Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 44

“Vũ tộc chúng ta, cả đời chỉ biết yêu một người… hài tử, ngươi sau này sẽ hiểu được…”

Bên vách núi, khắp bầu trời đại tuyết như lông ngỗng màu đen rớt xuống nhân gian… khuôn mặt nam nhân lạnh lùng nghiêm nghị rốt cuộc vỡ ta thành một tia hoang mang, y đứng trên vách núi, thất thần nhìn xuống u cốc trống rỗng dứoi chân núi, chẳng biết như thế nào lại nghĩ chuyện rất lâu trước kia, có một người nào đó đã nói với y câu nói đó…

Nửa ngày trước, nhân loại kia rơi xuống dưới vách núi… Mà hiện tại, nam nhân cư nhiên chẳng biết bản thân đến tột cùng có nên hay không đi tìm kiếm cái nhân loại chưa rõ sinh tử kia

Tại sao có thể như vậy ni?

……

Vũ tộc trời sinh có một đôi cánh cực lớn, cánh, tóc cùng nhan sắc của họ đều là một màu đen thuần khiết. Vũ tộc thần bí năm xưa từng gặp một tai ương ngập đầu, sau đó lìên mai danh ẩn tích trong lịch sử.

Những người Vũ tộc còn sống sót sau tai nạn rất ít, mà Lương Nguyệt là một trong số đó. Câu chuyện cũ đã phủ đầy bụi bặm này, y cũng không muốn hồi tưởng lại nữa. Ngàn năm yên lặng, thời gian vội vã trôi qua, mãi tới gần đây… Y không hiểu vì sao bắt đầu thấy phiền toái.

Nơi Lương Nguyệt ở là một mảnh đất mộ địa trống trải, đó là nơi an nghỉ của tộc nhân y. Phõng nhãn nhìn lại, toàn bộ thế giới đều héo rũ cô tịch như bị liệt hoả thiêu rụi… MỞ rộng cánh, y bay qua vô số mộ địa, phía trên nhưng mộ bia sừng sững một toà lớn hình chữ thập, y tựa như người canh mộ cho những linh hồn của gia tộc.

Thực sự có cái gì đó không thích hợp… Lương Nguyệt đè nén bát an xao động xuống, ở đây hiếm thấy có nhiều sương mù bao phủ lấy khoảng không mộ địa như vậy, y cẩn cẩn dực dực bay về trước, trung tâm mộ địa có một toà hình chữ thập rất cao, y thường đứng ở trên đỉnh của nó nhìn xuống toàn bộ không gian. Nhưng mà ngày hôm nay, càng bay về phía trước, cái loại cảm giác quái dị kia lại càng rõ ràng, sương mù dần tan đi, hiện tại y có thể thấy rõ, ở giữa chữ thập kia cư nhiên cột một kẻ rõ ràng là nhân loại…

LươngNguyệt vô cùng kinh ngạc nhìn nhan loại đang ở trong khu vực của bản thân này, chuyện quái quỷ này là gì… Hắn vì sao bị trói ở chỗ này? Hắn bị ai trói ở đây? Còn có… Hắn là ai?

Nhân loại trần như nhộng bị cột trên giá chữ thập, đầu gục xuống, thấy không rõ biểu tình. Lương Nguyệt vươn tay nâng cằm hắn lên, đúng lúc này, nhân loại phát sinh ra tiếng rên rỉ nhỏ đến không thể nghe thấy, hắn chạm rãi thức tỉnh…

Cố Thính Ngữ đầu đau tới lợi hại, hắn từ trong một mảng sương mù mông lung tỉnh lại, trong mông lung hắn thấy một người có cánh bay trước mặt hắn, hắn mê hoặc nhìn y, mà người kia cũng đồng dạng hoang mang quan sát hắn

Nửa ngày, Cố Thính Ngữ thần chí hỉên nhiên không rõ ràng cúi đầu hỏi “Thế nào lại có thiên sứ …Ni.”

Sau đó nghiêng đầu, hắn lần thứ hai ngất đi

———————

Cố Thính Ngữ nghĩ bản thân mình đang mơ, trong mộng hắn thấy mình đang tranh chấp cùng một nam nhân

“Ngươi nhớ kỹ, tuyệt đối không được nói bản thân đã bị người khác thượng qua!”Namnhân có đôi ngươi lục sắc kia nắm chặt cổ áo hắn, nói từng chữ một “Nếu như ngươi muốn cứu bọn họ,”

“Thanh Tước, hắn bị làm sao vậy?!” Cố Thính Ngữ nghe đựoc thanh âm cấp thiết của bản thân, mà Thanh Tước đang ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch

“Hắn sẽ hôn mê trong trạng thái như vậy, cho tới lúc ngươi giải đựơc phong ấn của Nguyên Ác.”

“Ngươi là ai?” không biết vì sao, Cố Thính Ngữ nghĩ bản thân tuyệt không thể tin tưởng nam tử trước mặt

“Ta, Huyễn Sinh. KHông có thời gian giải thích cho ngươi nữa, ngươi phải nhớ kỹ, kẻ ở trong cung kia là người ngươi tuyệt đối không thể phản kháng, nếu như y muốn xâm phạm ngươi, ngươi cứ mở rộng hai chân cho y thượng đi, dù sao đó cũng không phải là chuyện ngươi tối am hiểu sao.” (ta chém, ngươi coi thúc thúc của ta là nam kĩ sao?)

Cố Thính Ngữ thở gấp một hơi “…Ngươi nói cái gì?”

Huyễn Sinh hé ra gương mặt âm trầm, y hoàn toàn chìm đắm vào ánh nhìn thân thiết triền miên của Cố Thính Ngữ cùng Thanh Tước trong nhất khắc. Vì vậy, y phiền toái xé y phục của Cố Thính Ngữ cả giận nói “Ngươi không phải muốn cứu bọn họ sao?Vậy đây là việc của ngươi!”

Chợt một tia lục quang loé lên, Cố Thính Ngữ liền cảm thấy một chân đau đớn, hắn liền không còn tri giác

“Ân…” Mộng bắt đầu lay động, Cố Thính Ngữ mơ hồ cảm thấy có người đang xoa nắn nhũ thủ của hắn… cái loại cảm giác vừa te dại vừa đau này khiến thực quả nho nhỏ đỏ sưng trước ngực hắn từ từ đứng lên.

Thật là khó chịu… Hắn thấp giọng kêu đau đớn.

Người nọ dùng đầu không ngừng vuốt ve kháp lông hai bên thực quả, hơi lạnh trong không khí, thực quả của hắn bị kích thích đến cực hạn tạo một màu đỏ sẫm, đúng lúc này, một cây cương châm màu đen trực tiếp đâm xuyên qua toàn bộ nhũ thủ của hắn!

“A a…!!!”
Bình Luận (0)
Comment