Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 51

Nước trong hồ cuồn cuộn dâng lên những con sóng động trời, đánh bay những giọt nước như mưa rơi xuống, nhưng xung quanh Thiên Luật lại không ướt lấy một tấc.

Lòng bàn tay y đặt lên trái tim của Cố Thính Ngữ, ánh sáng bạc rực rỡ, mái tóc dài của Thiên Luật vung lên, đôi môi mím lại thành một đường.

Thể chất cuả nhân loại này quá mức suy yếu, cơ thể trong một lúc không thể nào hoàn toàn dung nhập năng lương của Minh lệ mà bất ngờ đột tử. Năm khối đá lửa có khắc phù chú tạm thời có thể ngăn chặn Minh lệ tàn sát bừa bãi trong cơ thể Cố Thính Ngữ.

Phụ trợ nguyên thần yên ổn, cứu chữa điều trị phải dùng [ Phược hồn thuật. ]

Chính nhờ có kỳ thật này, mà Thiên Luật có khả năng kéo bất luận linh hồn nào từ Quỷ môn quan quay trở về.

“Tạm thời… Giữ lại cái mạng của ngươi” Thấp giọng kinh suyễn, trán Thiên Luật toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Phược hồn thuật chỉ là một loại môi giới, chỉ có thể ràng buộc linh hồn ở lại trong cơ thể người chết, còn nếu muốn người đó chân chính hoàn toàn tỉnh táo lại, thì việc phải làm có rất nhiều.

Trên mặt đất có ngàn vạn ma vật nhỏ bé, trong đó [ Huyết liên trùng ] là cái tên mà ai nghe cũng phải sợ hãi lại đang hướng tới.

Huyết Liên trùng cùng Oán Minh hoa là vật tương sinh tương khắc.

Oán Minh hoa chỉ có thể mọc ở nơi Nguyên Ác tiêu tán, có thể tiếp cận nó chỉ có những thánh thú ở sâu trong Thập Nhị cung. Cành của Oán Minh hoa hàm chứa kịch độc, thế nhưng hoa lộ (mật hoa) của nó lại có khả năng cung cấp một nguồn năng lượng thật lớn

Huyết Liên trùng sinh trưởng ở mièn Bắc Trung quốc, là một hòn đảo quanh năm bị băng tuyết bao trùm. Nó nhỏ bằng một lóng tay, toàn thân trắng như tuyết, nếu nằm sâu trong tuyết thì rất khó phát hiện. Theo lời kể lại, máu của nó có thể thay đổi theo nhiệt độ, chỉ có Huyết Liên trùng mang loại máu không lẫn một tí tạp chất nào, mới là dược vật cứu người hiếm thấy trong thiên hạ

Nếu không, phàm là loại máu tạp chất có một tia ửng đỏ, sẽ là một loại hạ độc khiến người ta thống khổ nhất, không một thuốc nào cứu được

Thiên Luật ôm lấy Cố Thính Ngữ đang ngất, đi vào sâu trong rừng trúc tràn ngập sương tím.

Ở đầu nguồn của màn sương, chính là một gốc trúc màu tím sậm đã  … tồn tại ngàn năm.

Thiên Luật một chưởng phá vỡ thân cây trúc tím, lá trúc lay động đều rớt xuống, cây trúc này đã sống qua ngàn năm, hấp thu tinh chất của thanh tuyền, sòng nước suối trong veo lạnh lẽo từ chỗ trúc bị phá tuôn ra. Nhúc nhích tận dưới đáy, là một thân ảnh màu trắng nho nhỏ đang gắt hao bám trụ ở rễ trúc tím.

đó chính là Huyết Liên trùng có thể nắm giữ sinh tử trong tay

“Đem Huyết Liên trùng đã nuôi dưỡng ngàn năm nay cho ngươi ăn,” Cúi người ngậm lấy Huyết Liên trùng, tự dùng thân thể mình để loại trừ hàn khí, Thiên Luật nâng Cố Thính Ngữ dậy, sau đó dùng đôi môi mỏng hướng tới chạm môi Cố Thính Ngữ “…Vậy ngươi phải nhổ Minh lệ ra cho ta.”

Gắn bó giao triền, khí tức cùng hô hấp lẫn vào nhau, vị đạo thanh đạm của Thiên Luật tràn ngập nơi tiếp xúc, Huýêt Liên Trùng chậm rãi trôi vào cổ họng Cố Thính NGữ.

Lạnh…

Không chỉ có lạnh, dường như còn có một dòng nước lạnh không ngừng xông vào tì tạng phế phủ của Cố Thính Ngữ. Lạnh đến tận cùng lại bỗng nhiên nóng bỏng như rơi vào liệt hoả cực nóng. Hai luồng khí này không ngừng lưu chuyển cắn xé tương hỗ với nhau trong thân thể

Cố Thính Ngữ cảm thấy ngực của hắn gần như muốn vỡ vụn ra.

