Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 30

“Nơi đây tên gọi là Hoàng Thành”

Thiếu phụ dẫn Cố Thính Ngữ vào phòng khách, hắn kinh dị nhìn những thứ đẹp đẽ bên trong phòng, hầu như mọi trang sức trong phòng đều do hoàng kim bảo thạch tạo thành

thiếu phụ dưới ánh sáng của bảo vật càng tăng thêm vẻ hoa mỹ, nàng tựa lên nắm tay, lười biếng nói “Hoàng Thành là cõi yên vui ở nhân gian, ở nơi đây, không ai phải ưu phiền vì ăn mặc, những chuyện phàm tục không có quan hệ với chúng ta. Thân là người Hoàng Thành, trời sinh chính là có dung mạo đựoc người người hâm mộ, việc chúng ta phải làm duy nhất, chính là phải hành hương mỗi năm một lần. Cảm tạ thánh chủ vô thượng đã ban tặng ân huệ cho chúng ta, đồng thời cũng phải đem người đẹp nhất trong thành dâng lên cho ngài.”

Nói tới đây, vị thiếu phụ đoan trang liếc nhìn khuôn mặt Cố Thính Ngữ, tiếc nuối lắc đầu “Ta đầu tiên vừa thấy ngươi, đã biết ngay ngươi không phải là người Hoàng Thành. Dung mạo như vậy, cũng quá mức bình thường đi.”

Cố Thính Ngữ cảm thấy một trận phiền muộn, phảng phất ở trong thành này, dung mạo đã trở thành một cái vạch căn bản để phân loại con người, hắn tư lự một chút, hỏi “Các người cũng biết bản thân mình đang ở trong Thập Nhị Thánh Thú Cung chứ?”

Trên mặt vị thiếu phụ hiện lên sự kinh ngạc, rất nhanh, nàng nhợt nhạt cười rộ lên “Ta đã nói rồi, người Hoàng Thành không hỏi thế sự, ngàn năm nay chính là như vậy mà vượt qua, cùng với bản thân đang ở nơi nào thì có quan hệ gì ni?”

“Tuy là nói vậy, nhưng…”

“Về Hoàng thành, ta đã nói cho ngươi rồi, hiện tại ngươi có đúng hay không cũng lên cho ta biết, ngươi đến nơi đây tột cùng là có mục đích gì?”

Vì sao lại đến chỗ này?

Đi tới đâu Hoàng Thành? Thập Nhị Cung? Chính là những nơi này đều không thuộc về thế giới của bản thân?

Cố Thính Ngữ đột nhiên cảm thấy một trận mê man, áng sáng chói mắt của bảo thạch trước mặt khiến hắn có chút váng đầu hoa mắt, chỉ nhìn thấy vị thiếu phụ mỹ lệ đi tới bên hắn, ghé vào bên tai hắn khẽ ngâm “Thời gian tới đừng tìm kiếm gì nữa, ký lai chi tắc an chi.” Môi của thiếu phụ khẽ chạm lên vành tai của hắn, một mùi hương quỷ dị xông vào mũi, cùng tiếng nói mị hoặc quay xung quanh hắn “Hưởng lạc chẳng phải là mục đích cuối cùng của nhân sinh sao.”

Mắt thấy Cố Thính Ngữ không chống đỡ nổi sự yếu đuối của bản thân, khoé miệng thiếu phụ khẽ lộ ra nụ cười tà mị

Đột nhiên, một đôi mắt màu xám tất lạc xuất hiện trong đầu Cố Thính Ngữ, hình ảnh Tu Nhĩ cô độc chết đi trong bóng tối khiến tâm hắn đau đớn thật sâu.

Cố Thính Ngữ đẩy thiếu phụ ra, hai mắt phục hồi lại vẻ thanh minh, chậm rãi lùi lại “Ta đến nơi đây… Ta đến nơi đây…Đến tột cùng vì sao lại đến nơi đây không trọng yếu, quan trọng là … Bọn HỌ Bởi vì trên lưng ta đem theo tâm nguyện của bọn họ, vì vậy vô luận thế nào ta cũng phải đi tới trước.”

