Ngưu Ngưu duỗi tay ra, kéo Hạ Hầu Hiên lại. Hai người giằng co một hồi chợt nghe một thanh âm ôn nhu nói:
– Ý da, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hoàng thượng, Tiểu Hoàng công tử, vì chuyện gì mà cãi nhau thế?
Nguyên lai là Tiếu phi, nàng lúc trước cùng Hạ Hầu Hiên diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân tuy rằng thất bại nhưng Tiếu phi ôn nhu đa tài rất nhanh chóng đã trở thành bạn tốt của Ngưu Ngưu.
Hạ Hầu Hiên thế là lập tức hướng phi tử của chính mình tố cáo tội trạng của Ngưu Ngưu. Lúc trước Tiếu phi cũng có nghe nói thân thể Ngưu Ngưu không thoải mái nên mới đến thăm, lúc này nghe Hạ Hầu Hiên kể lại tình huống, không khỏi thập phần kinh ngạc, thốt lên:
– Đây là chuyện gì chứ? Nếu không phải Ngưu Ngưu là công, à không đúng, là nam tử. Thần thiếp… thần thiếp thật hoài nghi là công tử ấy có thai. Chuyện này… giống như là bệnh trạng khi mang thai. Nào là nôn ọe, nào là chán ăn…
Thật là những từ ngữ dọa người mà.
Cả phòng ai nấy đều trợn mồm há hốc. Hạ Hầu Hiên đang định trách Tiếu phi nói bậy thì thấy Ngưu Ngưu sắc mặt tái nhợt, trong lòng không khỏi chấn động. “Không phải đâu. Nhưng chẳng lẽ… chẳng lẽ Tiếu phi nói thật. Ngưu Ngưu, hắn…” Nghĩ đến đó, Hạ Hầu Hiên không khỏi mừng rỡ như điên. Nhưng rồi lại nghĩ phải gọi ngự y đến xác minh một chút, Ngưu Ngưu là một nam tử, nếu nói có thể mang thai thật khó làm người ta tin được.
– Tiếu phi… nàng làm sao lại biết? Nàng cũng chưa từng sinh hài tử.
Ngưu Ngưu vẫn còn đang giãy dụa. Ngưu Ngưu là thông minh nhất trong số mười hai yêu tinh, dĩ nhiên là hiểu khi gần phi tiên nếu cùng con người mập hợp có thể thụ thai. Chỉ là cho đến bây giờ Ngưu Ngưu chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ đến với mình. Hơn nữa Ngưu Ngưu là một kẻ đứng đắn, chưa từng xem qua sách vở nói về việc phụ nhân (phụ nữ) sinh sản.
Tiếu phi khí định thần nhàn ngồi xuống, tựa tiếu phi tiếu nói:
– Làm gì thế? Sinh khí à (Tức giận à)? Muốn định tội danh không giữ trinh tiết cho ta sao? Hừ, ta dĩ nhiên là chưa từng trải qua, không biết đến việc này. Nhưng trong cung ta có rất nhiều các tì nữ hoặc vú nuôi. Các nàng đều đã trải qua, khi an nhàn thường kể cho nhau nghe. Bất quá ta nghe qua nửa câu cũng đều ghi nhớ. Ai bảo ta là tài nữ chứ.
Ở trước mặt Ngưu Ngưu, Tiếu phi hoạt bát sinh động đến không ngờ.
Thế là Hạ Hầu Hiên hợp hợp lý được quyền tạo phản – đi gọi ngự y. Ngưu Ngưu xấu hổ trốn trong phòng chờ đợi. Thầm nghĩ vạn nhất thật sự là đã thụ thai thì sẽ ra sao? Tạo hóa trêu người, không nghĩ đến Ngưu Ngưu đường đường là người thông minh nhất Vụ Ẩn sơn lại có thời điểm thế này.
