Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt

Chương 133



Chuyện tế tổ kết thúc rất nhanh chóng, mấy ngày qua, Phùng Dạ Bạch thủy chung đem Bạch Thự mang theo bên người.



Kỳ thật hắn quá lo lắng, dù không đem theo y, Vô Niệm cùng Hưũ cực sau khi bị hắn cảnh cáo như vậy cũng sẽ tuyệt đối không dám tùy tiện xuống tay với Bạch Thự nữa, cũng không phải tất cả mọi người đều thích làm Pháp Hải. Vì thế, sau khi lễ tế tổ ở Phùng gia hoàn tất, hai người đều tự động trở về.



Mà Phùng Dạ Bạch cũng không muốn đợi lâu,cũng đồng thời cùng Bạch thự ngồi xe ngựa trở về. Lúc này đây, hắn cố ý dẫn theo Vô Song đi, cha mẹ Vô Song chết sớm, nàng được dì nuôi lớn, hiện giờ nếu bị biết được nàng báo mật cho mình, chỉ sợ trong tộc sẽ không có nơi sống yên ổn, vả lại nàng cũng Bạch Thư chơi thân với nhau, cho nên Phùng Dạ Bạch mang theo nàng, một là để nàng khỏi bị nổi khổ xa lánh, hai là cũng làm bạn với Bạch Thự.



Chẳng qua là hai người kia dọc đường đi, quả là khiến hắn đau đầu không thôi, mỗi lần tới một cái quán trọ, vì không để Bạch Thự lộ ra sơ hở, Phùng Dạ Bạch phải bao hết nguyên một sân, đem tất cả các mèo nhà mèo hoang đuổi ra ngoài.



Mà lúc này, Vô Song sẽ giựt giây để Bạch Thự biến trở về nguyên hình, chứng kiến y biến thành con chuột to béo kia cái bình hoa kia, nàng sẽ ôm vào trong ngực vừa hôn vừa sờ. Tuy biết rằng biểu muội chỉ là đơn thuần thích tiểu Bạch Thự, so với động cơ của mình khi hôn y sờ y còn đơn thuần hơn mấy lần, nhưng Phùng Dạ Bạch vẫn là nhịn không được ăn nhiều dấm chua, vì thế, mỗi buổi tối phải diễn một hồi chiến tranh giành giật lão thử, mà nguyên nhân gây ra chiến tranh là Bạch Thư tuyệt đối sẽ không khuyên can, đúng lúc thừa dịp Phùng Dạ Bạch không chú ý mình mà đi ăn vụng hết tất cả cả điểm tâm vừa được mang tới.



Đối với điểm ấy, Bạch Thực thực sự cảm thấy tức giận, từ sau khi cùng Phùng Dạ Bạch làm việc kia, người này đối với mình rõ ràng không dung túng giống như lúc trước nữa, hắn mỗi ngày đều ở trong lỗ tai y nói cái gì chung quy ăn đồ ngọt điểm tâm đối với thân thể không tốt, cần phải ăn nhiều hải sản rau dứa trứng chim thịt các loại và vân vân. Y là con chuột a, dù có biến thành người, bản chất vẫn là một con chuột, làm sao có thể thích ăn mấy thứ này?



Chính là lời phản đối chống lại Phùng Dạ Bạch tuyệt đối sẽ không có tác dụng, sau này hắn dứt khoát không mua điểm tâm cho mình ăn, chỉ có lúc khách điếm theo quy định đưa điểm tâm tới, nếu vận khí mình tốt thì có thể ăn vụng hai khối, vận khí không tốt liền bị Phùng Dạ Bạch đem cho mèo ăn.



Nói đến đây Bạch Thư liền bực bội, ngươi nói Phùng Dạ Bạch uy cái gì không tốt, cố tình uy cho tử địch của mình, để nuôi chúng nó phì ra có khí lực, để càng có sức nắm con chuột này lên sao?




Tóm lại, nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, Bạch Thự xem như hoàn toan nhìn thấu, thằng nhãi Phùng Dạ Bạch này là tá ma sát lư quá hà sát kiều (có lẽ = câu qua cầu rút ván) điển hình!



