Thập Ngũ Niên Chi Dương

Chương 28

Tôi và Trương Tử Kiếm bình thản bên nhau nhiều năm như vậy, năm nay là năm đầu tiên có mâu thuẫn, tuy là không nhiều. Buổi sáng tỉnh lại tôi lại cảm thấy năm nay cũng rất hạnh phúc, vì đã qua hơn mười năm, nếu không có chút mâu thuẫn ấy tôi sẽ không phát hiện hóa ra mình vẫn thương anh như vậy. Thậm chí nhiều hơn.

Sẽ không như vậy giờ, ba ngày hai bữa bị vẻ đẹp trai của con tôi mê hoặc.

Trương Tử Kiếm vẫn đang ngủ, tôi nhẹ nhàng vào wc tè, cả người liền trở nên thoải mái. Sau khi về giường cũng không ngủ được, tôi nghiêng đầu nhìn anh. Anh ngủ rất sâu, hơi thở yên bình.

Tôi nhớ lại bộ dạng anh đêm qua vừa xuống xe đã cởi áo khoác trùm lên người tôi, vừa đen mặt vừa mắng, trong lòng liền tê rần.

Tôi nhẹ nhàng xoa xoa lên mũi anh, lại chạm nhẹ vào ánh mắt. Nhìn khuôn mặt anh tôi không nhịn được bật cười.

Thật là đẹp trai.

Tôi thò tay sờ vào bụng anh, sau đó đầu ngón tay vói vào sâu trong mép quần lót. Thò vào ngày càng sâu, đến khi chạm vào một nơi nóng bỏng. Tôi nhẹ nhàng cầm, xoa nắn lên xuống.

Anh không hề có chút phản ứng nào.

Lợn.

Tôi không ngủ được, mà lại nổi lên tâm tư muốn trêu đùa nên sẽ không dễ dàng tha cho anh. Tôi lại gần kéo áo anh lên, hôn một cái lên viên dậu nhỏ trên ngực anh, liếm một cái rồi lại cắn cắn….

Ha ha, sao tôi lại nhớ đến oreo chứ.

Tôi nhìn anh, vậy mà vẫn còn ngủ.

Tôi chui vào trong chăn, kéo quần lót của anh xuống. tiểu Trương Tử Kiếm rất có tinh thần dựng thẳng đứng, tôi liếm lên đỉnh, nó lại rất có lương tâm giật giật đáp lại tôi.

Tôi nghiêng đầu ngậm lấy thân dương v*t, dùng dầu lưỡi ma sát nó. Liếm một đường lên trên rồi ngậm vào.

Tôi nghe tiếng Trương Tử Kiếm kêu lên một tiếng, thanh âm cực kì gợi cảm khiến tôi lập tức cứng lên.

Trương Tử Kiếm thò tay vào chăn xoa đầu tôi, vừa cười vừa nói, thanh âm ẩn chứ sự nuông chiều: “Nghịch cái gì đấy tiểu bại hoại?”

Tôi vẫn tiếp tục miệt mài cắn đầu nấm.

Thanh âm Trương Tử Kiếm mang theo chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, giọng mũi nồng đậm: “Ngủ cũng không cho anh ngủ yên.”

Thanh âm của tôi truyền ra từ trong chăn, nghe vào tai hơi có cảm giác dầu dĩ, tôi nói: “Anh là lợn.”

Trương Tử Kiếm đè đầu tôi lại khiến cho tôi ngậm càng sâu. Tay lại không thành thật chạm vào cổ tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.

Nhưng chúng tôi không làm đến bước cuối.

Trương Tử Kiếm hừ hai tiếng, eo ưỡn lên.

Cuối cùng anh thở dài một hơi, xốc chăn kéo tôi lên: “Thôi đi bảo bối, anh không bắn được đâu, đây là do nghẹn tiểu nên mới cứng.”

Tôi cười đến không dừng được, vỗ bụng anh: “Có nước tiểu thì mẹ nó anh tiểu đi!”

