– Mãnh thú? Sao lại có mãnh thú?
Ngưu Ngưu quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Hiên. Gương mặt Hạ Hầu Hiên đầy vẻ thảm thương và thê lương khiến cho Ngưu Ngưu sửng sốt. Ngưu Ngưu chưa từng nghĩ đến Hạ Hầu Hiên vốn là người ôn nhuận thiện lương (what???) lại có biểu tình như thế này. Trong khi Ngưu Ngưu đang suy nghĩ thì âm thanh kia càng đến gần hơn. Hóa ra là hai con trâu phát điên, trên người máu tươi đầm đìa từ hậu viện chạy ra. Chúng nó (hai bé trâu) nhìn thấy đoàn người của Hạ Hầu Hiên thì liền xông thẳng tới.
Toàn bộ mọi người đều tái mặt, thị vệ vội vàng rút đao ra khỏi vỏ chuẩn bị ra tay. Nhưng thị vệ chưa kịp động thủ thì có một thân ảnh màu vàng phóng lên trước, tiếp theo là hai tiếng rầm thật to. Nguyên lai là vì giấc mộng đêm qua nên Hạ Hầu Hiên lo lắng hai con trâu điên kia sẽ “đụng chạm” đến Ngưu Ngưu, chi bằng tự mình nhanh chóng xuất kích, đem hai cái đầu trâu đặt dưới lưỡi kiếm.
Khi máu tươi vọt lên tận trời thì tiếng hô bi thương “Không cần” mới từ phía sau lưng Hạ Hầu Hiên vang lên. Hạ Hầu Hiên quay đầu lại thì thấy Ngưu Ngưu nghiêng ngả lảo đảo vội tiến đến. Ngưu Ngưu lập tức quỳ rạp xuống trước hai cái đầu đầy máu me của hai con trâu điên. Đến lúc này, vài tên thái giám tay cầm mấy con dao mới hổn hển chạy đến, chưa dám lại gần Hạ Hầu Hiên đã vội vã quỳ xuống:
– Nô tài tội đáng chết để cho hai con trâu điên này kinh động thánh giá. Chúng nó… chúng nó… mạnh quá. Dao này không làm thịt chúng được. Thế nhưng… thế nhưng còn khiến chúng hung bạo thêm. Hoàng thượng anh minh thần võ…
Mấy tên thái giám còn nói gì đó nữa nhưng Hạ Hầu Hiên hoàn toàn không thèm để ý. Hạ Hầu Hiên vẫn mãi đang nhìn Ngưu Ngưu, chợt thấy Ngưu Ngưu ngẩng đầu, nói đầy tức giận:
– Cái gì trâu điên? Chúng nó… Chúng nó là động vật ngoan hiền nhất thế gian. Chúng nó tận tâm thay nhân loại các ngươi cày ruộng khai khẩn. Chẳng lẽ… chẳng lẽ cuối cùng thì chúng nó nên nằm yên một chỗ ngoan ngoãn chờ các ngươi tới giết sao? Đổi thành các ngươi, các ngươi có chịu không? Có giãy dụa không…?
Ngưu Ngưu vừa nói xong, nước mắt liền rơi xuống. Lúc đó Tiểu Đường Tử đang đi ngang qua nơi này, nhìn thấy cảnh tượng ấy. Ban đầu là kinh ngạc sau rồi không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một tia thương cảm, nên bất tri bất giác chậm chậm tiến tới.
Ngưu Ngưu khóc đến tan nát cõi lòng. Kỳ thật Ngưu Ngưu cũng biết chính mình đã thất thố, khi xưa Ngưu Ngưu thường xuyên giáo dục mười một thằng nhóc kia là đến nhân gian rồi, không cần vì đồng loại bị nhân loại giết hay ăn thịt mà làm hại người ta. Nhưng đến phiên mình, chung quy vẫn không nhịn được khóc lóc một trận, Ngưu Ngưu phủ cả người lên thân con trâu, vuốt ve bộ lông dính máu của nó:
– Trước sau rồi cũng phải chết đi, đừng không cam lòng nữa. Hãy luân hồi thật viên mãn, một đời này các ngươi đã quá vất vả, mong là kiếp sau hồn của các ngươi sẽ đầu thai…
Ngưu Ngưu nghĩ đến tình cảnh hai con trâu vì bị thương mà chạy ***g lộn khắp nơi, sau đó lại bị Hạ Hầu Hiên không chút lưu tình ra tay giết ngay, bọn thái giám kia còn chạy đến đổ hết mọi tội lỗi lên hai con trâu đáng thương. Một cơn giận trỗi lên trong người Ngưu Ngưu, nhưng Ngưu Ngưu không có cách nào dẹp yên được, tựa như trong không khí ẩn chứa một đồ vật gì đó kích phát ma niệm bên trong Ngưu Ngưu. Ngưu Ngưu đau khổ khống chế ma lực nhưng nguyên khí lại dần dần bị suy kiệt đi. Phía sau truyền đến những tiếng kêu hoảng sợ, Ngưu Ngưu rùng mình một cái, cúi đầu nhìn thấy thân thể của mình đang chầm chậm biến hóa trở thành một con bò. (thương em nó quá.)
