Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt

Chương 128



Phùng Dạ Bạch vừa định an ủi Tiểu Bạch Thự, lại nghe thấy hắn run rẩy nói.



“ A…..a….Ta…ta không biết….ta chỉ biết,…Đó nhất định không phải là vết…chuột cắn đâu a,càng…càng không thể…là chuột thành tinh cắn đâu a…aa…tuyệt đối…không phải…”



Đồng loạt tất cả mọi người trong thư phòng đều há hốc mồm,Phùng Dạ Bạch vốn cực kì bình tĩnh mà mặt hắn đã chuyển sang màu xanh.



“ Bạch Thự….Ngươi bình tĩnh đi.Không ai nói là con chuột cắn cả…Nhưng…còn chuột tinh…Ngươi xem quá nhiều tiểu thuyết rồi a? Hay…Ngươi …là chuột tinh?”



Phùng Dạ Bạch vỗ trán, hắn cảm thấy điều này thật quá bất đắc dĩ: sao hắn lại có thể muốn giúp Tiểu Bạch Thự thoát tội?.



“ Không có, không có!! Ta là con người mà!!Làm …sao…ta có thể là….chuột….chuột thành tinh được….”



Bạch Thự sợ hãi xua tay,cúi đầu nhìn vào thân mình.Hắn vẫn chưa biến thành nguyên hình thì không ai có thể ngờ hắn là chuột được!.Cho dù có nghi ngờ thì hắn có thể chối là được. “ Đúng vậy, có chết cũng không nhận, vậy là được…”.Bạch Thự gật nhẹ đầu.



Vừa cảm thấy đỡ sợ hơn, Bạch Thự lại nghe thấy một thanh thúy thanh âm cất lên văng vẳng: “ Chủ tử đừng trách nô tỳ lắm miệng…chứ…y như nô tỳ xem, cái vết cắn này là đích thị chỉ có chuột cắn mà thôi…”



Bạch Thự đang cúi đầu, nghe thấy vậy liền tức giận ngẩng đầu lên.Nhưng vừa nhìn được chủ nhân của lời nói đó thì hắn lập tức lại cúi đầu xuống: ô ô ô….oan gia a, khắc tinh a, sao lại có thể chính là a hoàn tỉ tỉ trước được chứ!!!Lần trước hắn nghe nàng nói ăn nhiều đồ ngọt răng sẽ dài hắn mới gặm hết đống sổ sách này đấy chứ, sao giờ nàng lại nhận ra được a?!!.



Phùng Dạ Bạch nhìn nha hoàn trước mặt mình, cũng không để ý Tiểu Bạch Thự ở góc bên kia trong lòng đang thấp thỏm lo sợ, trầm giọng nói: “ Lưu Song, ngươi nói sổ sách này là do chuột cắn phá, có chứng cớ gì không? Ngươi biết đấy, ta không muốn làm liên lụy người tốt,mà buông tha cho kẻ xấu…”.



Lưu Song nở nụ cười, nói: “ Chủ tử, Người từ nhỏ xuất thân phú quý, căn bản không thể nhận ra.Chứ nô tỳ xuất thân nông thôn, quen thuộc với loài này từ nhỏ,vừa nhìn thấy vài bộ sổ sách là nô tỳ nhận ra ngay.Huống chi mấy ngày nay, điểm tâm nô tỳ đưa vào phòng ngài đều bị chúng lén lút ăn vụng.Chính vì thế nô tỳ dám khẳng định, thư phòng đang bị chuột náo loạn.Bằng không chúng ta phái người canh vài ngày, thể nào cũng bắt được chuột”.



Nghe đến đó Bạch Thự càng thập phần hoảng sợ, hắn đã có suy nghĩ muốn chuồn ra ngoài, lại nghe thấy Phùng Dạ Bạch nói: “ Không cần phái người canh đâu, ta sẽ cho A Quý đi tìm nó, làm cho nó phải lộ diện trước mặt mọi người, còn thế nào nữa thì định đoạt sau…”.Nói xong hắn phất tay nói nhẹ: “ Các ngươi cũng lui ra đi, cho ta hảo hảo yên tĩnh một chút “.



Nghe xong những lời nói đó, Bạch Thự càng có cớ để ra ngoài.Trước khi bước ra khỏi cửa, hắn vụng trộm quay đầu liếc Phùng Dạ Bạch, thấy hắn đang ngồi tay chống cằm, nhìn đống phế chỉ.Trong lòng Bạch Thự không khỏi sinh ra một tia áy náy.



Bạch Thự nghĩ thầm: rằng chính mình đã ăn rất nhiều thức ăn của hắn, đã vậy còn phá hỏng cả sổ sách quan trọng của hắn nữa.Trong lòng lại vang lên suy nghĩ: “ Ngươi yên tâm,rồi ta sẽ cố gắng đền bù lại những gì ta đã làm mất của ngươi”.



Trăng non nhú mình sau thân liễu dài,ngọn liễu cao xanh rì rào trong gió,tung lên những cánh lá mỏng manh thoắt ẩn thoắt hiện, cùng với màn đêm đen đặc lại tạo thành một cảnh vô cùng đẹp và thi vị.Nhưng chính thời khắc này,có một người lại lén lén lút lút đột nhập vào thư phòng.



Bạch Thự cùng với đống “gánh nặng” trên lưng lén lút vào thư phòng, xác định chung quanh không có ai mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.Vào đến trong phòng, hắn nhẹ nhàng kê lên một bức màn để che đi ánh sáng đang hắt phòng phòng.