Bạch Thự không phải không nghĩ tới phản kháng, y từng liên tục ba ngày có ý đồ phản khánh thì buổi tối đối phương liền gia tăng ”hung ác” trên người mình, đán tiếc thân thể yêu tình này thật sự rất không không chịu được thua kém, bị người ra hung hăng hôn vài cái liền ngồi phịch trong lòng đối phương, còn phóng túng rên rỉ ”ừ a a” không ngừng, đợi đến lúc kiện vật kia xâm nhập hậu huyệt của mình, thân mình lại hưng phấn như ăn quả nhân sâm, tay chân đều gắt gao ở trên người Phùng Dạ Bạch, e sợ căn vật sau hâu huyệt kia không thể hung hăn va chạm, còn nói cự tuyệt gì? Phi! Bạch Thự đối với thân thể dâm đãng của mình căm thù tận xương tủy tới cực điểm.



Như thế dọc đường đi hoan thanh tiếu ngữ không ngừng, Phùng Dạ Bạch rất nhanh liền về tới phủ đệ ở Trường An.



Người trong phủ sớm nhận được báo cáo chủ nhân ít ngày nữa sẽ đến, bởi vậy mấy ngày chăm chỉ ra trò, đem bên trong bên ngoài phủ quét dọn sạch sẽ, thấy bọn họ trở về, đón gió tẩy trần không thể thiếu được.



Lưu Song kia thấy Bạch Thự tối sợ hãi nhìn hắn, nhịn không được trêu ghẹo nói:” yêu, Bạch Thự, ngươi đã trở lại a, ngươi xem ngươi đi rồi thời gian lại dài như vậy, một mực để lại trong căn phòng nhỏ kia rất nhiều thứ tốt, ta sợ thốt nát mất, chẳng phải rất lãng phí, vì vậy để cho tổng quản mở cửa, cùng bọn tỷ muội lấy ra một ít ….”



Một chữ chưa nói xong, quả gặp Bạch Thự kinh hãi nhảy dựng lên, rồi lại tựa hồ không dám đối với Lưu Song làm cái gì, kêu lên chi chi liền hướng căn phòng nhỏ của mình chạy đi, mọi người ở phía sau liền đồng nhất cười đến đau bụng.



Lưu Song nhân tiện nói:” gia về sau đi ra ngoài, ngàn vạn lần đừng đem theo tiểu Bạch Thự đi nữa, mấy ngày nay trong phủ không có hắn, mỗi ngày đều không tư không vị, chúng ta đều nhớ y rồi đó. ”



Khuôn mặt Phùng Dạ Bạch đen ra, biểu muội nhìn bọn người hầu cùng nhau cười, thầm nghĩ: tốt thôi, lo lắng bên trong chưa trừ, họa ngoại xâm lại tới nữa, tiểu Bạch Thư a tiểu Bạch Thự, ngươi nói ngươi sinh ra đáng yêu như vậy làm cái gì? Hiện nay ngay cả bọn nha đầu đều phải cùng ta đoạt ngươi, vậy về sau ta còn có ngày lành sao?



Lúc này tổng quản Phùng Thanh bẩm: “ theo lời gia, phòng của biểu tiểu thư đã chuẩn bị tốt rồi, có hay không mang nàng này qua? ” Phùng Dạ Bạch gật đầu, đem Vô Song đưa cho Phùng Thanh, chính mình một đường hướng tới phòng nhỏ của tiểu Bạch Thự mà đi.



Lại nói Vô Song, đi theo phùng thanh nửa ngày rồi, khó hiểu hỏi: “Phùng tổng quản, ta xem phủ đệ của biểu ca chỗ này rất lớn, căn nhà cũ nhỏ ở Tô Châu một chút cũng không thể so được, nhưng tại sao ngươi hầu xung quanh lại ít như thế? Nhà cũ kia của chúng ta, người hầu dù như thế nào cũng bốn năm trăm người mà, nơi này dường như chỉ có vài chục bộ dáng.”



