi một người khác chắc tám phần cuộc sống của em cũng chả thay đổi!”

“Anh nói em lẳng lơ mẹ nó em còn không phục, em xem em cười với đồng nghiệp như thế nào! Còn cười với anh như thế nào? Cười lộ tám cái răng duyên như vậy, bên nhau nhiều năm thế giờ anh thấy em cười lòng anh vẫn rạo rực! Mẹ nó anh là chó em nuôi sao, em vui thì vứt xương dỗ hai câu, em bực mình thì không thèm để tâm đến anh! Anh nói cho em biết Diệp Tần, không phải em không nói thì anh không biết! Mỗi ngày em đều cân nhắc mấy đồng nghiệp đẹp trai chứ gì? Tìm lấy một người hợp với em rồi đá anh đi phải không!”

Tôi cúi đầu, không biết bản thân dùng tâm trạng thế nào nghe anh ấy nói hết. Tôi chết cũng không ngờ Trương Tử Kiếm lại nói thế, không ngờ trong lòng anh ấy nghĩ tôi như vậy. Tôi nhớ rõ cảm giác tối ngày hôm ấy, giống như bị người ta vả miệng vậy, tôi không biết nên dùng biểu cảm nào, nghĩ qua lại đến phiền, cuối cùng chả biết nói gì.

“Hôm nay anh vui vẻ đi đón em, em có nhớ hôm nay là ngày gì không? Em quên rồi, chỉ có anh nhớ, anh đặt nhà hàng, còn mua hoa cho em, vẫn đặt ở nhà đó! Cuối cùng thì sao? Hai chúng ta lại ở đây cãi nhau, cơm cũng chưa ăn!”

Tôi cúi đầu không nói nên lời, chúng tôi rất lâu rồi chưa cãi nhau. Lần cuối tôi làm anh đau lòng là chuyện của vài năm trước.

Anh thấy tôi mãi không lên tiếng thì hơi hoảng, thấy hình như nói nặng lời quá rồi. Anh lấy khuỷu tay chọc chọc tôi, “Này?” tôi chớp mắt vài cái, cảm thấy rất chua sót.

Sau đó tôi cũng không nói gì hết, cũng không tính toán chuyện anh phát điên, già mồm cãi láo lúc nãy nữa, giờ chỉ muốn về nhà im lặng một chút thôi.

Thấy tôi đứng lên anh cũng định đứng, tôi chìa tay ra trước mặt anh, “Đưa em ít tiền.”

Anh không hiểu gì hết nhưng vẫn lấy tiền đưa tôi, tôi lấy một trăm đồng để tý nữa gọi taxi, ví tiền của tôi vẫn ở trong văn phòng kìa. “Hôm nay anh đừng về nhà, em sẽ gọi taxi, em cảm thấy hai ta cần yên tĩnh một chút. Em cũng cần suy nghĩ một số chuyện, anh tốt nhất đừng phiền em, nếu không lỡ em nói gì đó lại làm tổn thương trái tim thủy tinh của anh. Đêm nay anh thích đi đâu thì đi, hút thuốc uống rượu, nếu không bình tĩnh được thì gọi MB cũng được.”

Anh ngây người, phốc cái đứng lên, muốn nắm tay tôi nhưng tôi lại né tránh.

“Trương Tử Kiếm em nói với anh lần nữa, nếu anh không muốn nghe thấy em nói chia tay thì ngoan ngoãn đi chỗ khác đi. Không phải anh nói anh là chó em nuôi sao? Vậy thì xin anh giống chó một chút.”

Tôi biết những lời tôi nói rất nặng nề, thế nhưng lại cảm thấy rất sảng khoái.

Trương Tử Kiếm bị lời nói của tôi làm tổn thương, đứng yên không động đậy, tôi rời khỏi công viên anh cũng không đi theo. Tôi không biết là do thương tâm hay không dám đi theo.

Tôi nắm chặt một trăm đồng trong tay, không gọi xe, đi ngược lại phía nhà. Trời rất tối, cũng không có đèn đường, nhưng tôi đường đường là đàn ông cao m8, cũng lớn thế này rồi, sợ cái gì nữa chứ. Nếu thật sự gặp cướp, tôi sẽ đưa một trăm đồng duy nhất trên người ra, đến cả di động của tôi do lười cất mà vẫn ở trong túi của Trương Tử Kiếm kìa. Cướp mà gặp tôi thì cũng phải khóc. Nhưng nếu gã muốn cướp sắc, thì tôi cũng phải thử phản kháng một chút.

Tóm lại là tôi còn phải vì tên ngốc kia mà giữ gìn trinh tiết nữa.

Mười lăm năm dài như thế nào, tôi năm nay ba mươi, anh chiếm của tôi một nửa đời rồi. Tôi không biết có phải tôi sinh ra đã là đồng tính hay không, vì lúc còn nhỏ xem AV tôi vẫn có phản ứng. ( còn nhỏ đây là lúc em nó vẫn ngây thơ chưa biết yêu á, chứ k phải con nít đâu.)

