Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt

Chương 39



Trong lòng đang ôm mộng đẹp, bỗng thấy Thu Thoan ghé sát vào bên tai, mang theo tiếu ý nói: “Vương gia, ngài rốt cuộc ăn hay không ăn a? Thời gian lâm triều sắp tới rồi, nếu ngài không lên điện, điện hạ không biết sẽ hoảng đến thế nào” Nàng nói một câu đề thức tỉnh Tô Phi Hồng, nhiếp chính vương gia đầy nuối tiếc thu hồi ánh mắt lưu luyến trên người Chu Chu, hệt như bộ dạng sắp ra pháp trường khảng khái đứng lên, vẻ mặt bi phẫn nói: “Đã như vậy, điểm tâm không cần ăn, vào triều thôi.” Không được, phải mau mau để gia khoả thái tử có thể một mình đảm nhiệm được một phần công việc, hiện tại bản thân hắn không còn như trước không có việc gì làm mà để ý cái gì triều chính tới hay không tới. Hiện tại hắn đã có người trong lòng phải để ý, theo đuổi, triều chính lại là nơi không thể phân tâm, phải nhanh nhanh một chút đem đầu heo này ăn vào miệng mới được.



Tô Phi Hồng một bên suy nghĩ cười thầm, bọn người hầu đã sớm giúp hắn mặc xong y phục, hắn vừa đi cừa mỉm cười tính toán, làm thế nào để thái hậu rời đi nơi khác an dưỡng tuổi già. Chỉ cần người còn ở trong cung, chắc chắn sẽ không để thái tử thuận lợi ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Nhưng… nghĩ đi nghĩ lại, người muốn hay không muốn cũng chẳng có quan hệ gì, hiện tại hắn mới là người nắm quyền, chỉ cần hắn muốn người cũng không có cách nào ngăn cản. Huống chi, còn có mấy người cổ hủ đại thần vô cùng trung thành với Tô Lý hoàng thất, chỉ là đều bị thái hậu dùng các loại thủ đoạn biếm trích làm những chức vị không trọng yếu. Hắn bấm bấm đầu ngón tay âm thầm tính toán, là nên để những thần tử trung tâm này trở về lúc nào, tuy rằng bọn họ không có công dụng gì, nhưng thái tử ca ca vẫn cần mấy lão già này để phất cờ reo hò cho khí thế.




Tất cả đều tính toán xong, cũng là lúc tới hoàng cung, trên triều cũng chẳng có sự tình gì cả. Sau khi tan triều, Tô Phi Hồng vốn muốn nhanh chóng hồi phủ, nhưng thấy thái tử sắc mặt tựa hồ có chút bất hảo, hắn nghĩ một chút, cũng không thể quá trọng sắc khinh huynh. Thế là không thể làm gì khác hơn là ở lại, cùng thái tử đến thư phòng xử lý chính sự, một bên hạ ý chỉ để mấy kẻ cựu thần quay về kinh báo cáo công tác.



Giang Thanh Vũ ở bên cạnh nhìn, nghi hoặc nói: “Phi Hồng, ngươi gọi mấy người cựu thần trở về làm gì? Bọn họ đều là ngày đó bị mẫu hậu biếm trích, làm vậy người sẽ mất hứng, la mắng, chuyện này cứ để từ từ đi.” Vừa dứt lời, Tô Phi Hồng liền cười lạnh một tiếng nói: “Ta mặc kệ người mất hứng, người mất hứng cứ việc tới tìm ta là được. Thái tử ca ca, ta đã nói với ngươi vô số lần, thời kì thái hậu buông rèm chấp chính đã qua rồi, ngươi không còn là một thái tử bù nhìn nữa, ngươi chân chính là một giám quốc thái tử. Đến hôm nay phụ hoàng đã băng hà một thời gian, mẫu hậu chỉ vì tư lợi của bản thân, chậm chạp không chịu cho ngươi kế vị, triều thần đều là người của mẫu hậu, đều im lặng không lên tiếng, đó là lí do mà ta đem những cựu thần này gọi trở về, để ngươi mau chóng làm hoàng đế. Ta đã nhìn ra, nếu như chỉ suy nghĩ tìm cách đem ngươi rèn đúc để rồi mới làm hoàng đế, ngươi liền không có áp lực. Có lẽ thực sự làm hoàng đế, tiến bộ sẽ càng mau chóng, càng to lớn, có áp lực mới có động lực mà.”



