Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 71

Edit: Sweetie

 

Về chuyện của Đại Nha, Lý Thanh Lê vẫn chưa có manh mối, chỉ có thể dặn dò Tam Nha chú ý thêm.

 

Có rảnh thì tra xem dạo này Đại Nha nhận thư từ ai, vì chuyện này còn liên quan đến tương lai của con bé. Tiếc là trong tiểu thuyết cũng không miêu tả tỉ mỉ năm mười mấy tuổi nó gặp phải chuyện gì, cho nên cô muốn lo cũng lo không hết.

 

Lý Thanh Lê dặn đi dặn lại việc này liên quan đến vận mệnh của Đại Nha, nhất định phải để tâm, Tam Nha hiển nhiên không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

 

Tính cách Đại Nha và Tam Nha khác biệt, hai chị em cũng không thân nhau lắm, nhưng nếu có chuyện nó chắc chắn sẽ đứng về phía chị gái ruột, vì thế nó lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ để mắt đến chị gái.

 

Lý Thanh Lê rất vừa lòng với thái độ này.

 

Trong tiểu thuyết Tam Nha cũng không phải nhân vật phản diện, đến lúc có chuyện vẫn rất đáng tin cậy.

 

Hai cô cháu vui vẻ khoác tay về nhà ăn trưa, trên bàn cơm cả gia đình quây quần nói chuyện rôm rả. Lý Thanh Lê liền kể lại chuyện anh họ Điêu Mỹ Hán viết thư cho bà Điêu nghe.

 

Bà Điêu vốn rất coi trọng gia đình anh trai mình, tất nhiên là đồng ý không chút do dự, còn muốn nhân tiện đi chuẩn bị mấy thứ tốt để Lý Thanh Lê mang lên huyện thành. 

 

Thậm chí bà còn lo lắng không biết nhà anh trai có phải gặp chuyện gì không, thúc giục cô sáng sớm mai phải đi huyện thành luôn.

 

Cả nhà lại thảo luận sôi nổi, đoán xem vì sao Điêu Mỹ Hán lại đột nhiên gọi Lý Thanh Lê lên trấn trên.

 

Đến khi sắp xếp đồ để lên huyện thành, ánh mắt Lý Đại Nha liên tục nhìn về phía Lý Thanh Lê như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.

 

––––––––––

 

Thời tiết chuyển lạnh, sương đêm giăng đến sáng sớm vẫn còn chưa tan, cả đội sản xuất chìm trong làn sương mờ mịt.

 

Lý Thanh Lê đang ngủ ngon lành, bất thình lình bị lôi đầu dậy, không cần đoán cũng biết chắc chắn là mẹ cô rồi. Trên đời này ngoài bà thì còn ai có lá gan sáng tinh mơ quấy nhiễu giấc ngủ cô chứ? Nếu không phải vì chuyện nhà bác cả thì mẹ cũng không sốt sắng đến vậy đâu.

 

Cô hết cách chỉ đành dậy sớm, đánh răng rửa mặt xong thì cháo cũng đã được mẹ cô bê ra bàn, không nóng không nguội rất vừa miệng.

 

Nhưng cũng rất ạn lời!

 

Lý Thanh Lê uể oải ăn sáng, bà Điêu vẫn ở bên cạnh lải nhải.

 

“Khoai, ngô nghiền, hạt cao lương mỗi thứ một ít... Rau cải trắng với củ cải này chưa bị sương giá, vị hơi nhạt nhưng cây nhà lá vườn như thế là ngon rồi... Mang thêm cái này để muối đi, vợ Mỹ Hán muối món này ngon lắm. Củ cải non, rau dền, đậu que khô cũng nhớ mang theo nhé... Trứng gà thì không được rồi, hai đứa con dâu, lại còn cả con nữa, đều không đủ ăn. Đúng rồi, trong nhà vẫn còn mấy quả bí đỏ…”

 

Lý Thanh Lê mặc kệ mẹ mình nhắc nhở, tất cả đều vào tai này ra tai kia, hoàn toàn không để ý. Nhưng khi ăn xong đứng dậy, nhìn thấy ở sân chất mười cây cải thảo xếp thành một đống, một giỏ củ cải, một giỏ rau cải, một giỏ rau khô, còn cả một bao tải không biết đựng gì bên trong… Chân cô lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa bật khóc tại chỗ.

 

Không phải cô tiếc, mà là thật sự quá nhiều đồ.

 

“Mẹ của con ơi, cằm con gái mẹ đã nhọn thế này rồi, mẹ xem tay chân con đi, có gánh nổi sáu bảy chục cân đồ không?”

 

Bà Điêu tất nhiên là thương con gái, sảng khoái vung tay: “Đơn giản mà,  năm anh trai con, thích chọn ai thì chọn, con vui là được!”

 

Năm anh em đang ăn sáng ở ngoài sân, trong nhà bếp, nhà chính không hẹn mà cùng bưng bát cơm quay đầu đi, giả vờ như mình đang ăn say sưa không để ý gì đến xung quanh, trong lòng thầm khấn: Phật Tổ phù hộ.

