[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Vốn Dê Không Dễ Chọc

Chương 1.3

Bách Vị nghĩ thầm thật tốt quá, không cần tiền thưởng, nếu như cái kia gia đối với ta hài lòng, có thể phân cho ta một vườn cây cỏ thì tốt rồi. Chỉ bất quá lời này bây giờ không dám nói ra khỏi miệng, sợ bị phát hiện thân phận dương yêu của hắn.

Kiều Phúc lại hỏi hắn: “Được rồi, ngươi biết thổi tiêu sao? Kỹ thuật như thế nào?”

Bách Vị vừa là sửng sốt, nghĩ thầm nhà này gia nhân còn phải biết thổi tiêu sao?

Chẳng lẽ là khảo nghiệm độ linh hoạt của ta, vì vậy vội vàng đáp: “Có a, ta thổi rất khá. Ngay cả tiền bối cũng từng đánh giá kỹ nghệ của ta có thể làm say lòng người đấy.” Hắn vốn muốn nói Hàn tương tử tiền bối, nhưng nghĩ như vậy chẳng phải lại muốn làm bại lộ chính mình thân phận yêu tinh hay sao, bởi vậy liền che giấu.

Mà hắn cũng đích thật là biết thổi tiêu nga, ngày đó Hàn tương tử tiền bối hạ phàm rớt xuống Vụ Ẩn Sơn, thấy hắn ngồi trong đám cỏ mây đan ghế, mười ngón như múa cảm thấy hữu duyên, liền dạy hắn vài thủ tiêu khúc, này vẫn là chuyện mà Bách Vị hắn luôn tự hào.

“Hảo hảo, thật tốt quá.” Kiều Phúc một bên cười hưng phấn, một bên lôi kéo Bách Vị vào một gian thính tử.

Chỉ thấy trên ghế của chủ nhân một nam nhân mặc cẩm y ngọc, Kiều Phúc đến bên tai hắn nhẹ nhàng nói vài câu, hắn liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó hờ hững gật đầu nói: “Được rồi, chính là hắn đêm nay thử xem bản lĩnh thế nào, nếu được thông qua, ngày mai liền thưởng bạc cho hắn, chuyện này quyết định thế đi.” Nói xong cũng không đợi ta nói tiếng nào liền phất tay áo đi vào trong.

Nam nhân này thật là anh tuấn vô cùng, Bách Vị ta trước đây tự nhận là gặp qua không ít nam nhân, trong đó cũng có thấy nhiều mỹ nam tử, nhưng so với người này thì không thể sánh bằng, người nọ ngũ quan sâu sắc hoàn mỹ, quan trọng là hắn rất lạnh lùng khí khái, lại có vài phần bá chủ kiêu hùng, thoáng cái khiến cho ta thiếu chút nữa thì sợ đến quỳ trên mặt đất.

(thế này thì sau này làm sao bắt nạt được chồng bé dê ơi)





Cũng may nam nhân nọ đã rời đi, Bách Vị lau mồ hôi trên trán, khi đi ra phát giác ở đình nghỉ mát phía tây có rất nhiều nam nhân cùng nữ nhân ai nấy dung mạo như hoa đang ngồi chơi, Kiều Phúc đến trước mặt bọn họ nói nói mấy câu, ánh mắt họ liền cùng nhau hướng hắn trông lại, trong đó có hâm mộ cũng có ghen ghét, lại có ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng kinh ngạc.

Bách Vị nghĩ thầm loài người cũng trải qua một ngàn năm rồi, hay là không chịu mở mang kiến thức, không phải chỉ là một tên gia nhân thôi sao? Bị ta đoạt đi cũng không phải là bảo toạ Hoàng đế, sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta chứ? Ôi, quả nhiên là công việc khó khăn mà.