Cùng lúc đó, ở chân trời dội đến một tiếng sấm to. Giữa không trung một âm thanh kiều mỵ quát lên:
– Yêu nghiệt, bản thân là yêu tinh mà lại dám hạ phàm. Nếu như vậy hãy chịu chín ngày thần kiếp đi.
Giữa ban ngày ban mặt, trên trời đột nhiên xuất hiện một hình tròn Càn Khôn đầy hắc ám, một đạo tia chớp màu tím lóe lên, hướng về phía nguyên hình của Ngưu Ngưu mà đánh xuống. Ngưu Ngưu toàn thân tê rần, máu tươi từ lỗ hổng trên người tuôn ra như suối.
Hạ Hầu Hiên lúc này suy nghĩ đã thực sự bị đánh thức. Hạ Hầu Hiên chưa từng nghĩ đến giấc mộng đêm qua sẽ thánh sự thực. Tiểu Hoàng lại có thể là một Ngưu tinh. Khó trách được lúc trước hắn cùng trâu bò nói chuyện, vì nhìn thấy hai con trâu đã chết mà thương tâm khổ sở. Rồi trong tích tắc, Hạ Hầu Hiên kinh ngạc lui lại hai bước, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, thì thào:
– Tiểu Hoàng à, Tiểu Hoàng… ngươi…
Nhưng rốt cuộc vẫn không thể thốt lên lời hoàn chỉnh.
Tuy vậy khi Hạ Hầu Hiên nhìn thấy tiếng sấm kia đã để lại trên người Ngưu Ngưu một vết thương sâu đến mức thấy cả xương cốt, lại thấy cặp mắt trong suốt ôn nhuận lộ ra vẻ sầu thảm, tựa hồ như cam chịu trước số mệnh này thì cơn đau lòng như thủy triều dâng lên tràn khắp châu thân. Trong đầu Hạ Hầu Hiên có một âm thanh vang lên:
– Đó là Tiểu Hoàng a, mặc kệ hắn là người hay là yêu. Hắn vẫn là… vẫn là… Tiểu Hoàng mà trẫm yêu thương. Sao trẫm lại… sao có thể để mặc Tiểu Hoàng chịu thống khổ như vậy.
Một tiếng sấm tiếp theo đánh xuống. Ngay lúc này, Hạ Hầu Hiên không chút nghĩ ngợi, xông lên phía trước, nằm úp sấp trên người của Ngưu Ngưu, dùng chính thân thể của mình để bảo vệ cho Ngưu Ngưu. Đồng thời cũng có một thân ảnh gầy nhỏ chạy vội tới, dùng thân thể để che chở cho mặt bên kia của Ngưu Ngưu.
– Yêu tinh thì đã làm sao? Hắn không có hại đến con người, vì sao không thể đến thế gian? Nếu đây là quy củ của yêu giới thì chín ngày thần kiếp kia, trẫm sẽ thay hắn nhận lấy. Muốn đả thương hắn, trước hết hãy qua trẫm cái đã.
Hạ Hầu Hiên ngửa đầu nhìn lên trời rống to. Thần Dạ Du và Nhật Du sửng sốt vô kể, thầm nghĩ: Ngươi là thực long thiên tử, ai dám đánh ngươi? Kể cả Kiếp Lôi Kiếp Vân cũng chẳng dám a. Nhưng yêu tinh làm trái với quy củ vốn là nên bị đánh a. Nhưng ngươi… ngươi không phải đang làm khó Kiếp Vân Kiếp Lôi bọn họ sao?