 

Năm nay trong nhà được chia nhiều lương thực, vườn rau cũng đến lúc thu hoạch, phải gánh nhiều đồ như vậy lên huyện thành, cũng không biết trên đường có bắt được xe hay không nhỡ xui xẻo không bắt được thì chắc gãy vai mất.

 

Lý Thanh Lê nhìn bóng lưng viết rõ hai chữ "từ chối" của các anh trai thì cười thích chí, tự nhiên cảm thấy hôm nay đi huyện thành cũng không chán đến thế.

 

Cô đảo mắt một vòng làm năm anh em Lý gia lo sốt vó, sau đó mới mở miệng gọi:

 

“Anh cả…”

 

Cả người Lý lão đại cứng đờ, lưng vốn hơi gù dường như lại càng cong hơn, cuối cùng anh vẫn quay đầu nhận mệnh:

 

“Để anh đi, cũng lâu rồi anh chưa gặp bác cả.”

 

Cô cười tủm tỉm, “Anh cả là người lớn tuổi nhất, việc này đương nhiên không tới phiên anh rồi.”

 

Lý lão đại cười vui sướng: “Vẫn là Tiểu Lục thương anh.”

 

Cô thay đổi phương hướng, “Anh hai thân mình cường tráng…”

 

Vì phòng nhì đã ra ở riêng nên ở dưới mái hiên xây một bệ bếp giản dị, Lý lão nhị đang đứng tán gẫu thì bị Lý Thanh Lê điểm tên, bộ râu run run, “Tiểu Lục à, Nhị Nha đi học, ở nhà chỉ có anh với chị dâu em, làm công trở về còn phải nấu cơm cho cô ấy ăn nữa, chỉ sợ anh không có thời gian.”

 

Cô lại lần quay sang hướng khác, “Anh ba?”

 

Lý lão tam vẫn bình tĩnh như thường, “Nếu em nhất định muốn anh đi thì anh…”

 

Không chờ anh nói hết Lý Thanh Lê  đã xua tay, “Được, em biết rồi, không phiền anh ba.”

 

Lý • vô cùng muốn đi huyện thành • lão tam: Anh nghi em đang muốn đùa giỡn anh, nhưng anh không có chứng cứ!

 

“Anh tư…”

 

Lý lão tứ ngửa đầu đứng ở cửa phòng bếp, lấy tư thế uống rượu mạnh một ngụm xử lý hết chén cháo, ném cái chén không lên bệ bếp sau đó xoay người, đôi mắt cá chết lúc này lại lập loè ánh sáng.

 

Lý Thanh Lê chưa kịp nói hết đã nghe thấy Lý lão tứ cười sang sảng:

 

“Ha ha ha ha… Cuối cùng cũng đến phiên Lý Thành Thụy này lên sân khấu!”

 

Lý Thanh Lê: ???

 

“Anh tư, vẫn là để anh năm đi với em đi, hôm nay anh năm được nghỉ mà.”

 

Đây cũng là tính toán ngay từ đầu của Lý Thanh Lê, anh năm đáng ghét luôn bắt nạt cô, nay có cơ hội cô đương nhiên muốn cho anh nếm mùi lợi hại.

 

Lý lão tứ lại cứ như mắt điếc tai ngơ, bước lên bắt đầu thu thập đồ đạc, nhìn anh làm việc nhanh chóng gọn gàng như vậy, ai có thể ngờ mấy tháng trước anh vẫn còn lười chảy thây?

 

Cô muốn ngăn cản, tiến lên một bước lại bị Lý Tứ tẩu khẽ kéo lại, nói nhỏ:

 

“Để anh ấy đi đi, dạo này anh tư em thừa sức quá nên buổi tối có ngủ được đâu, thỉnh thoảng ban ngày làm không đủ, nửa đêm còn dậy bổ củi đấy... Em làm ơn đi! Bảo đảm anh ấy cảm ơn em còn không kịp!”

 

Lý Thanh Lê: “= =!” Bảo sao buổi tối mấy ngày nay cứ thấy ầm ĩ, hoá ra là do anh tư bổ củi à?

 

Cô mới chỉ nghe nói người đói lâu sẽ ăn uống quá độ, chứ chưa từng nghe người lười lâu sẽ nghiện làm việc, quả là sống lâu thấy lắm chuyện kỳ.

 

Lý Thanh Lê hết cách, chỉ có thể cùng Lý lão tứ đi lên trấn trên, lúc bước ra cửa, thấy anh chất hết đồ lên xe cút kít, cô liền phì cười —— Anh tư cũng đâu có ngốc mà chịu gánh đồ bằng tay không.

 

Tới công xã, Lý lão tứ gửi xe cút kít ở nhà một hộ dân, thời này mọi người đều rất chất phác, hai anh em cũng không có gì phải lo lắng cả.