Chỉ chốc lát sau, thái y đã đến tẩm cung trước vẻ mặt hưng phấn của hoàng đế bệ hạ bắt mạch. Ngưu Ngưu cùng Tiếu phi trốn sau màn, chỉ đưa ra một sợi tơ hồng để thái y bắt mạch. Đừng hiểu lầm, không phải là Ngưu Ngưu như nữ tử xấu hổ mà là vì Ngưu Ngưu thật sự không có mặt mũi gặp người ngoài. Tuy rằng Ngưu Ngưu thông minh nhưng đối mặt với loại vấn đề này, Ngưu Ngưu cũng thẹn thùng nha. Hơn nữa bên cạnh mình là Tiếu phi đang cười ha hả. Nếu không phải Ngưu Ngưu thường đối với nữ nhân duy trì phong độ, Ngưu Ngưu thật muốn một cước đem nữ nhân náo nhiệt này đá ra khỏi màn.
Ngự y Hàn Sơn chẩn mạch xong rồi, thu hồi tay lại. Bên trong màn vọng ra một âm thanh tự như xuân thủy (nước mùa xuân) hưng phấn hỏi:– Như thế nào? Có thai hay không?
Ngự y khẽ cau mày, nghĩ thầm xưa tay Tiếu phi nương nương đoan tran ổn trọng, hôm nay sao lại thất nghi như thế. Bất quá cũng có thể lý giải được. Mẫu bằng tử quý (mẹ giàu vì con), Tiếu phi là phi tử đầu tiên trong cung mang thai, Hoàng thượng xưa nay lại thích nàng, không chừng lần này còn có thể lên ngôi Hoàng hậu. Nhất là lúc gần đây nghe tin Hoàng thượng có tân sủng, đứa nhỏ này đối với Tiếu phi nương nương giống như than ấm ngày đông.
Nghĩ đến đây, ngự y Hàn Sơn mỉm cười nói:
– Chúc mừng Tiếu phi nương nương. Chúc mừng Tiếu phi nương nương. Đích thực là hỉ mạch, không thể nghi ngờ. Đại khái là đã được hai tháng, theo mạch tượng xem xét thì thai nhi rất khỏe mạnh…
Không đợi nói xong, Hàn Sơn chợt nghe một tràng âm thanh hưng phấn:
– Sao lại như thế… Sao lại như thế… Ha ha ha, thật sự là hỉ mạch nha. Ngưu Ngưu, ngươi phải sinh tiểu bảo bảo rồi… Ha ha ha…
– Tử nữ nhân (nữ nhân chết tiệt), phải vui sướng khi người ta đang gặp họa như thế sao. Đi xa ra một chút đi.
Ngưu Ngưu đại hận. Tiếu phi đắc ý cười mãi.
– Cút? Ai nói ta sẽ cút? Ta chẳng những không cút mà từ hôm nay trở đi ta còn phải trụ lại ở đây. Ân, việc mang thai này rất trọng yếu. Hoàng thượng chính sự bận rộn, lại không có thời gian chăm sóc ngươi. Cho nên trọng trách này ta sẽ nhận lãnh.
Hạ Hầu Hiên vừa mới nói:
– Trẫm quốc sự cũng không thực sự bận rộn…
Ngay sau đó đã bị Tiếu phi âm ngoan nhìn chằm chằm đến mức nuốt trở về câu nói. Hạ Hầu Hiên khóc không ra nước mắt, nghĩ: “Tiếu phi ngày thương là một nữ tử ôn nhu động lòng người. Bây giờ mới cùng Tiểu Hoàng ở cùng vài ngày liền trở thành hung hãn như thế. Ai, trẫm đường đường là hoàng đế một nước, lại bị phá hủy trong tay Ngưu Ngưu.
Ngự y Hàn Sơn bị bỏ quên một đi, miệng mở to tới mức có thể nhét vào trứng đà điểu, nhìn đến tấm màn đang được vén lên. Ngưu Ngưu vẻ mặt chẳng tốt chút nào thong thả bước ra. Vị thần y trời sanh có chút thủ cựu cuối cùng cũng thừa nhận loại đả kích không đỡ được này, hôn mê bẩt tỉnh.
~~~^_^~~~ Toàn văn hoàn.~~~^_^~~~