Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 90

“Yêu, Dạ Dẫn Thư, người còn chưa có chết nha.”(con hồ ly này thật ko nói được gì hay ho)

Trầm mặc chỉ trong chốc lát, Đồng ảnh cau mày nhìn hắc y nam nhân đang suy yếu, tuy rằng Đồng Ảnh lúc đầu vẫn còn chưa xuống tay, nhưng chiếu theo lực công kích của y, Dạ Dẫn Thư lúc này hẳn là đến bò cũng bò không nổi nữa.

Dạ Dẫn Thư lười đáp lại Đồng Ảnh, y vô thức chạm len chỗ xương sườn bị Đồng Ảnh làm gãy lúc trước, mặc dù sau khi đựoc Thiên Luật cứu chữa đã miễn cưỡng khôi phục, thế nhưng vẫn còn mơ hồ đau.

Gặp Dạ Dẫn Thư không trả lời, Đồng Ảnh không thú vị bĩu môi, một khối đá lớn trong lòng cũng buông xuống. Nếu không bởi vì lời nguyền sai sót ngẫu nhiên của Dạ Dẫn Thư, Cố Thính Ngữ sợ là đã sớm chết trong tay y rồi, huống hồ Dạ Dẫn Thư người này làm bản thân y phi thường chán ghét, nhưng nếu thực sự chết bản thân cũng thấy đáng tiếc.

Ai, hơn nữa., so với mấy tên tình địch dương nanh múa vuốt đa dạng chồng chất xông lên nhiều như thế trước mắt, thì lực công kích của tên đầu gỗ im lìm Dạ Dẫn Thư này không cần nói cũng biết rồi. Vì vậy, đối với tính cách yêu đến chết cũng không nói ra miệng của Dạ Dẫn Thư, khiến ánh mắt Đồng Ảnh nhìn y không khỏi có hơn một phân đồng tình.

Chiến hữu cách mạng a… Con đường phái trước cứ từ từ đi a.

“Ngươi bị thương? Chuyện gì đã xảy ra?” Cố Thính Ngữ ở một bên kinh ngạc ngồi xổm xuống xem xét thương tích của Dạ Dẫn Thư, khuôn mặt nguyên bản tái nhợt lièn xấu xí đi vài phần

Đồng Ảnh chột dạ, nghĩ thầm Dạ Dẫn Thư liệu có thể đem bản thân y khai ra hay không, sau đó có thể cáo trạng khiến Cố Thính Ngữ ghét y, mặt khác lại chiếm được đồng tình của Cố Thính Ngữ. Ai nha… Cái tên ngốc tử này sẽ không như thế đi…

Qua nửa ngày, chỉ thấy Dạ Dẫn Thư gục đầu không nói tiếng nào, tâm can Đồng Ảnh cũng yên ổn quay về trong bụng. Y thậm chí còn không phúc hậu nghĩ: Dạ Dẫn Thư, bộ dạng thật tốt a.

Mà Cố Thính Ngữ thấy bộ dạng trầm mặc của Dạ Dẫn Thư, ngực một trạn nóng lên, bởi vì hắn bỗng nhiên nhớ tới Đồng Ảnh đã từng nói “Dạ Dẫn Thư sắp chết, vì ngươi…” Trong lúc nhất thời càng thêm lo lắng “Ngươi nói chuyện a!”

Tóc đne cùng y phục của Dạ Dẫn Thư có nhiều chỗ bị đốt trụi, vết thương trên da thịt mặc dù đã đựoc Thiên Luật trị liệu nên không còn chảy máu, thế  nhưng những vết sẹo trải đầy trên người vẫn đáng sợ và dữ tợn như cũ.

“…” Dạ Dẫn Thư cuối cùng cũng có điểm phản ứng, y ngẩng đầu, con ngươi màu đen sâu không thấy đáy. Một bàn tay thô ráp to nhớn nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Cố Thính Ngữ, nhẹ nhàng nói bốn chữ

“Sắc mặt… Thật xấu.”

Đích xác, bởi vì cùng Miên quan hệ, Cố Thính Ngữ đã nhiều ngày không có một giấc ngủ yên ổn, hai quầng mắt màu đen đọng sâu bên dưới mắt, con ngươi nguyên bản ôn nhuận như nước cũng ít đi vài phần sáng bóng.