Chuẩn bị xong hết thảy, dựa vào trí nhớ, Tiểu Bạch Thự rón rén đi đến chiếc bàn cách hắn không xa, vụng trộm điểm một ngọn nến, đặt trước mặt.Tiểu Bạch Thự quỳ xuống, chắp tay, hướng đến đống phế chỉ trước mặt, vái lên vái xuống.



“A di đà phật, Con đến đây để tạ tội của mình với Người, con hứa sẽ đền bù cho Phùng Dạ Bạch những gì con đã gây ra….”.



Nói xong hắn nhẹ nhõm thở dài một hơi, cuối cùng cũng trút đi được tất cả gánh nặng trên vai.Rồi cao hứng, hắn lại sắp xếp lại đống phế chỉ, sắp nó thành một chồng thay vì đống bừa bãi ban nãy, sau đó hắn lại làm các trang giấy bị cắn nát hợp lại như ban đầu.




Việc này đối với người thường, đừng nói một đêm, đến cả tháng, cả năm,hay cả đời cũng không thể làm được thế này.Cho dù là ma pháp của yêu tinh cũng khó có thể làm được.Nhưng đối với Bạch Thự hắn mà nói cũng dễ dàng hơn.Căn bản mỗi trang hắn chỉ gặm một góc hoặc hơn nửa, mà lại đều nhau nên việc dùng phép thuật để hợp chúng lại cũng không khó khăn gì.



Bạch Thự nhìn thành quả của hắn,trong lòng vô cùng đắc ý: “ Phùng Dạ Bạch a, lúc trước ta ăn vụng của ngươi đúng là ta đã sai,nhưng….Nha hoàn tỉ tỉ kia nói ta như vậy là không đúng phải không?…Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được, ta lại mang nhục.Ta hôm nay giúp ngươi hợp lại đống sổ sách này, coi như việc của chúng ta đã thanh toán xong.Ai, thật đáng tiếc, ta cũng không muốn dùng chuyện này để uy hiếp ngươi phạt nàng đâu, ha hả, chỉ cần ngươi trừ tiền lương của nàng một hai tháng là đủ rồi….hắc hắc…Vậy ta cũng phải phải là người quá độc ác hiểm nhân…”



Không đợi tiếng cười ngây ngô của Bạch Thự dứt, bỗng có một người từ đằng sau ôm chặt lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười nói.



“ Không ngoan, Tiểu Bạch Thự là một “ bé ngoan ” thiện lương nhất cơ mà…Haha…Trừ hai tháng tiền lương đâu có thể được gọi là ngoan đâu…?Ta khấu nàng một năm cho ngươi hết giận được không?”.



Bạch Thự sợ hãi đến mức tay bủn rủn, chân nhuyễn ra,run giọng hỏi: “ Ai…là ai??!!Ta…Ta nói cho ngươi biết…ta …ta không sợ quỷ đâu!!”



Nói chưa xong câu, Bạch Thự cảm thấy vòng tay đó lại ôm hắn chặt hơn.Ngay sau đó vành tai hắn bị cắn một cái rất đau.Giọng nói đằng sau càng giận dữ hơn: “ Ta nói thế mà ngươi vẫn không hiểu? Ngươi có phạt nàng hay không? Còn dám cho rằng chủ nhân của ngươi là quỷ!”.



Phùng Dạ Bạch nói vừa dứt câu, Tiểu Bạch Thự cả người cứng đờ, thân thể hắn như muốn tan nhuyễn ra: “ Lão…Lão thiên gia…a…ô ô ô…ta thà gặp quỷ cũng được…Ngươi cho ta gặp quỷ đi…”



Bạch Thự nói xong câu càng làm Phùng Dạ Bạch thêm tức giận.Cái gì mà tình nguyện gặp quỷ?Chính hắn còn đáng sợ hơn cả quỷ sao?.Phùng Bạch Thự tuy tức giận, nhưng rồi lại nới lỏng tay ra.Dù sao từ khi Bạch Thự vào trong Phùng phủ đến giờ hắn vẫn chưa nói chuyện được với Bạch Thự lần nào.Bạch Thự được buông lỏng ra, vội vàng cầm lấy nến soi kĩ lại xem có phải Phùng Dạ Bạch không.Nhưng điều này cũng làm Phùng Dạ Bạch tức giận.



“ Không cần chiếu, có chiếu lại cũng vẫn là ta”



Bạch Thự nhìn Phùng Dạ Bạch lộ ra khuôn mặt so-với-quả-mướp-đắng-còn-thấy-khó-coi-hơn: “ a…Ngươi đã ở trong này từ khi nào?…Ngươi đã nghe…thấy gì?”[Ô ô ô, ông trời a, đáng thương cho ta quá, ngàn vạn lần đừng để Phùng Dạ Bạch biết ta ăn điểm tâm của hắn a…] Trong lòng Tiểu Bạch Thự nhỏ bé không ngừng gào thét.



“ Ân….Ta vẫn ở trong này từ đầu a”



Phùng Dạ Bạch nói, phá tan mọi hy vọng mong manh của Bạch Thự.



Hắn vẫn còn cố tình không buông tha cho Bạch Thự trên mặt lúc này đang hiện ra bộ mặt “con chuột trắng ngơ ngác”, hắn liền ung dung nói: “ Dù sao cũng tại ngươi đẩy cửa vào mà không chú ý a, trong thư phòng có giường mà.Bất quá tại ngươi không để ý kĩ, đã thế lại để ta nghe thấy những gì ngươi nói,như vậy…Ngươi là gian tế, tội này không thoát được đâu…”



Nói xong liền đối Bạch Thự thân mình run rẩy, nói không lên lời vô cùng đáng thương đáng yêu.Phùng Dạ Bạch vô thức đẩy Bạch Thự ngồi xuống ghế.