Kế tiếp là ta bị đưa đi tắm rửa bằng nước tắm thơm phức, rồi thay y phục, trang điểm, tất cả đều làm cho Bách Vị ta thấy phiền phức vô cùng, nghĩ thầm: đến mức này sao? Mặc ở trên người xiêm y hoa lệ như vậy, làm gia nhân hai ngày thì thành đống vải rách rồi, trước đây ta lấy một bộ lông biến thành bạch y bào, vừa đẹp vừa nhẹ nhàng, lại dễ làm việc, trọng yếu nhất là chắc chắn, ở Vụ Ẩn Sơn ta mặc nó làm việc mấy trăm năm mà cũng không hề có một miếng rách nhỏ nào. Lúc trước bận rộn quá nên lại quên mang theo rồi.

Kiều Phúc dẫn Bách Vị tiến vào cái sân vừa lớn vừa hoa lệ, không ngừng mà nói: “Gia bây giờ tinh thần hưng thịnh, nếu không cho ngươi ăn bữa cơm trước, đối với lần đầu tiên mà nói dù sao cũng là rất mệt mỏi, bất quá Bách Vị ngươi yên tâm, chỉ cần xong xuôi hết mọi việc, mặc kệ chủ nhân hài lòng hay không, ta cũng mời ngươi, muốn ăn cái gì cứ việc nói cho ta biết.”

Bách Vị thật cao hứng, nghĩ thầm vụ này coi như không tệ, không hài lòng cũng có cơm ăn.

Hắn rất muốn nói Kiều Phúc cấp cho hắn thật nhiều cây cỏ xanh non là được, thế nhưng nếu vậy thân phận yêu tinh của chính mình bị bại lộ rồi, bởi vậy Bách Vị hắn cố nén dục vọng, khụ hai tiếng nói: “Không quan hệ không quan hệ, ta ăn cơm luôn luôn ăn ít, dù sao bây giờ cũng không đói, ngày mai cũng không muộn.”

Kiều Phúc hết sức cảm động, còn nói rất nhiều hảo hảo hầu hạ gia, tương lai không hề thiếu chỗ tốt… Sau đó đem Bách Vị vào một gian phòng, chính mình thì lén lút rời khỏi đó.

Nam nhân kia ban ngày làm ta sợ hãi phát run lại đang nằm nghiêng tại trên giường, lấy tay chống đầu, nhìn chắm chằm vào ta từ trên xuống dưới.

Ta nuốt nước miếng một cái, mạnh mẽ đè sợ hãi trong lòng xuống, lẩm bẩm nói: “Cái kia… Bây giờ bắt đầu sao?”

Vừa dứt lời, nam nhân đối diện nhẹ giọng nở nụ cười, lẩm bẩm: “Lớn mật nhưng lại làm ra vẻ thẹn thùng, vừa phóng đãng lại vừa ngây thơ, quả nhiên là một vưu vật, hành, ngươi nói bắt đầu mà, bắt đầu đi, trước thổi tiêu cho ta thử xem.”

“Thổi tiêu?” Ta nghi hoặc hỏi… vừa lại khụ rồi hai tiếng nói: “Cái kia… Bất quá, tiêu ở nơi nào đây?” Hắn vừa nói vừa nhìn nhìn cái bàn đặt bên cửa sổ, chỉ bất quá hắn thất vọng rồi, nơi đó chỉ có một bả cổ cầm, căn bản không có cái tiêu nào.

Giang Hãn kinh ngạc nhếch mắt, nghĩ thầm tiểu nhân nhi này có chút thú vị, hiếm thấy lời nói dáng điệu thơ ngây mà lại gợi tình như vậy, mặc dù là đưa đẩy cũng không làm cho người ta phản cảm. Hắn càng hăng hái, liền ngồi dậy, mỉm cười nói: “Tiêu tự nhiên là có, chỉ bất quá cần nhờ ngươi làm cho nó lộ diện.” (nói đến đây mọi người đã hiểu là tiêu gì chưa)

Bách Vị nhíu nhíu mày, nghĩ thầm loài người nói chuyện luôn kỳ quái như vậy, cái gì mà cần nhờ ta làm cho nó lộ diện, ngươi trực tiếp nói cho ta biết tiêu ở nơi nào không phải được sao? Một bên nghĩ thầm, một bên dùng đôi mắt to tìm kiếm khắp gian phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy trên tường treo một ống tiêu màu tím, không khỏi cao hứng nói: “Nguyên lai ở nơi này.” Nói xong tự ý chạy tới, sau đó giẫm lên bàn bát tiên, đem chiếc tiêu mang xuống.