Phùng Thanh ha hả cười nói:” biểu tiểu thư có đều không biết, người hầu trong phủ tuy ít, nhưng mỗi người đều là tâm phúc của gia, qua nhiều năm như vậy, lại xuất hiện một tên gian tế, hắn còn là người ngoài. Bạch Thực lại xuất hiện, người khác đều là đi theo gia cùng gia đồng cam cộng khổ, đối với gia trung thành vô cùng, huống chi tòa nha tuy lớn, chủ nhân cũng không nhiều như nhà cũ bên kia, cho nên mấy chục người cũng đủ dùng.”



Vô Song gật đầu, trong lòng tự nói:” khó trách biểu ca không hề có ý tứ giấu dếm thân phận Bạch Thự, nguyên lai tất cả đều là tâm phúc của hắn a, bất quá ho dù như vậy, bọn họ thật sự có thể nhận ra chuyện này sao?”



Chớp mắt một cái liền tới mùa đông, cửa ải gần cuối năm, Phùng Dạ Bạch càng thêm bận rộn, sổ sách ở các nơi phải nộp lên trên để đối chiếu, cấp cho trong phủ hạ nhân cho vay tiền lãi, muốn đích thân quan tâm quần áo ẩm thực của Bạch Thự, bởi vậy suốt ngày nhưng lại không được nhàn mà, Bạch Thự kia cũng có cái vội vàng của mình, phải lựa chọn thứ mình thích trong các lễ vật thổ sản mà các người đưa sổ sách từ các nơi mang đến, còn phải ứng phó với các trò trêu ghẹo của nha đầu Lưu Song,



Không từ mà biệt, Lưu Song kia mỗi ngày đều gặp y đều nói là hắn ở trong phòng nhỏ lấy cái gì gì đó, trêu ghẹo này làm cho Bạch Thự coi các vật phẩm trong phòng như tánh mạng một ngày phải ở trong phủ và phòng nhỏ chạy qua chạy lại mấy lần.



Sau này Vô Song lại xem không được, cười cùng y nói Lưu Song kia chính là lừa hắn trêu ghẹo, không cần coi là thật sự. Ai ngời hắn chung quy vẫn lo lắng, y như cũ vừa nghe thấy đồ vật này nọ trong phòng vừa bị cầm đi liền hướng phòng nhỏ mà chạy tới, làm cho người trong phủ không cười không được, Vô Song cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ luôn tính tình con chuột này, thiệt là nhàn rỗi.



Ngày hôm đó tổng quản phụ trách sinh ý ở Dương Châu cũng tới, còn dẫn theo một đầu bếp làm điểm tâm cơm nổi danh ở Dương Châu, đó là Phùng Dạ Bạch Cố ý viết thư phân phó hắn.




Nguyên lai mấy ngày nay hắn mặc dù bận rộn, nhưng đối Bạch Thự cũng không có nửa điểm mà sơ sẩy, thấy y tựa hồ không quá thích ăn đồ vật này nọ, người cũng một chút gầy không ít, liền tưởng cơm canh trong phủ không hợp khẩu vị y, bởi vậy cố ý cho người cưởi hảo mã (ngựa tốt) đi Dương Châu truyền tin, để tổng quan kia khi đưa sổ sách tới đồng thời tìm một sư phó điểm tâm tốt mang đến. Hắn vốn là không muốn Bạch Thự ăn nhiều đồ ngọt như vậy, nhưng mấy ngày này thấy y thật sự không đói bụng, đành phải dàn xếp một chút.



Quả nhiên, đêm đó giữa buổi tiệc những món điểm tâm tinh xảo không đếm được cùng đa dạng các món cơm chưng cơm rang cơm chiên bánh gạo sau khi được bày lên, liền gặp Bạch Thự cao hứng nhảy dựng lên, nước miếng thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, y lấy tay một phen lau nước miếng, ánh mắt mở to sáng long lanh nhìn Phùng Dạ Bạch.