“ Ta thật sự không thể hiểu nổi…Ngươi đối với ta tình thâm ý thiết,ta biết ta làm thế này thì rất khó cho ngươi nhưng….Ta như thế nào bỗng nhiên lại yêu ngươi đâu?”



Nói rồi không kịp để Bạch Thự phản ứng, Phùng Dạ Bạch đã cởi dây lưng áo của Tiểu Bạch Thự.Ngày mùa hè quần áo vốn đơn bạc,vạt áo Bạch Thự bị buông lỏng,cả áo liền chảy xuống phía dưới.Bạch Thự bên trong chỉ mặc đúng một cái yếm, nhất thời lộ ra làn da trắng mịn như tuyết trắng.



Phùng Dạ Bạch ngày trước chính là thấy Bạch Thự mạo mĩ nên mới muốn trêu đùa một phen, quên cả chuyện định đi đến kỹ viện.Sau lại dẫn Bạch Thự hồi phủ,tuy rằng trong lòng hắn đã thấy khó chịu, nhưng dù sao hắn cũng là một bậc quân tử,Bạch Thự thân thế cũng đáng thương, làm thế khác nào cưỡng bức hắn?.



Phùng Dạ Bạch đã cố tình kiềm chế, cố tình ít gặp Tiểu Bạch Thự, vậy mà hắn vẫn còn bày ra đủ trò ngốc nghếch.Lại đến chuyện sổ sách này, Phùng Dạ Bạch trong lòng phiền muộn,định sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng, không ngờ lại tình cờ chứng kiến Tiểu Bạch Thự lén lút vào phòng này rồi lầm bầm một mình, chính vì thế, tình cảm bình thường hắn đã tích trữ bao lâu, giờ xem như có cơ hội, liền tuôn trào ra hết.



Tiểu Bạch Thự đáng thương từ khi là tiểu yêu tinh đến giờ chưa từng biết chuyện này, giờ bị Phùng Dạ Bạch ôm chặt lấy người, nhất thời ngây người không hiểu gì. Ban đầu Tiểu Bạch Thự tưởng Phùng Dạ Bạch định phạt hắn vì tội ăn vụng điểm tâm,cho đến khi nhìn thấy Phùng Dạ Bạch cởi quần áo của mình, lộ ra thân hình trắng noãn của hắn, rồi ôm hắn ghì vào lòng ngực,Bạch Thự mới nhớ ra có từng nghe kể qua nam nữ khi…. Thì cũng làm …“hình như” giống thế này.Vậy chẳng lẽ Phùng Dạ Bạch định làm như thế với hắn sao??!!.



Chỉ nghĩ đến vậy mà Tiểu Bạch Thự hồn phiêu phách tán,vội sống chết đẩy Phùng Dạ Bạch ra.Nghĩ kĩ thì thân thể của Bạch Thự và Phùng Dạ Bạch hoàn toàn giống nhau, không có gì để hắn làm như vậy cả.Chẳng lẽ Phùng Dạ Bạch lại xem hắn là nữ nhân mà làm như vậy ư?.



Bạch Thự nhìn Phùng Dạ Bạch trông tựa như ác lang, trong mắt Bạch Thự điểm một tia sáng lên, vội chống tay thở dốc,chẳng lẽ chỉ vì phạt hắn mà Phùng Dạ Bạch làm thế này?.



Phùng Dạ Bạch thấy Tiểu Bạch Thự sợ đến mức đó, lòng lại cồn cào cảm giác muốn thỏa mãn, vội vàng đi vào bên trong người hắn,hôn lên bờ môi anh đào một chút, nhưng dường như hắn cảm thấy không đủ,lại hôn sâu thêm nữa,cho đến lúc hắn cảm thấy vị máu và người đáng thương trước mặt hắn đang thở không ra hơi, không hề có khí nhân.



Phùng Dạ Bạch nhìn Bạch Thự, trong lòng càng thêm sốt ruột, vội nói: “ Bạch Thự, ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm đau ngươi đâu…”.Vừa dứt lời, Phùng Dạ Bạch nắm lấy tay Tiểu Bạch Thự, quặt ra đằng sau, đưa lưỡi liếm khắp bờ ngực, đưa qua đầu nhũ hồng anh của Bạch Thự.



Bạch Thự chỉ cảm thấy ngực mình như bốc cháy,cảm giác đau đến tê dại,toàn thân Bạch Thự nhất thời cong lên, đón lấy cảm giác khoái hoạt từ Phùng Dạ Bạch.Yêu tinh tuy là thân tu đạo,nhưng vẫn không thể tránh được dục vọng ở nơi tu tiên.Chính vì vậy, đối với giới yêu tinh như Tiểu Bạch Thự, hoan ái tình sự là điều cấm kị bậc nhất.



Bạch Thự lập tức bị Phùng Dạ Bạch ôm vào trong người, chỉ kịp nói một câu: “ Ngươi….Ngươi….ta là nam nhân….Ngươi có biết không?…Ngươi….vì sao lại làm vậy?…Ta không phải là nữ nhân…Không thể cùng ngươi sinh hoạt…vợ chồng ….a…”



Nói rồi hắn thở hổn hển, không ra hơi, lại bị khoát hoạt từ Phùng Dạ Bạch tác động, nhất thời không nói được gì, lả ở trên giường, để Phùng Dạ Bạch mặc sức.