Sau này anh sống chết dính lấy tôi, mà tôi mới học cấp hai, sao ngăn cản được. Lúc ấy tôi không hiểu lắm, anh ấy cũng không hiểu, nhưng anh nói là anh thích tôi, tay anh lúc nào cũng sờ mó tôi làm tôi rất ghét. Vì anh cứ dán lấy tôi nên tôi còn không có thời gian quen bạn gái, nếu tôi nhận được thư tình, anh sẽ nghĩ mọi cách cầm hộ tôi, rồi thừa dịp tôi không chú ý mà vứt đi.

Lúc ấy tôi cũng không suy nghĩ nhiều, mãi đến khi học cấp ba mới xác định quan hệ. Cho dù tôi đơn thuần đến đâu, ánh mắt như hổ phách trong suốt, cuộc đời cũng như trang giấy trắng thì lên cấp ba tôi vẫn hiểu, hình như tôi thích anh. Tôi nghĩ lớn như này rồi mà còn đơn thuần như nữ chính trong phim thì chắc chắn là do không thông minh thôi.

Anh hiểu rõ trước tôi, cũng là do anh xác nhận tình cảm giữa chúng tôi.

Chuyện là do một hiểu lầm nhỏ, trong khoa có một nữ sinh gặp phiền phức, quan hệ của tôi với nhỏ cũng khá tốt, thế nên có một thời gian đưa nhỏ tan trường về nhà. Trương Tử Kiếm thấy thế liền cứ một lần lại thêm một lần ghen, cuối cùng chịu không nổi đem tôi kéo vào WC, nhảy dựng lên đòi giở trò, lột cả quần của tôi, khi tôi cho rằng anh tức đến điên rồi muốn làm gì đó thì anh lại chỉ lúng túng xoa bóp mông tôi.

Vì việc này mà tôi trêu chọc anh hơn chục năm, súng đã lên đạn còn lột cả quần tôi ra rồi mà cuối cùng chỉ bóp mông tôi ra được vài dấu xanh tím. Sau đó tôi ngầm thừa nhận mối quan hệ của tôi và anh, mãi đến khi sinh nhật anh tôi hôn anh một cái, rồi xoa tiểu kê kê cho anh. Lúc ấy anh cực kì kích động ôm chặt tôi nói yêu tôi muốn chết.

Tôi nghĩ anh mới bao nhiêu tuổi chứ, lột quần tôi ra rồi chỉ biết xoa mông thì biết cái gì là yêu? Tôi cũng chỉ nghĩ chẳng cần biết anh bên tôi được bao lâu, nhưng chỉ cần anh vẫn bên tôi thì tôi vẫn sẽ yêu anh. Lúc ấy không nghĩ xa sôi mà chỉ nghĩ anh còn bên cạnh mình thì mình vẫn bên anh.

Chẳng vì lý do nào khác, chỉ vì tôi mẹ nó rất yêu anh.

Không ngờ anh thật sự yêu tôi nhiều năm như thế.

Nhưng lời anh nói hôm nay lại làm tôi sợ hãi, tôi không biết anh có suy nghĩ ấy từ bao giờ. Tôi biết anh có thể ghen, thỉnh thoảng lại dở chứng để tôi dỗ, tôi nguyện ý chiều anh, thế nhưng những lời anh nói hôm nay lại có vẻ là lời thật lòng. Thực ra anh nói tôi lẳng lơ phóng đãng tôi đều không để ý, anh muốn nói lời bỉ ổi với tôi, tôi liền mắng anh vài câu thế là qua chuyện. Thế nhưng những lời sau đó của anh làm tôi không chịu nổi, ngay cả chó má cũng lôi ra. Làm gì có ai nuôi chó như thế? Mỗi sáng mất cả tiếng đồng hồ nấu cơm cho chó? Vì muốn cùng chúc mừng sinh nhật chó mà cả đêm không ngủ bay đến Nga đang âm bốn mươi độ để tạo bất ngờ?

Tôi càng nghĩ càng thấy mơ hồ. Cái này mà đem viết thành truyện thì đúng chuẩn luôn, quan hệ người – chó không thuần khiết.

Tự nhiên tôi thấy mình thật thất bại, hai người sớm chiều ở chung, trừ lúc anh đi công tác thì luôn bên nhau, mỗi ngày đều ngủ cùng giường, thế mà lại không biết tâm tư anh thay đổi từ lúc nào.

Cảm giác này rất đáng sợ, tôi từng nói với mọi người tôi hiểu Trương Tử Kiếm còn hơn cả anh. Nhưng hôm nay tôi phát hiện, tôi càng ngày càng không hiểu anh, không biết vấn đề là ở đâu, thật mệt mỏi.

End chương 1.
Bình Luận (0)
Comment