Nhìn bộ dạng y, Phùng Dạ Bạch bất đắc dĩ thở dài, cùng nắm tay y ngồi xuống, đối y nói:”Ngươi mấy ngày nay lười biếng ăn cái gì, hỏi ngươi nguyên nhân gì ngươi cũng không nói, cho nên ta cố ý thỉnh sư phó nổi danh thành Dương Châu, trên bàn này đều là điểm tâm ngươi thích ăn đích, cực kỳ ngọt hương giòn xốp...”



Một lời chưa nói xong, Bạch Thự liền kích động mở to hai mắt:” cho….cho ta? Phùng Dạ Bạch, đều là cho ta sao? Trời ạ.” Hắn vui vẻ kêu to lên: “Phùng Dạ Bạch ngươi thật sự là người tốt.” Nói xong liền đứng dậy, hai tay một tay bắt giữ hai khối điểm tâm liền hướng miệng lấp đầy.Phùng Dạ Bạch thầm nghĩ: hảo thôi, ta cho điểm tâm ăn chính là người tốt, không cho điểm tâm ăn liền thành người xấu. Vừa nghĩ xong, gặp bộ dáng lang thôn hổ yết của Bạch Thư vội lôi kéo ống tay áo của hắn nói: “Ngươi chậm một chút không được? Cẩn thận chết nghẹn, thành con chuột tinh đầu bị nghẹn chết, vậy cũng có chuyện vui để xem (chém).” Lúc đó bọn người nha đầu hầu hạ này đều cười đến ngửa tới ngửa lui, bởi vậy cũng không có nghe rõ lời hắn nói.



Đang cười châm biếm, chợt thấy Bạch Thự ném điểm tâm, một bên che miệng liền hướng ngoài cửa phóng đi, tất cả mọi người sửng sốt, vội cùng đi ra nhìn lên, chỉ thấy hắn ở trong sân xoay người vỗ ngực, không ngừng nôn khan.



Cái này làm Phùng Dạ Bạch sợ hãi, vội hô mau mời thầy thuốc lại đây, một bên lôi kéo tay Bạch Thự vội la lên: “Ngươi xem ngươi, ăn cơm chính là vội vả như vậy, lại không người cùng ngươi đoạt, hiện tại rốt cuộc cảm thấy được thế nào?”



Gặp Bạch Thự nôn xong rồi, lại lấy ra khăn tử thay hắn lau lau miệng, đã thấy hắn vỗ ngực ung dung xả giận nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, cuối cùng không nhổ ra, bằng không đã có thể lãng phí.” Một câu nói xong, nguyên bản mọi người thay hắn lo lắng lại đều cười rộ lên, Phùng Dạ Bạch cũng thấy lại vừa bực mình vừa buồn cười, lại nghe Bạch Thự ủy khuất nói: “Gần đây cũng không biết làm sao vậy, thấy đồ vật này nọ, nhất là dầu dầu gì đó liền nhịn không được phải phun, hại ta ăn rất ít cơm. Hôm nay buổi tối khó khăn thấy điểm tâm này, đang cảm thấy khẩu vị mở rộng, cơn buồn nôn ghê tởm kia lại tới nữa, mẹ nó, nơi chốn cùng ta quấy rối.” Hắn một mặt nói xong, Phùng Dạ Bạch sớm dìu y vào trong phòng, phút chốc, Loan đại phu của tây khóa viện bị thỉnh đến, ngay tại trong sảnh thay y bắt mạch.



Phùng Dạ Bạch xem sắc mặt kinh nghi bất định của loan đại phu, liên tiếp hướng Bạch Thự trên mặt xem, xem xét vẻ mặt kia, nếu không phải mình ở đây, chỉ sợ này thầy thuốc sẽ té xỉu tại chỗ.



Tim của hắn không khỏi thình thịch kinh hoàng vài cái, liên tiếp an ủi mình nói: Bạch Thự là yêu tinh, không có khả năng gặp phải tật bệnh. Như thế mới có thể định tâm thần, qua một hồi lâu, Loan đại phu ngẩng đầu lên, nhìn Phùng Dạ Bạch, run rẩy môi nói không ra lời.