Phùng Dạ Bạch nghe xong lời này, lại làm như không hay biết,đúng là mỹ mạo nam tử này vô cùng non nớt a, càng như vậy hắn càng thương tiếc Tiểu Bạch Thự, cũng không vội vàng nhất làm luôn chuyện đó ngay,chính là hắn định tiến hành thủ đoạn siêu tán tỉnh của hắn.Để Tiểu Bạch Thự rên rỉ thở gấp liên tục,cử chỉ của Bạch Thự trông càng tuấn mỹ, quyến rũ hơn.Ánh nến mỏng manh soi rõ cơ thể, cử chỉ của Tiểu Bạch Thự, cùng với tấm sa trướng (*) lụa càng làm cảnh vật thêm xuân ý nồng đậm, dâm ngữ (*) vẫn vang lên không ngừng.



Tiểu Bạch Thự càng vậy, Phùng Dạ Bạch càng cảm thấy hứng thú, khao khát thỏa mãn, hắn cử chỉ thuần thục, đang định vào thời cơ chính, bỗng ở ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm rền lớn, Phùng Dạ Bạch liếc thật nhanh ra ngoài cửa sổ rồi đang muốn tiếp tục, không ngờ nhờ có tiếng sấm ấy, Bạch Thự chợt bừng tỉnh.Mở mắt ra thấy Phùng Dạ Bạch đang nắm lấy đùi hắn, sắp sửa tiến vào, lòng không khỏi bi phẫn hét to lên một tiếng, nhằm thẳng vào người trước mặt một quyền, sau đó nắm lấy nội y chạy thật nhanh ra khỏi cửa.



Phùng Dạ Bạch trúng một quyền của Bạch Thự, tuy không nặng nhưng để lại cho hắn cảm giác hỗn độn ngẩn ngơ.Thầm nghĩ Bạch Thự thoạt nhìn tính tìm mềm mỏng,lá gan cũng không lớn,vậy mà lần này dám chống lại hắn, còn dám đánh cả hắn nữa.Mai sau hắn nhất định phải hảo hảo dạy bảo lại.



Vừa nghĩ xong, Phùng Dạ Bạch cũng phi xuống giường, định chạy ra ngoài đuổi theo, đột nhiên phát hiện ở chân bàn có một thứ ánh sáng nhỏ khá kì lạ phát ta từ một cái túi cũ.Phùng Dạ Bạch không khỏi cầm lên, mở ra thì thấy bên trong là khế ước bán mình của Tiểu Bạch Thự, hai mươi lạng bạc hắn cấp cho hồi trước cùng một số món quần áo.Còn có một khối ngọc bội taoh hình vô cùng phong phú, Dạ Bạch kiến thức rộng rãi, nhìn là biết đây là ngọc rất quý, có từ thời xưa.Phùng Dạ Bạch không khỏi nghi hoặc nghĩ:



“Tiểu Bạch Thự vốn nghèo rớt mùng tơi, nghèo đói đến mức đến gạo sống cũng đòi ăn,nhưng vì sao lại có khối ngọc bội này?Chẳng lẽ đời tổ tiên hắn truyền lại,có chết cũng không dám dùng sao?”



Nghĩ đến đây, khóe miệng Phùng Dạ Bạch không khỏi lộ ra một nụ cười, hắn lẩm bẩm cười một mình: “ Bạch Thự của ta a, ngươi muốn làm gì đây? Vậy để xem, ta sẽ giúp ngươi tự mình phải đi nói với ta a….”



Ngày thứ hai, A Quý cùng Lưu Song quả nhiên dẫn đến một con chuột rất lớn đi vào phòng.Bạch Thự đứng trong góc, kinh hãi khiếp đảm nhìn đồng loại của mình sắp bị xử tội,trong lòng bắt đầu do dự phải đi cứu nó.



Nhưng cái chính là hắn không đủ quyết tâm a…Hôm trước vừa hứa với ông trời sẽ không gây tội nữa, giờ đi cứu con chuột này khác nào tự nhận mình là đồng phạm với nó đâu?.Bạch Thự lâm vào trong cảnh khó khăn,cuối cùng hắn cắn môi một cái, dậm chân một cái, đi ra đi vào tìm kế giải quyết.



Phùng Thanh nhìn thấy con chuột, cười ha hả nói: “Xem ra thư phòng này đúng là có chuột thật.Nhìn nó mà xem, chắc chắn nó phải ăn rất nhiều thức ăn của Phùng gia ta rồi!!”



Bạch Thự nhìn Phùng Thanh, trong lòng suýt định chạy ra bênh nó vài câu, nhưng nhìn thấy bộ mặt của Phùng Dạ Bạch, hắn lại nuốt nước bọt trở vào.



Một lúc sau, tụi gia nhân đi vào dọn dẹp một chút, rồi đi ra ngoài.Bỗng nhiên Lưu Song quay vào hỏi: “ Chủ tử, vậy con chuột này xử lí sao bây giờ?”



“ Bắt được nó mới khó chứ xử tội thì khó gì?Các ngươi cứ ném nó ra đằng sau nhà cho mèo là xong.”




Vừa dứt lời, Bạch Thự chợt “a” lên một tiếng,liền không làm chủ được bản thân phẫn nộ giật lấy con chuột trên tay Lưu Song: “ Các người thật quá đáng!!Đem con chuột vô tội này đi cho một con mèo độc ác cào cấu, cắn, xé, các người không thấy nó rất đáng thương sao?Các người thật tàn nhẫn!!…”



Phùng Dạ Bạch nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn của Tiểu Bạch Thự đang đỏ ửng lên, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc,trong mắt hiện lên một tia thú vị, cười nói: “ Bạch Thự bảo bối a, ngươi muốn cứu con chuột này sao?Còn dám bảo chúng ta tàn nhẫn nữa.Không biết vì sao ngươi lại muốn cứu nó?”



Bạch Thự nhất thời nghẹn lời, ân a nửa ngày, chưa biết nói gì thì Lưu Song chợt chêm vào: “ Đúng vậy, Đúng vậy, xem Tiểu Bạch Thự sốt ruột lo lắng cho con chuột, dường như có vẻ thân thích a”



“ Thân thích sao?”