Trương Tử Kiếm ôm tôi, hôn nhẹ lên cỏ, lại cắn lên mặt tôi: “Quan trọng là muốn anh cũng không tiểu được! Bắn không được, tiểu cũng không được!”

Tôi mắng anh: “Đờ.”

Trương Tử Kiếm run rẩy cười nói: “Làm cái gì đấy, vừa sáng ra đã như con mèo nhỏ đùa với anh.”

Tôi nói: “Muốn đùa anh đó, sao nào.”

“Không sao cả,” Trương Tử Kiếm véo mặt tôi: “thích thôi.”

Anh dừng lại một chút, đi vào WC giải quyết một bụng nước, sau khi trở về thì hỏi tôi: “Còn muốn nữa không?”

Ham muốn của tôi đã hết, tôi lắc đầu: “Không muốn, hết giờ rồi. chỉ bán một giờ thôi, hết rồi thì thôi.”

Trương Tử Kiếm nằm trên người tôi, cười cực kì xấu xa: “Anh có thể trả thêm không? Em trai ra giá đi?”

Tôi lắc đầu: “Đã nói chỉ bán một giờ thôi, nếu muốn thì ngày mai dậy sớm đi. Anh có ra giá thế nào em cũng không bán đâu, quy định thế rồi.”

Trương Tử Kiếm cắn chóp mũi tôi: “Thật thích em. Đại bảo bối à. Em quá hấp dẫn.”

Tôi nằm dưới ôm eo anh, sờ sờ cơ thịt ở đó, thở dài nói: “Làm sao giờ, em không muốn để anh về chút nào. Tim mẹ có thể thừa nhận được sao?”

Trương Tử Kiếm cười đến hai mắt cong cong: “Có thể. Ngày nào anh cũng tập cho mẹ thích ứng, dù sao bà không thích ứng được mà đến đây thì đến rồi anh sẽ lại đưa bà về, rồi anh lại quay lại.”

Tôi cười: “Thế bà có lại nói hai ta không biết xấu hổ nữa không?”

Trương Tử Kiếm xoa mặt tôi, cười nói: “Không tức giận chứ?”

Tôi lắc đầu: “Không, em chỉ cảm thấy áy náy. Cứ phải làm bà tức giận, nhưng chẳng có cách nào khác, em đâu thể vì không muốn bà tức giận mà chia tay với anh được.

Khuôn mặt anh đầy thẹn thùng chôn ở hõm vai tôi.

Hai chúng tôi nằm trên giường chán chê cả nửa ngày mới dậy, hôm qua là nguyên đán, công ty chúng tôi liên hoan đến tối muộn nên hôm sau không cần phải đi làm, ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Nhưng bên công ty Trương Tử Kiếm lại không được nghỉ, là anh tự tiện cho mình ngày nghỉ, đúng là quyền cao chức trọng thì được tùy tiện mà. Anh đi cùng tôi về nhà ba mẹ một ngày, đến chiều thì tôi bảo anh về nhà mình.

Anh ngượng ngùng thì thầm với tôi trước mặt ba mẹ, lén kéo tôi đến trong phòng ngủ ôm một chút.

Anh nhỏ giọng nói: “Bà xã à, anh về nhà thăm mẹ một chút, chờ ba anh công tác về anh sẽ quay trở lại bên em.”

Tôi nói: “Em không gấp, dù sao ngày nào chúng ta cũng có thể gọi video, anh đừng làm cứng quá, cứ xem mẹ anh thế nào đã, đừng vội.”

Trương Tử Kiếm hôn tôi một cái: “Vậy tý nữa anh đưa em về rồi đi.”

Tôi nói: “Cũng được.”

Ba mẹ tôi thấy Trương Tử Kiếm nhưng cũng không dám hỏi chuyện mẹ anh, sợ anh mất mặt, xấu hổ. Mẹ tôi kéo tay anh, vừa vỗ vừa nói: “Tử Kiếm à, trong nhà vẫn tốt chứ?”

Anh sờ mũi, “Vẫn tốt mẹ ạ.”