Vẻ mặt thiếu phụ khiếp sợ, sau đó hỗn loạn tức giận nói “Hoàng Thành khắp mọi nơi trên đất đều là vàng bạc châu báu, chỉ cần ngươi nguyện ý, nhiều ít xinh đẹp tuyệt luân…”

“Những…thứ này với ta một điểm cũng không có ý nghĩa.”Cố Thính Ngữ cắt đứt lời nói của thiếu phụ. Ta muốn cái gì… Ở trong thế giới hư hoa này của các người như thế nào…

Vẻ mặt thiếu phụ không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, hai người đều không lên tiếng

Đúng lúc này, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, nam hài lúc trước lại đi vào, nhẹ nhaàg nói với thiếu phụ “Nương, Tiểu Lục nhi hình như không được…”

“!!” Thiếu phụ kinh hãi, theo nam hài chạy ra khỏi căn phòng

Cố Thính Ngữ suy nghĩ một chút, lập tức đuổi theo bọn họ

Dọc theo hành  lanh dẫn tới đầu kia của biệt viện, xuất hiện trước mắt bọn họ chính là một gốc cây thực vật

Mặc kệ nó là loại cây gì, nhưng Cố Thính Ngữ xem xét, thực vật này thân cành khô cạn, lá cây ố vàng đã gần tiến tới cái chết

Thiếu phụ không một tiếng động quỳ rạp trên mặt đất, bất đắc dĩ siết chặt kim sa trên đất

“cái cây này, đã được trồng rất nhiều năm rồi, từ khi ta có kí ức đã thấy nó tồn tại,”Namhài nhỏ giọng nói với Cố Thính Ngữ “Hoàng Thành cái gì cũng có, duy độc chỉ thiếu khuyết thực vật. Trên mặt đất đều là kim sa, hầu như không có thực vật nào sống nổi. Hôm nay, xem ra Tiểu Lục nhi cũng cầm cự không nổi nữa rồi.”

Cố Thính Ngữ nhìn quanh bốn phía, phát hiện ở bên ngoài chính là con sông đêm qua

Thiếu phụ đang vì cái cây chết khô mà hao tổn tinh thần, đột nhiên nghe thấy thanh âm bẻ gẫy, nàng chỉ kịp thấy Cố Thính Ngữ đang nắm một ngọn cành cao cao cố sức nhổ cả gốc cây lên!

“A a a a!! Ngươi đang làm cái gì?”

Cố Thính Ngữ không để ý tới nàng, hắn tỉ mỉ kiểm tra cái hố nơi cây vừa bị nhổ lên, quả nhiên tầng kim sa ở dưới cùng bị ẩm ướt một mảnh

“Nó là thực vật cần nước. Sở dĩ, có thể sống tới giờ, là do nó xuyên qua những tầng cát hấp thụ hơi nước.” Cố Thính Ngữ một tay cầm lấy cái cây, tay kia khoa tay múa chân phân phó “Một người đi đem cái thùng tới đây, bên trong phải có đầy nước.”

Namhài bị hắn làm cho giật mình, nhưng cũng không tự giác nghe theo hắn đi tìm một cái thùng

Cố Thính Ngữ ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn cái cây đã chết héo cùng với lá vàng, nhàn nhạt nói toạc ra sự thật “Cái địa phương này quý giá như vậy sao, đến cả một cái cây cũng không nuôi dưỡng nổi.”

Thiếu phụ phía sau hơi bị chấn động

Lúc mặt trời lặn, hắn vẫn bận việc ở phía trong viện, mà vị thiếu phụ kia cũng không nói một lời chỉ yên lặng đứng bên nhìn hắn

Chờ dàn xếp tốt cho cái cây kia xong, hắn quay đầu lại, phát hiện trong tay thiếu phụ có thêm một bộ quần áo màu lam

Thiéu phụ đưa quần áo cho hắn nói “Mặc vào đi.”

Cố Thính Ngữ thầm nghĩ, ta không lạnh a…Lập tức hắn đã bị tính chất của y phục này hấp dẫn, tơ lụa như vậy là lần đầu tiên hắn thấy, giống như làn nước đang chảy, mờ ảo lộ ra lớp da của hắn, như ẩn như hiện.

“đây là…”

“Mặc xong sau đó đến phòng của ta” Thiếu phụ xoay người đi vào trong phòng “Phải biến một kẻ có tư sắc như ngươi thành Hoàng Thành đệ nhất mĩ nhân quả thực khó như lên trời nhưng nếu không đem ngươi giả dạng thành cống phẩm, thì vô pháp tiến vào thánh điện.”
Bình Luận (0)
Comment