Lúc này ngay cả thương nhân trầm ổn luôn luôn gặp biến không sợ hãi cũng thiếu kiên nhẫn, nắm chặt tay Bạch Thự trầm ổn nói:” Loan đại phu, ngươi là lão đại phu, vài thập niên này cũng đã không biết nhìn đến ít nhiều chứng bệnh khó chữa, có cái gì liền nói ra, mọi người chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”



Loan đại phu nghe thấy Phùng Dạ Bạch mở miệng, mới cuối cùng trấn định xuống dưới, cười khổ lắc đầu nói: “Nghĩ biện pháp? Nghĩ biện pháp sẩy thai sao? Lão phu làm nghề y tế thế cứu nhân, là trăm triệu không làm loại việc không nên làm này.” giọng nói dừng lại, tất cả mọi người trong phòng đều chấn động ngây người.



Phùng Dạ Bạch lại ngây ra như phỗng, nửa ngày mới ngây ngốc đích hỏi: “Sẩy... Sẩy thai? Loan đại phu, ngươi... Ngươi là nói Bạch Thự... Hắn... Hắn hắn hắn... Có có bầu sao?”



Loan đại phu gật đầu, đối Phùng Dạ Bạch nói: “Nói thật, công tử, ta là trăm triệu không muốn tin tưởng, Bạch Thự tuy rằng tuấn tú vô cùng, nhưng hắn nam tử thân, đây là không cần hoài nghi, nhưng... nhưng lão phu đã xem mạch một khắc đồng hồ, kia... Kia đích thật là hỉ mạch không thể nghi ngờ a. Hơn nữa thời gian mang thaiđã có ba tháng, này... Chuyện này cực kỳ quái dị, lão phu cũng thật sự không biết nói cái gì cho phải, không bằng Phùng công tử tái thỉnh một đại phu cao minh đến xem, miễn cho lão phu học nghệ không tinh, chậm trễ chứng bệnh tiểu Bạch Thự sẽ không tốt.”



Còn không chờ Phùng Dạ Bạch lấy lại tinh thần mà đến, Bạch Thự đã muốn từ trên giường nhảy dựng lên, nhéo quần áo Loan đại phu thanh âm run rẩy hỏi: “Ngươi... Ngươi nói cái gì? Hoài... Mang thai? Phải.. Là cái loại sinh đứa nhỏ này... Cái loại mang thai này sao? A a a a a a, điều này sao có thể? Ta... Ta là công... Không đúng, ta là nam a.”



Hai chân y đuổi dần mềm nhũn xuống, sắp sửa té ngã là lúc, bị Phùng Dạ Bạch một phen lao lên, chỉ thấy người nam nhân này một bộ dáng bức thật cẩn thận, dùng ánh mắt gần như kính sợ nhìn bụng Bạch Thự: có thật không? Bạch Thự có đứa nhỏ của hai người bọn họ, cái tiểu sinh mệnh kia hiện tại nằm ngay trong cái bụng dẹt dẹt kia...



Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn: “Người tới, đi phân phó phòng bếp, từ hôm nay trở đi, một ngày tam bữa cấp thuốc bổ cho Bạch Thự, mỗi cơm không được ít hai loại, phải là vật liệu tối bổ dưỡng, cần tiền bạc cứ việc đi trương mục lĩnh, không cần thông qua chỗ của ta.” Đứa nhỏ a, là đứa nhỏ của bọn hắn, bụng nhỏ như vậy làm sao có thể làm cho cục cưng thoải mái ni?



“Phùng Dạ Bạch, ngươi điên rồi.” Bạch Thự một hơi cắn Phùng Dạ Bạch nhanh nắm lấy cổ tay của mình: “Ta là nam, ngươi có nghe hay không, ta là nam, chi chi, ta không có khả năng sẽ sinh đứa nhỏ, chi chi, Loan đại phu nhất định là hay nói giỡn, bằng không hắn chính là cái Mông Cổ đại phu, ngươi có biết hay không?” Hắn nhe răng trợn mắt: “Ta không cần uống bổ thang, ta chán ghét ăn canh, ta muốn ăn cơm, cơm! Còn muốn ăn chút tâm!”