Mấy ngày không thất, không biết Dạ Dẫn Thư có suy nghĩ nhiều hay không, y chỉ là nghĩ Cố Thính Ngữ gầy. Nhân loại vốn đã rất gầy, làn da tái nhợt càng làm tăng vài phần suy nhược. Khung xương Cố Thính Ngữ không lớn, cái eo dường như chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt một cái là có thể ôm vào trong lòng, cổ tay cùng xương quai xanh có vẻ càng thêm tinh tế. Toàn thân trên dưới nơi có thịt nhất, đại khái chính là cái mông rất tròn kia. (ngắm kĩ quá cơ)

Nghĩ nghĩ, hắc đồng thâm thuý của Dạ Dẫn Thư lại tối thêm vài phần

Cố Thính Ngữ  nghe thấy bốn chữ vô cùng đơn giản nhất thời ngây ngẩn cả người

Giả như có một người dối với ngươi tốt, việc làm của y ngươi không nhất định phải tận mắt chứng kiến, thế nhưng có chỗ rất nhỏ ngươi nhất định có thể cảm thụ đựơc.

Còn hơn Dạ Dẫn Thư bản thân một thân thương tích, điều y lưu ý lại là sắc mặt của Cố Thính Ngữ.

Cố Thính Ngữ lúc này nghẹn họng một lời cũng không thể nói, hắn không tự chủ sờ vết thương hơi hơi rỉ máu… Nếu nói… Những vết thương này đều là vì hắn mà chịu, Cố Thính Ngữ cũng tin.

“…”Đồng Ảnh ở một bên nhanh chóng trừng lớn mắt… Đây là có chuyện gì nha, nhãn thần Cố Thính Ngữ nhìn Dạ Dẫn Thư vừa như yêu thương vừa như áy náy, mơ hồ còn lộ ra vài tia sáng phức tạp khiến kẻ khác đoán không ra. Ngốc tử Dạ Dẫn Thứ không phải chỉ bị thương thôi sao… Y cũng chẳng có nói ngôn ngữ thâm tình gì, thế nào lại khiến Cố Thính Ngữ có vè mặt như thế a???

Đồng Ảnh trong lòng không cam, cũng không quản cái gì mặt mũi, lập tức ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu tru lên

“Ai nha!… Yêu uy!… đau quá a… Ta đau muốn chết rồi…” Một bên kêu gào, một ben len lén ngắm Cố Thính Ngữ, quả nhiên, nghe thấy y hô đau nhức, Cố Thính Ngữ vội vội vàng vàng chạy qua.

“Ngươi thế nào….Ân?” Cố Thính Ngữ vừa định hỏi, Chỉ thấy Thiên Luật bước tới trước mặt Đồng Ảnh trước hắn, khoé miệng mang nụ cười, không nhanh không chậm rút ra mấy cây ngân châm

“Ngươi đau nhức sao? Ta giúp ngươi nhìn!….Ai? Đứng lại! Trốn cái gì!!” (vỏ quút dầy, móng tay nhọn. Muốn giả vờ bệnh, có Thiên Luật ở đây thì đừng xài chiêu này.)



Vì thế, một phen gà bay chó sủa tức giận đánh mắng lăn qua lăn lại là không tránh được.

Chỉ là hứng thú đùa giỡn khó có được này lại bị một tiếng sấm ẩn nấp sâu trong tầng mây chấn động làm vỡ tan.

Gió nổi lên.

Gió cuốn những cát dã màu đỏ bay lên đập vào mặt người, có loại đau nhức.

Mây đen rậm rạp xa xa, từ từ lan rộng như nghiên mực đỏ vào trong nước, từ từ ô nhiễm cả bầu trời.

Rõ ràng đang là ban ngày sáng sủa, giừo lại giống như đêm đen phủ xuống

Trong ngực mỗi người đều có nặng nề cùng bất an, chỉ là có người ẩn dấu tốt, nhưng cũng có người viết rõ trên trán, bọn họ không hẹn mà cung nhìn về một phương hướng, nhìn cát bay đã chạy mù mịt trời đất

Miệng núi lửa nguyên bản đã yên tĩnh lại cuồn cuộn phun ra khói đặc, nham thạch trong núi không ngừng nứt ra vỡ vụn. Liếc mắt nhìn lại, ngọn núi lử sừng sững giữa trời đất giống như bị rơi vào hồ nước sôi mà phát ra tiếng thét xé rách chói tai, vang lên khúc dạo đầu của sự huỷ diệt.

Những mảnh vụn của núi lửa liên tiếp nổ tung, nhìn rõ những mạch núi to lớn bên dưới. Nhưng vào lúc này

“Ầm ầm!!!!!”



Nham thạch ở sâu trong vỏ quả đất bỗng nhiên dâng lên, trên màn trời đen kịt những con rồng lửa vuông góc lao về phía trước, cảnh tượng bùng nổ to lớn mà bi tráng này khiến mọi người cả đời khó quên.

Thế giới sụp đổ rồi…

Nếu như từ trên cao nhìn xuống vùng đất này, như vậy toàn bộ thế giới chìr còn lại có hai màu sắc. Màu đỏ nóng rực đựơc đem đen làm nổi bật đang nuốt trọn tất cả, ánh lửa khắp bầu trời, dung nham vô cùng nóng rực từ bốn phương tám hướng lao tới, cuối cùng tụ lại thành  nột đại dương nóng rực mênh mông.