Phùng Dạ Bạch cúi đầu, hai mắt hướng về Bạch Thự,tự nói một câu, rồi lại ngẩng đầu nói: “ Được rồi, các ngươi vứt con chuột này đi đâu thì tùy.Còn vụ này đã giải quyết xong, nếu không phải gian tế thì các ngươi đừng bận tâm nữa, lui hết ra đi.Còn Bạch Thự a, ngươi ở lại đây, ta có việc cần hỏi ngươi.”



Nghe hắn nói ra lời này xong, mọi người thấy tròng mắt Bạch Thự thay đổi, lại nhìn thấy nụ cười thần bí nham hiểm của Phùng Dạ Bạch lại chỉ biết lắc đầu.Bạch Thự càng cảm thấy sợ hãi,run lẩy bẩy, nuốt nước miếng giao con chuột cho A Quý.Hắn lắp bắp mở miệng: “ Chủ…Chủ tử…ngài có gì phân phó sao?”



Phùng Dạ Bạch nhẹ nhàng cầm lấy tách trà uống một ngụm, lại nở một nụ cười: “ Ân…Phân phó ta thật không có, bất quá…tiểu Bạch thự bảo bối a, ngươi có muốn tìm cái gì trong phòng này không? Ví dụ như…quần áo, sách…hay …một chiếc túi gì đó…?”Nói chưa hết, Bạch Thự bỗng kêu lên: “ A! Chủ tử, như thế nào ngài lại biết ta muốn tìm túi….”Nhưng chưa nói hết, Tiểu Bạch Thự lại chạy ngay ra ngoài bịt chính miệng mình: Thật là…mình nói vậy không phải chưa đánh đã khai không!Mẹ nó, nhân loại thật vô cùng độc ác, giảo hoạt mà.



Phùng Dạ Bạch lấy ra chiếc túi của Bạch Thự nhưng không trả lại, chỉ hỏi: “ Ân…ta có thể hỏi ngươi một chút không?Ngươi nửa đêm định cầm cái túi này đi làm gì?Chẳng lẽ ngươi muốn trốn đi?”



Bạch Thự nghe thấy vậy,càng thêm căm tức.Túi của hắn thông thường để trong phòng, bây giờ hắn lại mang ra thư phòng rồi để quên, ắt Phùng Dạ Bạch nghĩ hắn định bỏ trốn, rồi cũng xử phạt hắn.Chính vì vậy Tiểu Bạch Thự cúi gằm đầu xuống, nghiến răng nghiến lợi nhận sai, nói: “ Chủ tử, ta biết ta sai rồi.Ngươi tha cho ta một lần đi!”



Phùng Dạ Bạch nhìn Tiểu Bạch Thự, cũng ngạc nhiên vì hắn đã ngoan ngoãn thụ giáo.Ít nhiều cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không dự đoán được Bạch Thự sẽ ngoan ngoãn nhận sai nhanh như vậy.



Phùng Dạ Bạch hơi nhếch chân lên bắt chéo,hắn lại hỏi: “Nói lại một chút đi, Ngươi sai ở chỗ nào?Nếu trả lời làm ta vừa lòng, ta sẽ lập tức tha cho”.



“ Ta …ta không nên nửa đêm cầm túi bỏ trốn đến núi Trích Lê.Về sau nhất định sẽ không làm như vậy nữa, kính mong chủ tử tha tội”



Câu nói vừa thốt ra càng làm Phùng Dạ Bạch thêm sửng sốt.Nheo lại ánh mắt nhìn Tiểu Bạch Thự,hắn cắn cắn môi:Tiểu Bạch Thự không phải ngoan ngoãn như thế này.



Sự việc ngày hôm đó trôi qua nhanh chóng,Phùng phủ trở lại mùa thu hoạch bận rộn, kẻ ra người vào Phùng Phủ rất đông, ai cũng tươi vui hớn hở.Tiểu Bạch Thự cũng trà trộn trong số đó, nhưng hắn vui vì mùa thu hoạch bắt đầu thì hắn càng có thể được ăn nhiều hơn, điều đó làm hắn thập phần sung sướng.



Bất quá gần đây có một việc làm hắn vô cùng khó hiểu, chính là cách xưng hô của mọi người đối với hắn đã thay đổi.Trước kia mọi người thường gọi hắn là: “ Tiểu Bạch”, nhưng giờ không biết vì sao mọi người lại gọi hắn là: “ Tiểu Bạch Công Tử”.Chẳng lẽ chỉ vì việc hắn dũng cảm đi cứu con chuột mà làm mọi người cảm động mà xưng hô với hắn trịnh trọng hơn xưa sao?



Đang suy nghĩ, bỗng có tiếng nói làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Thự: “ Tiểu Bạch công tử, Chủ tử có việc gọi công tử”.



“ Được rồi, được rồi”



Bạch Thự vỗ vỗ đầu, cầm lấy một quả táo được hắn giấu kĩ ở dưới…gầm giường,lúc này mới đi ra, phủi phủi qua loa bụi vương trên áo hắn.Rồi hớt hải chạy đến thư phòng của Phùng Dạ Bạch.



Đẩy cửa đi vào, Bạch Thự nói rất nhanh: “ Chủ tử, ngài có việc gì thì phân phó nhanh đi! Ta đang rất vội đấy!!”



Phùng Dạ Bạch quay lại, kinh ngạc nhìn hắn, rồi lại cười sặc sụa.



Bạch Thự càng tức giận,vọt tới trước bàn giơ lên nắm đấm nhỏ nhỏ ( KN:Vì tay anh ấy nhỏ nên nắm tay anh ấy nhỏ a..:D).