“Hảo hảo hảo, ngươi muốn ăn cái gì liền ăn cái nấy. Nhưng bổ thang cũng phải uống.” Phùng Bạch Dạ mang vẻ mặt đúng chuẩn ngốc ba ba cười hạnh phúc, vuốt ve bụng nhỏ Bạch Thự: “Bảo bối nhi, ngươi suy nghĩ một chút, cục cưng của chúng ta hai cái hiện tại ở nơi này của ngươi, ngươi nếu không ăn béo một ít, bộ dạng hắn sao có thể hảo chứ? Vả lại bụng của ngươi quá nhỏ, cục cưng ở bên trong cũng không thoải mái, vạn nhất hắn động động tay chân, ngươi nghĩ hắn cũng sẽ khó chịu đúng không? Cho nên ngươi phải dùng sức mà ăn, đem bụng ăn thật to, như vậy mới không để cho đứa nhỏ chịu ủy khuất a.”



Loan đại phu cùng này bọn người hầu đều ngơ ngác nhìn chủ nhân nhà mình: này, đây mới thật là Phùng Dạ Bạch sao? Cho dù là Bạch Thự quả thật mang thai đứa nhỏ của hắn, hắn cũng không cần hưng phấn như vậy đi? Đối với một cái thương nhân thành công mà nói, hắn đầu tiên hẳn là lo lắng Bạch Thự thân là nam nhân, mang thai đứa nhỏ thật kỳ dị, tiếp theo hẳn là biểu hiện sửng sốt thật sâu cùng không thể nhận, sao có thể giống như bây giờ.



Biểu hiện này…..này quả thực liền không giống như là biểu hiện của người nha.



Đại khái là Phùng Dạ Bạch cũng thấy chính mình thật sự là rất cao hứng, thế cho nên ở trước mắt bọn hạ nhân thất thố, cho nên hắn ho hai tiếng, thanh thanh cổ họng nói: “Dạ, cái kia, tiểu Bạch Thự hắn sinh ra trong một chủng tộc kỳ dị, cho nên mặc dù là nam tử, mang thai tuyệt không kỳ quái, mọi người đều biết phúc ngữ đi? Đó là đặc biệt của người Nhật Bản tam đảo, nếu người nơi đó có thể phát ra tiếng nói trong bụng, thì tiểu Bạch Thự là nam nhân cùng chủng tộc chúng ta bất đồng, trong bụng mang một cái cục cưng cũng thật sự không phải sự tính gì làm người ta ngạc nhiên.”



Ân, hắn nói vậy đúng đi, yêu tinh coi như là một chủng tộc thôi.



Hưng phấn qua đi, Phùng Dạ Bạch nhớ tới tính cách Bạch Thự thuộc loại hiếu động thường ngày ở trong phủ xuyên qua lui tới bận rộn không ngừng: “Ân, mọi người từ hôm nay trở đi không được cùng Bạch Thự nói giỡn nữa, phải đem y coi như dương gia chủ mẫu của các ngươi mà đối đãi. Ta vốn tính toán mùa xuân sang năm cùng y cử hành hôn lễ, hiện giờ xem ra, không thể để cho y mệt nhọc nữa, sẽ chờ sinh xong đứa bé này rồi lập gia đình đi. Phụng tử thành hôn cũng là không tồi thôi. Ân, Lưu Song, ngươi tuyển mười ma ma* (trong qt là vú già nhưng ma ma, hay nhũ mẫu vú nuôi cũng được ta thích gọi ma ma) khí lực đại, lại chọn mười nha đầu ôn nhu cẩn thận săn sóc, từ giờ trở đi một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh y, phụ trách công việc một ngày tam bữa cùng thuốc dưỡng thai của y, hơn nữa phải xem chừng hắn, không được để hắn làm các việc có thể xảy ra nguy hiểm, như là chạy bộ, nhảy bắn và vân vân lại phải nghiêm lệnh cấm! Còn có, không được để hắn kiêng ăn, ăn lung tung, thuốc bổ một ngày ba bữa nhất định là phải uống, nghe rõ chứ?”



