Cố An An cứ như vậy bị ba người nhìn chằm chằm, da mặt cô có dày hơn nữa cũng cảm thấy ngượng ngùng, bèn dứt khoát nhắm mắt lại, coi như đang ngủ.
Trong lòng cô lúc này bắt đầu suy nghĩ những chuyện vừa mới xảy ra.Cô nhớ rõ mình ban nãy hình như đã khống chế con muỗi kia, nhưng cô lại không để ý đến ý thức của mình càng ngày càng hỗn loạn.
Sự đau đớn như bị xé rách ở trong não vừa rồi không phải ảo giác, Cố An An có thể khẳng định đây không phải do cô tưởng tượng ra.Cô đoán nguyên nhân tạo thành hỗn loạn vừa rồi, rất có thể chính là bàn tay vàng đi theo từ lúc cô xuyên về đây.Cố An An nghĩ, khả năng thao túng động vật không phải đơn giản như vậy, giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết tu tiên có nói điều khiển động vật cần có tinh thần lực.
Vừa rồi cô đau đầu như vậy, rất có thể là do tinh thần lực bị cạn kiệt.Nghĩ như vậy, Cố An An nhịn không được nhíu mày, không biết cái gọi là tinh thần lực này có thể rèn luyện hay không? Nếu không được thì bàn tay vàng này chẳng phải là cũng vô dụng sao? Mới khống chế một con muỗi to bằng hạt gạo đã đau như vậy rồi.Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ Cố An An đã cảm thấy bản thân hiện giờ rất may mắn rồi.
Cô có những người thân luôn yêu thương mình, điều này còn quý giá hơn gấp mười cái bàn tay vàng.Còn năng lực này có thật sự vô dụng hay không với cô cũng không quá quan trọng.
Nếu nó hữu dụng thì xem như cô may mắn, còn không thì cũng phải chấp nhận số mệnh.Vì vẫn nhớ được kiếp trước của mình nên Cố An An nghĩ thông suốt hơn so với đại đa số mọi người.“Đêm nay gọi mọi người tới, là có một chuyện quan trọng muốn nói.”Trong nhà chính nhà họ Cố, mọi người đều đã ngồi kín.
Ngoại trừ người trong dòng họ ra, thì còn có đại đội trưởng thôn Tiểu Phong là Miêu Thiết Ngưu, anh ruột của Miêu Thúy Hoa.
Bác Lâm kế toán, cùng với anh ruột Cố Bảo Sơn và em ruột Cố Bảo Lâm của Cố Bảo Điền cũng đến."Cha, mẹ! Có chuyện gì vậy?" Cố Kiến Quân không biết chuyện xảy ra lúc trưa, có chút hoang mang trước biểu cảm nghiêm túc của cha mẹ, cũng không để ý đến vợ mình, mặt có chút không tự nhiên.Ra ở riêng là chuyện lớn, tất cả con cháu nhà họ Cố đều có mặt, bao gồm cả Cố An An vẫn đang là trẻ sơ sinh.
Cô lúc này đang được mẹ ôm trong lòng, mắt tò mò nhìn cảnh tượng trước mắt ."Không có chuyện gì lớn, chỉ là ta và cha các con cũng đều lớn tuổi rồi, muốn suy nghĩ chuyện sau này sớm một chút, nhân lúc cha mẹ vẫn còn sống, muốn cho các con ra ở riêng.”Giọng điệu của Miêu Thúy Hoa như đang nói một chuyện hết sức bình thường, nhưng lại làm cho vợ chồng con cả và con thứ biến sắc.Cố Kiến Nghiệp không có ý kiến gì, dù sao cha mẹ cũng sẽ không bạc đãi ông, ngược lại đối với nhà ông thì ra ở riêng cũng vẫn là một chuyện tốt.“Ở riêng? Mẹ, sao bỗng nhiên lại phải ở riêng vậy?”Mặt Cố Kiến Quân lộ vẻ khẩn trương.
Ở thôn Tiểu Phong, có rất ít có cha mẹ nào mà khi còn sống đã cho con ra ở riêng.
Có rất nhiều nhà có con thậm chí đã lên chức ông bà rồi những vẫn sống chung một chỗ.Đương nhiên, cũng có những nhà anh em không hòa thuận, suốt ngày náo loạn, cha mẹ không có biện pháp mới cho các con ra ở riêng.Cố Kiến Quân tự thấy tình cảm của ba anh em bọn họ rất tốt, làm gì đến mức phải ở riêng.“Đây là ý của ta và mẹ con, không cần con nhiều lời như vậy.”Tính tình Cố Bảo Điền không tốt lắm, dù sao cũng là người đã từng thấy máu, nên trên người luôn mang theo một cỗ sát khí.
Con cháu trong nhà đều sợ ông, nhìn thấy ông thì giống như chuột nhìn thấy mèo, vội tìm chỗ trốn.Chỉ có mấy đứa nhỏ nhà đứa út mới có thể thân thiết với ông cụ.
Mở miệng ra là ông nội ơi ông nội à, lúc nào cũng muốn thơm muốn ôm.
Cứ như vậy thì đừng nói là ông nội vốn có tính thiên vị, cho dù là người không thiên vị cũng phải đối xử với chúng đặc biệt hơn một chút .Quả nhiên, Cố Bảo Điền vừa lên tiếng, không ai dám có ý kiến nữa."Kỳ thật cha mẹ muốn chúng ta ra ở riêng cũng không ảnh hưởng gì.
Mặc dù ở riêng nhưng chúng ta vẫn là con của cha mẹ.
Hiếu thuận thì vẫn phải hiếu thuận thôi.
Chẳng lẽ vì ở riêng mà chúng ta không phải con của cha mẹ, không phải là anh em nữa sao?”Nói đến ở riêng, Cố Kiến Nghiệp nhất định là giơ hai tay hai chân đồng ý.
Công việc hiện giờ của ông đã thuận lợi hơn, thỉnh thoảng còn mang về nhà ít đồ tốt.
Mặc dù đã giấu kín, nhưng có lúc vẫn phải chia cho hai người kia.Điều này làm cho người keo kiệt ích kỷ như Cố Kiến Nghiệp rất không đành lòng, đồ ông kiếm được, nhất định chỉ được thuộc về vợ con của ông, không liên quan gì đến nhà hai anh trai.
Nếu hai người đó ghen tị, thì có bản lĩnh tự mình đi kiếm đi..