“ Có nghe hay không? Ta hiện giờ đang rất nhiều việc.Ngươi phân phó cái gì thì cũng nhanh nhanh lên đi!”



Tức chết đi được! Hắn thì phải quý báu từng thời gian, tiếc thương từng thời điểm còn Phùng Dạ Bạch thì cứ ung dung nhàn hạ làm hắn tức chết.



“ Uy, có gì thì nói nhanh đi, không cần cười!”



Nói rồi Bạch Thự dùng bàn tay trắng nõn đập mạnh một cái lên bàn.Tiếng vang phát ra rất lớn, nhưng thực sự cái bàn vẫn không hề hấn gì, chỉ có làm bàn tay nhỏ nhắn ấy đỏ tấy một mảnh.



Phùng Dạ Bạch nhìn vật nhỏ ( _ _ ||) đang thập phần tức giận trước mặt, tuy buồn cười nhưng vẫn đau lòng kéo Bạch Thự ôm vào lòng ngực thổi mấy hơi thở vào khuôn mặt nhỏ bé, một bên nhịn cười nói:



“ Bạch Thự a, không phải ta….không phải ta cố tình trì hoãn thời gian của ngươi…là ngươi…hahaha, nhưng nhìn ngươi kìa, ngươi từ đâu đi ra mà như vậy? Tất cả đầu tóc quần áo đều dính đầy bụi kìa…”



Bạch Thự đang mải vùng vẫy nhưng nghe vậy chợt nói: “ Là bụi sao?”.Bạch Thự run lên một chút, cầm lấy chiếc gương đồng để trên bàn xem một chút,sau đó kêu thảm thiết lên một tiếng,che đầu chạy đến chỗ khác: “ Ai nha, xong rồi,nhất định là từ lúc mình lấy túi táo rồi…”.Hắn liều mạng vỗ vỗ tóc, tuy biết điều đó chẳng khiến hắn sạch sẽ hơn.



“ Lại đây, ta giúp ngươi”.



Nhìn Bạch Thự khổ sở như vậy, Phùng Dạ Bạch lên tiếng, thấy vậy, Bạch Thự cũng ngoan ngoãn đi qua.



Phùng Dạ Bạch cầm lên một tấm khăn ướt,cầm tóc của hắn nắm ở tay, cẩn thận chà lau,một bên cười nói: “ Bạch Thự a, ngươi sao lại giống con chuột đến như vậy?Bất quá dù có hái được táo, ngươi cứ để trong phòng,đâu có ai lấy của ngươi đâu, cần gì phải giấu tận trong gầm giường?”



Bạch Thự hừ lên một tiếng, thầm nghĩ: “ Giống gì đâu.Ta vốn chính là con chuột!”.Nhưng bất quá hắn cũng chẳng thể nói được.Dù sao hắn cũng không có ý định nhắm tới cây táo nữa, mục tiêu của hắn giờ là cây dẻ rồi.Đang cao hứng, chợt hắn thấy giọng của Dạ Bạch trầm thấp: “ Bạch Thự, ngươi có muốn ra ngoài không?”



“ Đến chỗ nào?”



Bạch Thự giương đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp hỏi.Thực ra hắn cũng chẳng quan tâm, đối với bộ chuột như hắn mà nói, có cái gì quan trọng hơn lương thực nữa đâu.Ngay sau đó Phùng Dạ Bạch cười nói:



“ Ngày xưa Phùng gia chúng ta không được như thế này đâu.Chỉ là một cửa hàng nho nhỏ thôi.Sau này tổ tiên ta ở Tô Châu có mua lại một đồn điền lúa,lúc ấy tổ tiên ta không nghĩ đồn điền đó lại sản xuất được rất nhiều loại lúa ngon.Giống lúa ấy gạo nở,hơn nữa lại thơm, ăn vào rất ngon, từ đấy bán được rất nhiều.Ban đầu giống lúa ấy chỉ nổi tiếng ở Tô Châu, nhưng sau lại có nhiều nhà quý tộc ở nơi khác đến mua,sau đó bắt đầu lan rộng thêm nữa, còn là gạo quý để dâng vào cung.Đồn điền đó giờ là ta cai quản, vì là đất phúc trời ban nên hàng năm đến mùa thu hoạch ta đều phải trở về tế tổ.Hiện giờ đến thời điểm, ta phải đi về.Bạch Thự, ngươi nguyện ý cùng ta đi về không?”



Bạch Thự nghe Phùng Dạ Bạch nói thế, mới đầu chẳng hề quan tâm, nhưng nghe đến phần gạo quý,bất giác nước miếng chảy ròng ròng.Nhưng nghe đến đoạn Phùng Dạ Bạch muốn cùng hắn trở về,hai mắt liền mở to lên,bổ nhào ôm lấy Phùng Dạ Bạch gật đầu lia lịa: “ Nguyện ý, ta nguyện ý, chủ tử, ngươi dẫn ta đi được không?”.



Cảm nhận được hơi ấm nóng, nhuyễn ngọc ôn hương của Bạch Thự trong lòng mình,Phùng Dạ Bạch suýt nữa cầm giữ không được.Nhưng thầm nghĩ về sau ngày rất dài,hắn không nên vội vàng,lại chỉ cần hắn về sau cứ ôn nhu đối đãi thế này với Bạch Thự là được. Vì thế Dạ Bạch lại gật đầu cười nói: “Tốt lắm, ngươi trở về dọn dẹp một chút.Chúng ta ba ngày sau sẽ khởi hành”.