Mẹ tôi rất quan tâm con dâu: “Con cũng khỏe chứ?

Trương Tử Kiếm gật đầu: “Con khỏe lắm mẹ.”

Đôi mắt mẹ tôi đảo đảo: “Vậy mẹ con….cũng vẫn khỏe chứ?”

“…..” Trương Tử Kiếm nhìn tôi, tôi đoán có lẽ anh bất ngờ lắm, anh nói: “Vâng, mẹ con cũng khỏe. Hơn nữa, mẹ không cần quá lo lắng đâu, mẹ cũng biết mẹ con ….không quá đồng ý chuyện hai đứa bọn con. Nhưng con với Diệp Tần sẽ không chia tay, mẹ con là kiểu người hơi cứng nhắc, hay để tâm chuyện vặt, nhưng không phải không biết phải trái.”

Mẹ tôi cười tủm tỉm: “Ừ, mẹ hiểu. Chỉ cần hai con tốt là được.”

Trương Tử Kiếm gật mạnh đầu: “Mẹ yên tâm đi, bọn con nhất định sẽ sống tốt!”

Mẹ tôi nghe thế thì yên tâm, cứ xoa xoa tay anh. Tôi nhìn bộ dạng hai người nói chuyện cứ như mẹ chồng nàng dâu tâm sự với nhau, cảm thấy thật hợp mắt. Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này khiến tôi cực kì tự hào, xem người đàn ông như tôi xử lý tốt như thế nào này.

Tối hôm ấy về nhà, tôi hỏi Trương Tử Kiếm: “Hôm qua anh không hề, mẹ anh phản ứng thế nào?”

Trương Tử Kiếm cười: “Mẹ anh không nói gì hết, chỉ trừng mắt nhìn anh thôi.”

Tôi hơi nhướng mi: “Yo.”

Trương Tử Kiếm vui đến sắp bay lên luôn rồi: “Anh cảm giác me sắp bỏ qua cho anh rồi.”

Tôi cũng hi vọng thế.

Sau đó Trương Tử Kiếm liền quay về ở cùng tôi, lúc ba anh về anh đã nói chuyện cùng ba rất lâu. Tôi hỏi anh đã nói gì nhưng anh không chịu tiết lộ. Tôi cũng có ấn tượng khá tốt với ba anh, vì từ dầu tới cuối ông không hề ngăn cản chúng tôi.

Sau đó mẹ anh có đến chỗ chúng tôi vài lần, mối lần đều dùng khuôn mặt lạnh đến không thể lạnh hơn nhìn tôi. Còn tôi lúc đầu bị bà nhìn thì lạnh đến mức muốn đông thành đá luôn, nhưng dần dần bị lạnh lại thành quen.

Tôi cũng học xong được bộ dạng không biết xấu hổ của Trương Tử Kiếm.

Cái gọi là không đánh kẻ tươi cười là vậy, tôi cứ luôn trưng ra bộ dạng tươi cười, nên bà cũng không thể xuống tay được.

Hơn mười năm nay, đây là năm chúng tôi tách ra lâu nhất. Thời gian hơn hai tháng xa nhau khiến tôi hiểu được tầm quan trọng của Trương Tử Kiếm, dù sao cũng không phải lâu lắm, tôi cảm thấy xa nhau lâu thêm chút nữa tôi sẽ không chịu nổi.

Cái cảm giác nhớ nhung khó chịu đến cuồng loạn đến giờ tôi vẫn nhớ rõ.

Tết âm lịch năm nay chúng tôi vẫn xa nhau, tôi ở nhà ba mẹ tôi, anh ở bên ấy cùng cha mẹ anh. cứ cách một giờ Trương Tử Kiếm sẽ phát cho tôi năm trăm hai mươi cái lì xì, từ không đến hai mươi bốn.

Tôi gọi điện cho anh: “Trương Tử Kiếm, anh còn nhỏ quá đấy? Anh có cả thấy mình trẻ con quá không?”