Lưu Song vội vàng đáp ứng, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thự cũng mất đi thần sắc trong ngày thường không lớn không nhỏ, bộ dáng đúng là dạt dào kính sợ: tiểu bảo bảo ư, là sinh ra cái loại tiểu đông tây thịt mềm mềm trắng noãn, có thể cho ngươi xoa bóp sờ sờ ôm tiểu tử kia một cái, trước sẽ đối với ngươi cười, sau đó sẽ đi theo ngươi bi bô tập nói, tiểu bảo bảo còn có thể đi theo phía sau của ngươi lắc lắc lúc lắc học đi đường. Nước miếng của nàng cơ hồ đều muốn chảy ra, nhìn cái bụng nhỏ của Bạch Thự lớn tiếng mà trong trẻo hồi đáp:” Đúng vậy, gia ngươi cứ yên tâm đi, tiểu Bạch Thự giao cho ta, tuyệt sẽ không để cho hắn làm một chút chuyện đối tiểu bảo bảo bất lợi.”



Loan đại phu vô lực địa ngồi phịch ở ghế trên, ngày hắn bắt đầu theo vào Phùng phủ, liền biết người trong phủ này đều có chút chỗ không giống người thường, bất quá bọn hắn đây cũng quá không giống người thường đi?



Hắn sợ hãi nghĩ, lại nhìn hướng Phùng Dạ Bạch: “Gia, ngươi... Ngươi vẫn là sẽ tìm hai đại phu cao minh xem đi, chuyện này... Chuyện này cũng không bình thường a.”



Phùng Dạ Bạch tiêu sái vung tay lên: “A, không cần, chúng ta đều tin được Loan đại phu. Vả lại, loại sự tình này cũng chỉ có Loan đại phu ngài, còn có thể ngồi ở chỗ này cùng chúng ta nói chuyện. Đổi lại người bên ngoài, sớm đã không biết bị dọa xỉu vài lần, cho nên, vì tích điểm âm đức, chúng ta sẽ không đi dọa người khác. Huống chi, ta hiện tại thấy như thế nào cảm thấy được, bụng Bạch Thự đúng là to lên không ít.” Hắn nói xong, bọn hạ nhân sớm hưng phấn nhận thức việc này cũng chạy nhanh gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, bụng Bạch Thự đúng là to lên một chút., hắn trước kia nào có đầy đặn như vậy a.” “Chính là chính là, xem ra tiểu bảo bảo bên trong nhất định sẽ không nhỏ, ha hả, khẳng định giống gia, gia vóc dáng cao, Bạch Thự liền xinh xắn ít đi một chút đúng hay không?”



Loan đại phu thật sự là dở khóc dở cười, hắn không biết là ngươi phủ hẳn là nên đi kiện này lại bị vây trong hưng phấn cực độ: có bầu ba tháng theo vẻ ngoài căn bản nhìn đoán không ra. Nghĩ nghĩ: quên đi, vẫn là không nói, lúc này nói lời như thế, không phải rõ ràng là khiến người ghét sao?



Vì thế hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lấy vài toa thuốc an thai, đưa cho Lưu Song nói: “Kỳ thật phỏng theo mạch tượng hiện tại, hết thảy đều rất thỏa đáng, không cần ăn cũng được, nếu chính là không an toàn, ăn mấy toa thuốc cũng là vô phương, cụ thể chính là các ngươi tự mình châm chước lo liệu.” Nói xong liền cáo từ đi ra ngoài.



Nhưng trong phủ lần này như cái nồi bị nổ, cả ngày cao hứng, khoan nói đến chuyện chọn gấp hai mươi ma ma và nha hoàn, chính là Bạch Thự khó khăn chuồn êm ra ngoài một khi bị người hầu phát hiện liền bị túm đuổi về phòng, mặc hắn giãy giụa hô quát cũng là vô dụng, trời đất bao la tiểu bảo bảo lớn nhất, mỗi người đều là nghĩ như thế này, hơn nữa nhiệt tình tăng vọt trong lòng chưa từng có chờ mong tiểu bảo bảo sinh ra.


Bình Luận (0)
Comment