Khi nói những lời này, Tô Phi Hồng không khỏi có chút chột dạ, hắn sở dĩ mau chóng nghĩ nhiều vậy để Giang Thanh Vũ đăng cơ, hoàn toàn là do muốn sớm một chút gỡ xuống gánh nặng trên vai, dốc toàn lực theo đuổi trư trư khả ái. Nhưng cái lý do này đương nhiên không thể nói ra.Dù gì đi nữa, hắn còn muốn bảo lưu hình tượng to lớn của mình trong lòng Giang Thanh Vũ.




Giang Thanh Vũ do dự khiếp đảm đứng lên, Tô Phi Hồng biết hắn sẽ lànhư vậy, liền không phân trần gì với hắn nữa mà kéo hắn xuống ghế, hiên ngang lẫm liệt nói: “Thái tử ca ca, ngươi sao lại bất năng đến vậy, vừa mới nghe là làm hoàng đế liền lập tức co vòi. Ngươi xem biết bao nhiêu hoàng đế, có người nào không phải mài sắc tư tưởng mới lên ngồi ở ngôi trên cao chứ. Yên tâm, ngươi cá tính ôn hòa thuần hậu, làm hoàng đế tuyệt đối không có vấn đề gì. Huống hồ ta đã nói rồi, ta sẽ không lập tức để ngươi một mình trụ cái ngôi vị hoàng đế này, ta sẽ ở một bên giúp ngươi còn gì, ngươi hiểu chưa?”



“Không phải, ta...” Giang Thanh Vũ muốn nói ta vừa mới bị cảnh cáo là không được làm hoàng đế. Nhưng cái lý do này sao hắn có thể dám nói cho Tô Phi Hồng. Nói rằng hắn đã bị dự tính làm phu nhân của một tên ma đầu, tuy rằng bản thân thề sống chết không theo, nhưng chuyện này tựa hồ cũng không phải ý chí của hắn quyết định được hay không được. Hắn khổ não không ngớt, nghĩ thầm rằng, Tô Phi Hồng nên làm hoàng đế, hắn có năng lực, tính lại tốt, chỉ tiếc là không phải dòng dõi giang tộc, ai, nhưng như vậy thì có sao đâu?



Tô Phi Hồng thấy hắn vẫn giống như trước đây không dám bạo dạn đối mặt với áp lực, cũng không mong tưởng quá nhiều, lại xử lý nốt mấy chuyện, rồi xin cáo từ. Giang Thanh Vũ muốn giữ hắn lại dùng bữa, hắn liền từ chối. Thái tử thực chất muốn giữ hắn lại dùng cơm, chỉ là bởi vì sợ Lục Phong Lăng sẽ lại đột nhiên xuất hiện. Nay hắn lại từ chối thật không biết phải làm sao.




Tô Phi Hồng một đường chạy vội về phủ, tâm tình của hắn liền trở nên tốt không gì sánh được, cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng. Vừa vào phủ liền thẳng đến phòng ngủ, nghĩ thầm trư trư lúc này quay về ngủ hẳn chưa có tỉnh lại. Hắn là trư mà, đương nhiên là sẽ làm biếng sau khi ăn cho thoả thích rồi. Nghĩ một chút đến dáng dấp Chu Chu đầy khả ái, đuôi lông mày khoé mắt hắn đều phấn chấn đến cong lên.



Mới vừa đi đến trong viện, Thu Thoan vốn đang cúi đầu thêu hoa liền ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Vương gia hôm nay trở về thật sớm, thái tử điện hạ không lưu ngươi dùng cơm sao? Người nhất định là do nhớ Chu Chu mà gấp gáp trở về. Hắn vừa thức dậy, nói là muốn đi loanh quanh một chút, lúc này chẳng biết dạo đến nơi nào rồi.” Lời còn chưa dứt, Tô Phi Hồng liền cười tủm tỉm nói: “Có đúng không?? Ta đây đi chung quanh tìm hắn xem, chậc.. chậc, biến thành người rồi thật sự không giống trước, lại còn biết dạo chơi bách bộ...”



Chưa nói hết câu, bỗng nhiên từ đại hậu viện xa xôi, truyền đến mơ hồ một tiếng kêu thảm thiết thê lương, Tô Phi Hồng thoạt tiên bị doạ cho kinh hách, một lần nữa nghe thấy, không khỏi cười mắng: “Hôm nay là ai giết lợn a, nhiều tiếng kêu đến vậy, làm ta giật cả mình...” Hắn nói đến đây, con mắt liền dần mở to, sau đó thanh âm cũng trầm xuống quãng 8, thì thào hỏi: “Thu Thoan, ngươi nói... ngươi nói trư trư có thể nghe được tiếng kêu này hay không?”


Bình Luận (0)
Comment