Nói xong đối điểm tâm đang để trên bàn nói: “ Điểm tâm trên bàn ta không muốn ăn,nếu ngươi thích thì cứ ăn đi”.Bạch Thự nghe vậy mừng không tả xiết,chống người lên không biết cảm tạ Phùng Dạ Bạch như thế nào,liền hôn một cái lên má Phùng Dạ Bạch, rồi nhanh như cắt ôm vài món chạy đến phòng riêng.




Phùng Dạ Bạch không hề nhúc nhích, mặt lộ vẻ sững sờ.Bỗng nhiên nâng nhẹ tay khẽ vuốt vuốt nụ hôn vẫn còn vương trên má,một bên thấp giọng lẩm bẩm: “ Hảo đáng yêu vật nhỏ kia…Làm sao bây giờ? …Tựa hồ…Càng ngày càng khó buông tay a…”



Phùng Dạ Bạch nhìn thân ảnh Tiểu Bạch Thự biến mất trước mắt, không biết vì cái gì, trong lòng hắn cảm xúc lẫn lộn.Nghĩ rồi lại đối hành trình hồi hương rất đáng mong chờ sắp tới mà đứng lên.



Từ bây giờ đến ngày xuất phát vẫn còn ba ngày, chính vì vậy Tiểu Bạch Thự mới có đủ thời gian để chuẩn bị lương thực ăn đường.Tiểu Bạch Thự lợi dụng Phùng Thanh đang tất bật chuẩn bị cho Phùng Dạ Bạch mà lén lút trộm trái cây ở hậu vườn.Rồi đến thời điểm xuất phát,Bạch Thự lại chỉ mang một chút đem đi, còn lại giấu xuống gầm giường, khóa cửa phòng đưa lại cho Phùng Thanh.Sau đó hào hứng lên xe ngựa, cùng Phùng Dạ Bạch hướng Tô Châu hoa lệ mà đi.



Hành trình đến Tô Châu thật sự chỉ khổ cho Phùng Dạ Bạch.Suốt đường đi phải chứng kiến cảnh Bạch Thự náo loạn cười đùa,chọc phá Phùng Dạ Bạch.Quai hàm hắn cười nhiều đến nỗi đau, có một đêm hàm hắn còn tê cứng đến nỗi không thể mở miệng.Bất quá lại không thể mắng mỏ Bạch Thự được, chỉ còn cách nguyền rủa muốn cột Bạch Thự vào bên người để tiểu tử này không chạy lung tung.Nhưng tất cả suy nghĩ đó chỉ là ý niệm thôi, chứ Phùng Dạ Bạch vẫn không có cơ hội ra tay,huống chi hắn lại không muốn dùng thủ đoạn bức bách.



Trước khi đi Phùng Dạ Bạch đâu có ngờ Bạch Thự lại phiền phức đến thế đâu?.Chính vì vậy hắn chỉ còn cách hối hận, thầm quý giá những phút giây yên tĩnh hiếm hoi, nhưng thực sự hắn cũng chẳng có nửa giờ rỗi nhân.



Rốt cục mất hơn mấy ngày đường, Phùng Dạ Bạch và Tiểu Bạch Thự cũng đã đến được thành Tô Châu vô cùng phồn hoa.



Phùng Dạ Bạch đối xa phu nói: “ Chúng ta nghỉ chân đi ăn trưa thôi”, rồi quay sang phía Bạch Thự: “Nơi này có một tửu quán nổi tiếng khắp thiên hạ là Đông Tửu Lâu,ta hôm nay mang ngươi đi là muốn ngươi được mở rộng tầm mắt”



Trái với dự kiến của Phùng Dạ Bạch, Bạch Thự nghe xong chỉ hừ lên một tiếng: “ Tửu lâu thì có gì?Quán này có cơm điểm tâm không chứ?”



“ Đúng rồi đúng rồi, ta quên mất là ngươi không thích ăn thịt”



Phùng Dạ Bạch cười lên một tiếng, vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhỏ của Bạch Thự: “Không sao, ngươi không ăn thịt cũng không sao.Ở đây cũng có phục vụ cơm chay mà”



Nhất ngữ nói xong,Bạch Thự như cá gặp nước, nhảy chồm lên ôm lấy cổ của Phùng Dạ Bạch: “Vậy chúng ta còn chờ cái gì?Chạy nhanh đi a!”



Phùng Dạ Bạch hoảng sợ kéo Bạch Thự xuống, mắng: “ Tật xấu liều lĩnh này của ngươi vẫn không chừa được!Chúng ta vẫn đang ngồi trên xe, ngươi nhảy lên thế vô cùng nguy hiểm.Hơn nữa cho dù ngươi có nhảy xuống ngựa, chẳng lẽ bằng hai cái chân ngắn kia của ngươi có thể chạy ba bước bằng cả chục thớt ngựa để đến đó sao?”



Bạch Thự lại phiền não ngồi xuống, giọng chán chường: “ Đường đông như vậy, người đến người đi, có muốn ngựa đi nhanh cũng chẳng được.”



Nói xong lại thò đầu ra cửa nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên lại hưng phấn la to lên: “ Tới rồi tới rồi!!!!Phùng Dạ Bạch!!Tửu lâu phía trước chính là Đông Tửu lâu!!! A aaaaa, ta ngửi thấy mùi cơm tẻ rồi!!”



Nói xong liền quay đầu lại, nhưng hắn không biết là đúng lúc ấy Phùng Dạ Bạch cũng nhoài người ra phía cửa sổ xem.



Lực đạo của Phùng Dạ Bạch quá mạnh, đầu Tiểu Bạch Thự đập một cái đau điếng vào lòng ngực săn chắc của Phùng Dạ Bạch,đầu ong ong như bị đâm kim,hắn oán giận kêu lên: “Phùng Dạ Bạch, sao ngực ngươi rắn chắc đến như vậy?ô ô ô…ta đau….”