Mà da thịt nguyên bản đầy những vết thương giờ lại cấp tốc lành lại một cách quỷ dị, gân cốt toàn thân tựa hồ như bị đánh nát khiến thống khổ đến khó nhịn.

Thiên Luật đứng ở một bên chưa từng quan tâm đến Cố Thính Ngữ, y tới bên dòng suối, vốc một ít nước rửa miệng của mình

“Ngô…” Nhân loại ở phía sau thấp giọng rên rỉ, xem ra, Huyết Liên trùng đã xâm nhập vào cốt tuỷ của nhân loại. Trong sương mù dày đặc, mơ hồ có thể thấy cơ thể Cố Thính Ngữ đang run rẩy không ngừng, đau nhức khiến cho gương mặt hắn trắng bệch

Mồ hôi cùng máu ngưng kết lại một chỗ, Thiên Luật nhíu nhíu mày, y nguyên bản có biện pháp giúp hắn giảm bớt thống khổ, nhưng hiển nhiên y cũng không muốn làm vậy.

Trên đời này, chỉ có người sống mới có quyền lợi chịu đựng thống khổ.

Cố Thính Ngữ nằm trên mặt đất, co quắp dần dần giảm bớt. Chờ tới lúc ổn lại… Thiên Luật ôm lấy hắn, bay lên trời.

Một mạt ngân sắc bay lượn giữa trời đất, đạp trên mây mù, Thiên luật bay phía trên năm con suối

Bỗng nhiên, y buông tay, Cố Thính Ngữ cứ vậy mà rơi thẳng xuống hồ.

Dòng nước suối thanh nhuận mềm mại như một đôi tay ôn nhu cọ rửa mỗi một tấc da thịt trên người Cố Thính Ngữ, Mà Thiên Luật, ở vào lúc Cố Thính Ngữ rơi vào suối thì y cũng đáp xuống.

Đầu mi tinh tế của y khẽ hạ, bọt nước ngưng tụ trên hàng lông mi đậm dài. Hai người lọt vào trong mây mù yên tĩnh, nước suối phảng phất như có sinh mệnh nâng đỡ Cố Thính Ngữ còn đang mê man

Thiên Luật nhìn bên người Cố Thính Ngữ, chau mày, không biết suy nghĩ cái gì. Nửa ngày sau, y bơi tới trước mặt Cố Thính Ngữ, ôm eo hắn nhấc lên.

Ngâm qua nước suối, làn da trắng nõn của Cố Thính Ngữ xuát hiện trở lại, ngực bụng không có lấy một vết sẹo nào. Hắn ngã vào trong lòng Thiên Luật, tản ra mùi vị thanh đạm sau khi đã tắm rửa.

đường nhìn của Thiên Luật chuyển xuống dưới, tối hậu dừng lại ở khố gian của Cố Thính Ngữ vẫn còn chìm trong nước

Vươn ngón tay thon dài, do dự hướng về vật nọ chạm qua… đầu ngón tay vừa đụng nhục căn hồng hồng, Thiên Luật không tự chủ được rùng mình…

———————-

Cố Thính Ngữ cảm thấy toàn thân nóng hổi, cổ họng cực đau nhức. hắn từ trong đau nhức tỉnh lại

Mở mắt ra, thấy một nam tử tóc dài màu bạc đang cầm một ống trúc nhìn hắn

“Uống đi.” Y nói

Cố Thính Ngữ đầu đau muốn nứt ra, hắn gian nan ngồi dậy, nơi này là một gian phòng được làm bằng trúc, xà ngang cùng nóc nhà dùng thân trúc để dựng, bốn vách tường là rèm màu trắng, cơn gió mát rượi từ từ đi qua gian phòng, ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm tiếng suối chảy róc rách. Phía đối diện giường đăt một chiếc tủ thật lớn, ngăn tủ được phân ra tới hơn một nghìn ngăn chia thành nhiều tầng, trong mỗi ngăn đều đặt một loại vật phẩm khác nhau

“Ta đang ở đâu đây?” Bị khí chất thoát tục của nam tử trước mắt chấn trụ, Cố Thính Ngữ vô ý thức cho rằng bản thân mình sau khi thăng thiên đã gặp đựơc tiên nhân

“Ngươi lộng đi.” Thien Luật hạ lệnh

“Lộng cái gì?”

Thiên Luật một trận buồn bực, y chỉ vào địa phương giữa hai chân Cố Thính Ngữ hoa tay múa chân hạ lệnh “…Cái kia, ngươi tự làm đi.”

Cố Thính Ngữ cúi đầu, thấy tính khí mềm nhũn nằm im của mình, hai gò má hiện lên một tầng đỏ ửng: đầu óc của tiên nhân có vấn đề gì đi?

