Hồ công công từ xa đã nhìn thấy hai người bọn họ liền vội vã chạy đến nói:
– Hoàng thượng, rốt cuộc là như thế nào mà mới chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu. Dạ thiện (cơm tối) đã được dọn lên cả rồi. Thái dương đều cũng đã xuống núi rồi, nếu lát nữa mà không thấy hoàng thượng đâu, lão nô phải điều thị vệ đi tìm.
Vừa đợi Hồ công công nói xong, Hạ Hầu Hiên đã phân phó:
– Từ hôm nay trở đi, Tiểu Hoàng sẽ trở thành thần quan (quan kề cận bên người)của ta. Các ngươi tất cả đều không cần.
Một câu nói đã ném Hồ công công đi tận xa xôi, run run hỏi:
– Chẳng lẽ… chẳng lẽ lão nô cũng không dùng nữa sao?
Hạ Hầu Hiên thấy bộ dạng thương tâm của lão thái giám, bỗng nhiên nhớ tới khi nãy Ngưu Ngưu chính là bởi vì sự lo lắng của Hồ công công mà bức mình đi dùng thiện. Trong lòng thầm cân nhắc, ngoại trừ việc Hồ Lạc (tên đầy đủ của Hồ công công) đã hơi già, lỗ tai điếc, mắt lại hoa, nhưng lại hiểu biết sâu rộng, chính mình nếu cùng Tiểu Hoàng phát sinh có chuyện gì… Chậc, cái này không đáng sợ, đáng sợ là chính mình muốn phát sinh chuyện gì gì đó nhưng không thành công, Hồ công công cũng sẽ nhìn không thấy, cũng sẽ không đem chuyện mất mặt này tuyên dương nơi nơi. Cứ như vậy đi, thậm chí còn có thể khiến Tiểu Hoàng vui vẻ, thế là liền gật đầu cười nói:
– Sao nói vậy được, không lưu những kẻ đó nhưng có thể không lưu ngươi sao? Trẫm từ nhỏ là do một tay ngươi chăm sóc lớn lên mà.
Hồ công công mừng rỡ, nguyên bản là phải bác (phản bác) Hạ Hầu Hiên, đâu có đạo lý nào chỉ có một người thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế, nhưng thoáng qua rồi cũng quên, vội vàng dẫn Hạ Hầu Hiên tiến vào Ngự thiện phòng. Hạ Hầu Hiên cũng đã rất đói bụng, thấy một bàn đầy đồ ăn nhưng lại không muốn như xưa kia nảy sinh tâm trạng phiền chán ngoài ý muốn nên một bên ngồi xuống, một bên chờ đón Tiểu Hoàng ngồi xuống cùng nhau ăn. (đại ý là Hiên ca không muốn ăn một mình như hồi xưa) Ai ngờ Tiểu Hoàng xoay người nói với Hồ công công:
– Công công thong thả ngồi xuống bồi Hoàng thượng ăn đi, ta không đói bụng.
Ngưu Ngưu nói ra đều là sự thật, hắn là Tích cốc kỳ yêu tinh (yêu tinh chuyên tích góp ngũ cốc) đối với ăn uống không có hứng thú. Không giống như các huynh đệ của Ngưu Ngưu, nếu không phải hắn trông giữ tốt, chỉ sợ toàn bộ Vu Ẩn Sơn đều bị bọn họ ăn sạch sẽ. (=))~ Hèn chi mấy anh công kia chỉ cần giơ đồ ăn ra là dụ dỗ được mấy em yêu tinh còn lại.)
Hồ công công dĩ nhiên không chịu. Hạ Hầu Hiên đang nghĩ mọi cách để uy Ngưu Ngưu ăn, dĩ nhiên vô pháp như nguyện (không có khả năng thành công), trong lòng phát sầu nói:
“Sao lại có thể như vậy chứ? Tiểu Hoàng này thoạt nhìn thì dễ đối phó nhưng mà quá cứng rắng, đến cơm cũng không ăn. Tâm phòng bị của Tiểu Hoàng đối với trẫm cũng thập phần mãnh liệt. Sớm biết như vậy không nên quá sớm lộ ra tâm ý, nên giả bộ trầm trứ ổn định, xem xét cơ hội hướng cơm canh của hắn mà bỏ vào xuân dược rồi mới… Hắc hắc hắc…” (Đồ dê cụ.:3~)
Hạ Hầu Hiên đang nghĩ đến chuyện này, chợt thấy ánh mắt Ngưu Ngưu nhìn mình tựa hồ là vừa tức giận vừa buồn cười, tựa hồ đã biết được tính toán trong lòng hắn. Hạ Hầu Hiên không khỏi cảm thấy sinh khí, thầm nghĩ tiểu thái giám này rốt cuộc là ai, thật là lợi hại, giống như có thể nhìn thấu tâm ý của trẫm. Thảm rồi, nếu vậy thì làm sao có thể… (bỏ xuân dược)?