Phùng Dạ Bạch chỉ cảm thấy hạ thân mình bỗng run lên.Khả hắn đã nhiều ngày cấm dục,thật sự hắn rất muốn,lại cảm nhận được bờ môi hồng hồng chạm đến ngực hắn là một loạt khoái hoạt bỗng tràn qua người hắn.Phùng Dạ Bạch nhìn thấy khuôn mặt rất đỗi ngây thơ của Tiểu Bạch Thự ngẩng đầu lên, trong lòng bỗng sinh tà ý, thầm nhấp mấy ngụm lãng khí, không biết mình phải làm sao.



Tiểu Bạch Thự mắt sắc lên,nhìn thấy thân thể biến đổi của Phùng Dạ Bạch,còn kì quái hỏi: “ hả? hạ bộ ngươi làm sao vậy?Chẳng lẽ bên trong còn có cây gậy nào dựng thẳng lên sao?Sao vậy? Phùng Dạ Bạch? Ngươi có khó chịu không?hay để ta giúp ngươi?” ( KN: Ối, ta chỉ xin ngươi đừng có giả nai thơ ngây như vậy là được rồi, buông tha cho ảnh đi ;3;)



Nói xong Bạch Thự liền động thủ thật,Phùng Dạ Bạch trong lòng bỗng hoảng hốt đè lại Bạch Thự xuống ghế, gầm nhẹ: “ Không được nhúc nhích…Đều là vì tiểu yêu tinh nhà ngươi….mặc kệ ta!”



Lời còn chưa dứt,khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch Thự đã trắng bệch,người hắn cứng đờ, bờ môi mấp máy không nói không nên lời, trong đầu chỉ hiện lên một ý nghĩ xẹt nhanh: Xong rồi xong rồi….Phùng Dạ Bạch hắn biết ta….là yêu tinh ư?Kì quái, làm sao mà…hắn biết được?Ai nha…hiện tại mình nên làm sao đây?ô ô ô… cơm tẻ ơi… ô ô ô….gạo trắng ơi…Không biết ta có cơ hội gặp các ngươi lần nữa không….



Phùng Dạ Bạch thấy hắn im lặng được một giây hiếm hoi, trong lòng đã định thần lại, nhoài người dậy về chỗ cũ,hắn kéo Tiểu Bạch Thự theo lẩm bẩm: “Ngươi làm sao vậy? Còn không mau xuống xe? Tửu lầu kia rồi…”



Bạch Thự tinh tế xem kĩ bộ dáng của hắn: Kỳ quái, phi thường biểu tình.Không giống biểu tình phẫn nộ, sợ hãi, run rẩy khi gặp yêu tinh a.



Hắn yên lòng, tái liếc mắt vào hạ bộ của Phùng Dạ Bạch, kinh ngạc gọi lại: “Phùng…Phùng Dạ Bạch!Ngươi lấy cái gậy ra từ khi nào vậy?Tại sao ta lại không phát hiện ra?!”



Phùng Dạ Bạch thầm nghĩ: “ Có thể cho ngươi thấy sao?”.Ngoài miệng lại lúng túng nói lảng sang chuyện khác, rồi cầm tay kéo Bạch Thự đi.



Sớm đã thấy tiểu nhị thông minh đon đả chạy đến: “yêu, Phùng gia, lâu lắm không thấy ngài đến đây.Sao bây giờ ngài mới đến a?”.Vừa nói vừa đẩy hai người đi vào.



Phùng Dạ Bạch cười: “ Năm nay ta còn về sớm hơn mọi năm”.Nói xong chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.



Xa phu kia không vào dùng cơm cùng hai người, chính vì vậy Phùng Dạ Bạch mới có thể thoải mái hưởng thụ trọn vẹn phút giây chỉ có hai người, cố tình nhìn lén khuôn mặt cùng bộ dáng phiền não của Bạch Thự.Mãi sau Bạch Thự mới ấp úng mở miệng nói: “Phùng Dạ Bạch…Ta có thể hỏi ngươi…Ngươi vì cái gì mà gọi ta là yêu tinh không?”



Phùng Dạ Bạch nhìn Tiểu Bạch Thự, không ngờ hắn lại hỏi vậy: “ Này, ngươi không hiểu sao? Ngươi là con người,sở dĩ ta gọi ngươi là yêu tinh, ân, là bởi vì lúc đó…ngươi so với yêu tinh còn làm ta….mà thôi, sau này ngươi sẽ hiểu”.



Hắn không nói rõ, nhưng tế bào sinh vật xuẩn ngốc của Bạch Thự cũng chẳng quan tâm,dù sao hắn chỉ cần biết là Phùng Dạ Bạch không biết hắn là yêu tinh thì hắn cũng đã đủ mừng vui lắm rồi.



Hắn cao hứng phấn chấn chộp lấy bát cơm mà nãy giờ hắn không đụng đũa,ngon lành ăn hết.



Đang vui vẻ, chợt dưới lầu bỗng có tiếng la hét ầm ĩ truyền đến.Bạch Thự nhịn không được xuống phía dưới thăm dò, thấy dưới lầu không biết vì sao tụ tập rất đông dân chúng.Ở trung tâm có một nam tử thập phần mĩ mạo đang bị một tên công tử nhà giàu vênh váo tự đắc nào đó nắm tóc lôi đi.Xung quanh cũng có vô số công tử nhà giàu khác, đang nói cái gì đó, nhưng vì ở chỗ xa, lại ồn ào, Tiểu Bạch Thự không thể nghe được


Bình Luận (0)
Comment