“Ngươi sẽ không lộng…” Thiên Luật sinh nghi, chẳng lẽ muốn ta giúp hắn…Nghĩ tới bản thân phải cầm cái đồ vật này nọ, Thiên Luật không tự giác run run

“Cũng không phải…Sẽ không… Không đúng, ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Thiên Luật ho nhẹ một tiếng, rát không tự nhiên, khó xử cầm một gậy trúc ngắn đến gần Cố Thính Ngữ… Y không coi Cố Thính Ngữ vào mắt, quang minh chính đại dùng gậy trúc chọc chọc vào đầu tính khí, Cố Thính Ngữ bởi vì quá mức kích thích mà hoàn toàn hoá đá.

“… Nó thế nào lại không bắn ra a?” Vẻ mặt của Thiên Luật không kien nhẫn, thế nhưng vẫn duy trì liên tục động tác dùng gậy trúc chọc chọc vào tính khí của Cố Thính Ngữ

“…” Ba giây sau

Thiên Luật khó có thể tin đứng lên, y cư nhiên bị một nhân loạy đẩy ngã!

Cố Thính Ngữ vẻ mặt kinh ngạc, mà Thiên Luật cũng tức giận nói không thành lời, nửa ngày, y nỗ lực dẹp lửa giận quát lên “Ngươi hiểu cho rõ! Mạng của ngươi là do ta cứu!”

“Này… Này cũng không thể!”

“Huyễn Sinh đã cùng ta đàm tốt điều kiện để cứu ngươi, ngươi cái gì cũng phải cho ta!”

Phản ứng đầu tiên của Cố Thính Ngữ chính là: Hắn lại bị Huyễn Sinh bán đi…Lòng tràn đầy tức giạn cùng bi thương trừng mắt nhìn Thiên Luật “Ta chết cũng không cho ngươi thực hiện đựơc!”

“Ba!” Gậy trúc cứng rắn bị bẻ gẫy! Nặng nề thở ra một hơi, đôi mắt Thiên Luật nheo lại đầy nguy hiểm, y từng bước một hướng tới Cố Thính Ngữ “Vậy ta đây chỉ còn cách tự động thủ thôi!”

để làm ra một ích dịch thể, dù bản tính trời sinh là khiết phích thì Thiên Luật vẫn phải cầm lấy cái tính khí làm y buồn nôn kia, kết quả nguyên một đêm lộng, tay y muốn mỏi nhừ cũng không ra nổi một giọt

Cố Thính Ngữ được ăn cả ngã về không liều mạng chống cự, nhưng thân thể hắn chống đỡ không nổi lảo đảo ngã quỵ trên giường, hai tay của hắn bị trói lại sau lưng Thiên Luật chưa bao giờ áp đảo người khác đầu lúc này cũng đầy mồ hôi, y không rõ nhân loại vì sao lại có phản ứng mạnh như vậy.

“Cút!! Ngươi cút ngay cho ta!!”

“Câm miệng!!” Thiên Luật đã phiền lòng lắm rồi, y xé vụn cái gối lấy vải nhét vào miệng Cố Thính Ngữ, nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ…

Mở rộng hai chân Cố Thính Ngữ, y nghe thấy tiếng nhân loại tuyệt vọng gầm nhẹ…

Bởi vì Minh lệ đã dung nhập vào trong máu huyết của người này, nếu như máu không thể hút, như vậy chỉ có thể dựa vào dịch thể thôi.

Mặc dù trước mắt căm thù cái thứ kia tới tận xương tuỷ, nhưng Thiên Luật vẫn phải tìm cách làm cho nó đứng lên.

[ Gặp quỷ! Ai tới nói cho y biết thứ này phải lộng thế nào a…]

Tiểu trúc đã bị bóp nát, tìm đồ vật khác thì không kịp rồi, Thiên Luật gắng gượng đưa tay đặt lên khố gian của Cố Thính Ngữ

cảm xúc lạnh lẽo, cả người Cố Thính Ngữ run lên.

Thiên Luật tự nói với bản thân y cầm chính là gậy trúc… Vì vậy cố sức sờ

“Ngô…!!”

“Gậy trúc” không có ngạnh đứng lên, trái lại càng thêm run rẩy xụi lơ xuống.

“…Ngươi, nhả Minh lệ ra cho ta!!” Hổn hển nắm chặt tính khí của Cố Thính Ngữ, Thiên Luật lần đầu tiên cảm thấy thất bại như vậy

Cố Thính Ngữ mở to hai mắt, mê man nhìn y. Muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị vải chặn ở cổ họng

“Được…Tốt lắm..” mắt thấy Minh lệ ngay trước mặt, nhưng Thiên Luật lại hết đường xoay xở, y cắn chặt môi, đôi mắt xinh đẹp chát chưá đầy lo nghĩ cùng không cam lòng.

nửa ngày, ẩn sĩ huyết thống cao quý đến từ Bắc Trung quốc, chính mình thú một sừng linh hoạt kì ảo tuyệt mĩ lúc này lại cúi đầu của mình xuống, ở ngay trên khố gian của Cố Thính Ngữ, run run mở đôi môi đỏ mọng của bản thân ra…

Trong ánh nhìn kinh dị của Cố Thính Ngữ, y hàm cái vật kia vào trong miệng.
Bình Luận (0)
Comment