“Đi mau!!! Ở đây… Sắp không chịu được nữa…” Đồng Ảnh cũng coi như là chưởng quản cung này, ngàn năm qua, y cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh bạo phát long trọng như vậy, hơn cả là bạo phát, dãy núi lửa này đã mất không chế từ lâu, dường như muốn đem tất cả năng lượng  cùng nhau huỷ diệt.

“Khụ khụ…” Cố Thính Ngữ bị khói bụi dày đặc làm cho không mở mắt ra được, trời đất kịch liệt rung động. Chỉ nghe thanh âm “crắc crắc” gãy nát, khói đặc nóng hổi từ mặt đất toát ra, chỉ trong chốc lát, mặt đất dưới chân nứt ra mấy khe vực sâu tới tận tâm trái đất, từ giữa khe mơ hồ lộ ra ánh lửa.

Khoảng khắc Cố Thính Ngữ ngã xuống chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng trắng chợt loé lên, chờ hắn phản ứng lại thì đã phát hiện bản thân ngã lên một mảng lông mềm mại màu trắng

“Bạch Chi Ngao!!!”

Bạch khuyển thú hoá thật lớn ôn thuần cúi hạ thân thể, dường như có ý bảo Cố Thính Ngữ tựa lên người mình. Mà xung quanh Cố Thính Ngữ, mười đạo ánh sáng lấp lánh vây quanh chăm chú bảo hộ hắn

Cự khuyển bạch sắc (chó lớn màu trắng), lang nhân màu xám, khổng tước màu xanh, quạ đen màu mực, thú một sừng màu bạc, cự mãng đôi ngươi hoàng kim, nhân ngư  quanh thân bao bọc màu xanh nhạt, báo săn màu đen, hồ ly đỏ sẫm, cùng với hải quái xanh biển.

“đã chuẩn bị tốt chưa?”

Nếu như mọi thứ từ lâu đã dịnh sẵn như vậy, thì cho dù thịt nát xương tan, ta cũng chuẩn bị sống chết bảo vệ thật tốt.

Vì ánh sáng duy nhất trong bóng đêm này, vị thần duy nhất trong lòng ta

Trong biển lửa cuồn cuộn ngập trời, vài đạo thân ảnh nho nhỏ như những con thuyền nhỏ theo gió vượt sóng, phía sau đã không còn đường lui, bọn họ đều đem bản thân khôi phục nguyên hình, có như vậy mới đủ để đem linh lực xuất ra tới đỉnh điểm

Bọn họ không hề chùn chân lao tới cầu treo sắt thép trong màn đêm, không biết, hình ảnh dữ dội như vậy sau một ngàn năm lại giống với cảnh vật trong giấc mộng của một người phụ nữ bình thường.

[…Trong lúc mang thai, nữ nhân kia đêm đêm đều bị ác mộng quấn lấy, thế giới trong mộng bầu trời u ám, nàng đứng giữa một cây cầu sắt, có vật gì đó đang cuộn trào mãnh liệt hứơng về phiá nàng. Sừng sững đối diện cây cầu là một toà thành, một con rắn thật lớn quấn trên cây cầu, theo sau nó là một con cáo chín đuôi màu đỏ rực, cùng với báo săn cấp tốc chạy đi, trên không là thú một sừng toàn thân toả ra ánh sáng màu bạc… Còn có những loài thú dị tộc khác, nhưng nàng thấy không rõ, chúng nó vội vã mà chạy, dường như không hề thấy nàng. Nàng có cảm giác có một linh hồn cự kì tà ác đang thức tỉnh, đang ở ngay đầu toà thành kia đợi chúng… nàng muốn ngăn cản chúng tới đó, bởi vì nàng biết chúng không thể nào ngăn nổi thứ năng lượng tà ác đó

Ở cuối cùng đội ngũ, xuất hiện một thân ảnh nhân loại. Hắn cưỡi một con bạch khuyển to lớn bay nhanh tới, trán của người nọ giống như thiên thần phát ra ánh sáng thần thánh không thể xâm phạm

“Đinh đương đinh đương” đỉnh toà thành phát ra tiếng nổ lớn, Ám Minh hoa màu tím đầy trên mặt đất nhanh chóng héo rũ… Thiên địa biến sắc, từ đỉnh toà thành toả ra năng lượng hắc ám bao phủ toàn bộ thế giới. ]

Nếu như tất cả những chuyện này đã được định sẵn từ lúc Cố Thính Ngữ còn trong bụng nữ nhân kia, vậy thì thời khắc này, bọn họ đã bị một đôi bàn tay to lớn vô hình đẩy về phía đầu cuộc thánh chiến

Bánh răng số phận ầm ầm di chuyển, cuối cùng, đáp án đã gần ngay trước mắt.
Bình Luận (0)
Comment