Thế là hứng thú ăn cơm bay mất, rầu rĩ bới một chén cơm, sai người đem bàn tiệc triệt hạ. Hạ Hầu Hiên đang ở nơi này khổ tư thượng sách (suy tư ra một kế sách để ‘ăn’ em Ngưu Ngưu), chợt thấy một tiểu thái giám đem đến một tráp sơn son, đi vào phòng quỳ xuống nói:– Khởi bẩm Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng chọn một bài tử, nô tài liền đi thông tri các nương nương nhanh chóng chuẩn bị tiếp giá.
Hạ Hầu Hiên nghĩ rằng cái gì mà tiếp với chả giá. Không đem được tiểu mỹ nhân Tiểu Hoàng đem tới tay, trẫm làm gì còn tâm tư đi đến chỗ các nàng. Nhớ đến Ngưu Ngưu lại nhịn không được liền nhìn qua hướng Ngưu Ngưu. Hạ Hầu Hiên thấy thân mình Ngưu Ngưu run nhè nhẹ, ánh mắt dán chặt vào tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, đến cả chớp mắt cũng không nhớ. Một bàn tay Ngưu Ngưu chống vào cái bàn, bàn tay còn lại không ngừng nắm nắm thả thả, hiển nhiên là cực lực khống chế tình tự của bản thân.
Tâm của Hạ Hầu Hiên trầm xuống, thầm nghĩ hay tên này là tình nhân cũ trước kia của Tiểu Hoàng cho nên lần này gặp mặt mới lộ ra thần thái như vậy. Phải chăng Tiểu Hoàng tiến cung là muốn cùng hắn đối mặt sao? Hạ Hầu Hiên nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng không khỏi bừng lên phừng phừng, hét lớn một tiếng:
– Chọn cái gì chứ. Hôm nay không gặp ai cả. Không phát hiện rằng trẫm đang dùng thiện sao? Không có mắt hả?
Hắn vừa quát xong thì thái giám tướng mạo ôn nhu yếu đuối kia liền lập tức bị dọa đến mức ngã một cái Rầm trên mặt đất. Hạ Hầu Hiên nhất thời đắc ý, nghĩ rằng Tiểu Hoàng à, ngươi xem đi. Ý trung nhân của ngươi chính là bộ dạng này đây. Hắc hắc… Trẫm nói có một câu đã đem hắn hù chết.
Hạ Hầu Hiên đắc chí chưa được bao lâu thì nghe bên tai một tiếng rống to:
– Ngươi còn dám nói là mình đang ăn cơm sao? Trên bàn đồ ăn đều triệt hạ đi, trợn mắt nói dối cũng không đến nỗi quá quắt thế này. Hôm nay dạy ngươi chúng sinh ngang hàng, còn chưa đến nửa ngày liền bắt đầu tác uy tác phúc(hùng hùng hổ hổ)?
Hạ Hầu Hiên quay đầu lại thấy Ngưu Ngưu thần tình đằng đằng sát khí, mày liễu dựng thẳng, con mắt sáng trợn lên, một chưởng chụp lên cái bàn, suýt tí nữa đem Hạ Hầu Hiên dọa đến mức ngã xuống đất. Ngưu Ngưu căm giận liếc mắt Hạ Hầu Hiên, không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, thẳng đi đến cạnh thái giám kia, nhẹ nhàng nâng thái giám dậy. Trong mắt Ngưu Ngưu phiếm ra lệ quang, sau một lúc mới nghẹn ngào nói:
– Không có việc gì nữa rồi, không có việc gì, ngươi không cần sợ hãi. Ta biết ngươi luôn nhát gan…
Một câu chưa nói xong, Ngưu Ngưu nghe thấy Hạ Hầu Hiên ở nơi nào cố gắng chống đỡ mặt mũi kêu lên:
– Ai… ai nói không có việc gì nào?
Ngưu Ngưu trong lòng giận dữ nói, quay đầu nhướn mi hỏi:
– Vậy ngươi còn có chuyện gì? Nói!
Hạ Hầu Hiên làm hoàng đế đã hơn hai mươi năm vẫn là uy phong bát diện (uy phong khắp chốn) chỉ điểm giang sơn. Nhưng lại không biết vì sao khi Ngưu Ngưu trừng hai mắt nhìn hắn, Hạ Hầu Hiên nửa điểm dũng mãnh cũng không thể hiện được. Một nửa thương bộ dạng hờn dỗi của Ngưu Ngưu, một nửa là từ đáy lòng chột dạ, vội né tránh không cách nào chịu được cường đại khí tràng (khí chất cường đại) của Ngưu Ngưu. Bằng không ở Vu Ẩn Sớn, Xà tinh cùng Thỏ tinh làm sao lại dễ dạy như thế.