 

Cả hai ngồi xe buýt công cộng tới huyện thành, lại đi bộ đến ký túc xã phía sau nhà máy phân hóa học. Dọc đường đi Lý lão tứ gánh đồ bằng đòn gánh tốn không ít sức lực, nhưng so với gánh mấy chục chuyến hạt kê thì vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

Hai anh em vất vả đưa lương thực rau củ đến ký túc xá công nhân, bác cả Điêu thấy hai cháu ngoại đến thăm cũng rất bất ngờ.

 

Lý Thanh Lê nói là anh họ Điêu Mỹ hán gọi cô đến, ông lại càng ngạc nhiên hơn, bởi vì ông không biết gì về chuyện này.

 

Đến trưa Điêu Mỹ Hán trở về nhà, thấy cô tới thì bỏ cả cơm, kéo cô định đến máy phân hóa học.

 

Trước khi đi, bà Điêu chỉ thiếu điều vặn tai Lý lão tứ dặn dò nhớ trông em cẩn thận, bản thân em gái xinh đẹp nên anh cũng không dám rời nửa bước nửa bước, lại nói anh cũng muốn xem thử nhà máy phân hóa học trông thế nào nên nhất quyết đòi đi theo, Điêu Mỹ Hán chỉ có thể đồng ý.

 

Điêu Mỹ Hán dẫn hai anh em Lý Thanh Lê đi vào từ cổng lớn nhà máy, giải thích bảo vệ một phen, bảo vệ gọi hai cú điện thoại rồi mới cho ba người vào.

 

Lần đầu vào nhà máy, Lý Thanh Lê cùng Lý lão tứ cứ ngó trái ngó phải, nhìn gì cũng thấy mới lạ.

 

Đi được một lúc, cô mới thấy sai sai, hỏi: “Anh, anh nói tìm em có việc cơ mà, sao lại đưa em đến đây làm gì? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

 

Điêu Mỹ Hán quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Lời này anh nên hỏi em mới đúng, em quen phó xưởng trưởng Mai từ bao giờ? Sao cô ấy lại chỉ đích danh anh đưa em tới đây? Hay là em gây ra chuyện gì đắc tội người ta?”

 

Nghe Điêu Mỹ Hán nói xong, mặt Lý lão tứ cũng bắt đầu hoang mang, cùng nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê.

 

Lý Thanh Lê cũng thấy khó hiểu, “Dạo này em có gây chuyện gì đâu! Phó xưởng trưởng Mai sao? Hai ngày trước em mới gặp cô ấy lần đầu tiên, cũng chẳng nói được mấy câu, chẳng lẽ em từ chối xem mắt cũng gọi là đắc tội? Vậy thì cô ấy cũng nhỏ mọn quá rồi đấy.”

 

Điêu Mỹ Hán lườm: “Nói linh tinh!”

 

Lý lão tứ có chút phấn khích: “Tiểu Lục, em quen phó xưởng trưởng nhà máy phân hoá học từ bao giờ thế?”

 

Lý Thanh Lê đang định trả lời thì đột nhiên im miệng, cô có thể nói rõ ràng tình huống, nhưng nói ra là bại lộ Phó Bạch rồi còn gì?

 

Điêu Mỹ Hán đi nhanh, Lý Thanh Lê cùng Lý lão tứ đành phải bước nhanh theo sau, chẳng mấy chốc đã đi đến trước cửa một căn phòng. Điêu Mỹ Hán gõ cửa, Mai Ngâm Tuyết ngồi sau bàn làm việc liền buông bút ngẩng đầu.

 

Sau khi nhìn lướt qua ba người liền nói: “Đồng chí Điêu Mỹ Hán, anh dẫn đồng chí nam này đến phòng khách đi, tôi có chuyện muốn nói với đồng chí Lý Thanh Lê.”

 

Điêu Mỹ Hán nghe vậy liền xoay người đẩy Lý lão tứ rời đi.

 

Lý Thanh Lê đứng ở cửa, chớp chớp mắt, “Phó xưởng trưởng Mai, tôi rất thắc mắc, chúng ta đâu có quen nhau. Có phải chị nhận nhầm người không?”

 

Mai Ngâm Tuyết đóng nắp bút máy, mặt mày lạnh lẽo: “Cô vào đây nói chuyện đi, làm phiền đóng cửa lại, cảm ơn.”

 

Tuy thái độ của Mai Ngâm Tuyết khá lịch sự, nhưng Lý Thanh Lê vẫn cảm nhận được đối phương không thích mình.

 

Tới đâu hay tới đó, cô thấy trước bàn làm việc có một cái ghế dựa liền ngồi xuống.

 

Chẳng hiểu sao lại gọi cô đến nói chuyện, bản thân cô cũng không phải công nhân của nhà mày này, cần gì phải câu nệ?

 

Lúc này Phó xưởng trưởng Mai mới lên tiếng, giọng dửng dưng:

 

“Đồng chí Lý Thanh Lê, tiền hay là suất công nhân viên chức, cô muốn thứ nào mới chịu rời khỏi cán sự Đỗ?”

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Mai Ngâm Tuyết: Cho cô 500 vạn, rời khỏi người đàn ông này!

Bình Luận (0)
Comment