Trương Tử Kiếm nói: “Bảo bối anh mua quà cho em nè, nhưng hôm nay hai chúng ta không thể gặp nhau nên anh không có cách nào đưa cho em được, anh chỉ có thể sử dụng cách này để biểu đạt tình yêu với em thôi!”

Tôi cười đến không nhịn được: “Thế còn được, nhưng quan trọng là anh dùng thẻ của anh đúng không? Anh cảm thấy đầu tiên để em nhận được tin nhắn có tiền lì xì, sau đó lập tức có tin nhắn khác đến thông báo trừ tiền. Này khác gì trêu đùa em?”

Trương Tử Kiếm cũng cười, anh vừa cười vừa nói: “Em không nhớ tiền trong thẻ của anh không đủ hả? Những người trong đơn vị của anh đều không nhận được lì xì, nên trong thẻ của anh vẫn còn tầm một vạn, sớm biết thế thì anh đã phát trước cho em một chút rồi!”

Tôi cảm thấy tiểu ngu ngốc của tôi thật dễ thương, tôi nói: “Được được được, cám ơn anh, em cực kì cảm động. nhớ anh a a.”

Trương Tử Kiếm vui như đứa trẻ: “Anh cũng nhớ em a a.”

Buổi tối hôm ấy lúc ăn sủi cảo tôi có cùng ba uống vài chén rượu. Ba tôi cầm chén chạm vào chén của tôi, mẹ cũng cầm đồ uống của bà chạm một cái.

Mẹ cực kì vui mừng nói: “Năm mới rồi, người nhà chúng ta lại thêm tổng cộng ba tuổi. mẹ sáu mốt rồi, ông già thì sáu hai, con mẹ cũng ba mốt rồi. Mà theo lý thuyết thì phải tăng bốn tuổi chứ nhỉ, còn Tử Kiếm nữa mà. Hy vọng bốn người nhà chúng ta sẽ luôn hòa thuận, mẹ và ông già luôn khỏe mạnh, hai con trai thì luôn bình an vui vẻ! Chúng ta lại cùng nhau trải qua ba bốn mươi năm nữa!”

Tôi uống ly rượu, ôm mẹ một cái.

Sau đó lại rót một chén khác, kính ba mẹ.

Tôi nói: “Ba mẹ, con thay Tử Kiếm kính ba mẹ một ly. Anh nói không thể cùng ba mẹ đón năm mới nên rất tiếc, cảm ơn ba mẹ đã yêu thương anh ấy nhiều năm như thế.”

Mẹ tôi cười híp hết cả mắt: “Được được, con trai có tâm!”

Tối muộn tôi cùng Trương Tử Kiếm gọi video. Tôi hỏi anh: “Bảo bối, lại già thêm một tuổi. Còn yêu em không?”

Trương Tử Kiếm vểnh môi ghé sát vào màn hình hôn tôi, “Có già thêm vạn tuổi thì anh vẫn yêu em.”

Tôi nói: “Em mệt quá.”

Anh bảo: “Vậy em nghủ đi, hai chúng ta cứ mở video như này đi. Sáng mai em vừa dậy thì chúng ta sẽ gặp nhau, em phải hôn anh thật kêu, còn phải lì xì cho anh nữa.”

Tôi cười nói: “Hôn anh một trăm cái.”

Đêm ấy Trương Tử Kiếm vẫn luôn đứt quãng nói bên tai tôi, anh khá phấn khích. Qua năm mới rồi mà vẫn như đứa trẻ.

Tôi nghe thanh âm của anh mà chìm vào giấc ngủ.

Lúc mơ màng ngủ tôi còn nghĩ. Năm nay tôi ba mươi mốt, Trương Tử Kiếm ba mươi hai. Chúng tôi ở bên nhau mười sáu năm. Từ nay về sau anh đã trở thành người bạn ở bên tôi nửa đời rồi.

Chúng tôi vẫn yêu nhau.

Cùng bước trên một con đường, chúng tôi thủy chung tin là—

Chỉ cần phương hướng đúng, thì chúng tôi sẽ không lạc.

End chương 28.
Bình Luận (0)
Comment