Xoay người trở lại, hắn mang theo vui mừng tươi cười nhìn về phía Giang Hãn:

“Gia muốn nghe khúc nhạc gì?

Ta sở trường nhất chính là Lộng Ngọc Dẫn, ngoài ra thì còn biết thổi Bồ Tát Man, Thanh Bình Điều, Thủy Điều Ca Đầu (1), chỉ bất quá giai điệu trầm thấp ôn hoà, ít rộn rã vui vẻ, người bình thường cũng không thích nghe, gia như vậy chắc là biết thưởng thức rồi.

Nhìn vào cách gia giữ gìn chiếc tiêu này liền có thể biết được, đây là lấy cây trúc tím điêu khắc mà thành, nếu như ta không có nhìn lầm, cây tiêu này làm từ trúc tím thượng đẳng của Nam Hải, ai da đây chính là cây tiêu ngàn vàng khó kiếm đó.”

Giang Hãn kinh ngạc mà nhìn Bách Vị như vừa gặp tình nhân mà liên tục vuốt ve cây tiêu, hắn đích xác biết giá trị xa xỉ của cây tiêu này, này là ngày đó Phùng Dạ Bạch trên đường đi Tây Vực, dùng ngàn vàng mua được từ trong tay một vị hoà thượng Thiên Trúc, sau đó tặng lại cho mình, bởi vì rất thích, cho nên mấy năm nay luôn luôn treo ở trong phòng ngủ, không bao giờ cho người khác động tới, ai ngờ hôm nay lại bị luyến đồng nho nhỏ này nói rõ lai lịch.

Giang Hãn nhíu mày, thản nhiên nói:

”Học thức uyên bác vốn là tốt, bất quá nếu lấy ra khoe khoang, liền khiến người chán ghét rồi, ta mua ngươi tới vốn là hầu hạ, không phải nghe ngươi nói chuyện học vấn, loại này thích hợp trêu chọc, mặc dù có thể gia tăng tình thú, nhưng nếu vượt quá sự nhẫn nại của ta, thì người bị tổn thất chính là ngươi. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội nữa, lại đây thổi tiêu cho ta, nếu làm tốt, tự nhiên lưu ngươi lại, làm không tốt, mặc dù ngươi thật sự có chút sắc đẹp, ta cũng không hiếm lạ.”

Bách Vị ngây ngẩn cả người, tận lực bồi tiếp vẻ mặt chực khóc nhìn về phía Giang Hãn, ủy khuất nói:

“Ngươi mặc dù là gia, cũng… cũng không thể không hiểu đạo lý. Ta mất công đem tiêu tới, cũng cho ngươi chọn thủ khúc, ngươi… ngươi tại sao muốn làm khó ta, chẳng lẽ là đại hộ nhân gia thì giỏi lắm sao? Chủ nhân trước kia của ta có một mảnh đất lớn, dưỡng mấy trăm con dê cùng trâu bò, nhưng cũng không như ngươi không biết lý lẽ là gì.”

“Lại đây, đáng chết! Ta đã rất nhẫn nại với người rồi đấy.”

Giang Hãn gầm nhẹ, tiểu nhân nhi trước mắt này mặc dù tuyệt mỹ, nhưng cũng không phải là đẹp nhất trong số mỹ nhân hắn từng nhìn thấy, nhưng vì sao nhìn hắn ủy khuất lại không dám lớn tiếng cãi lý, lại làm cho hạ thân đột nhiên bốc hỏa mà đứng lên như vậy.
Bình Luận (0)
Comment