Chương 34
"Tạm thời không có, giường của anh hẳn là đủ cho hai chúng ta ngủ... Em muốn hỏi anh một chuyện, nhà anh ai là người quản lý phiếu?"
“Em không phải vừa vào cửa đã muốn quản lý phiếu của anh, nếu cần thì em cũng nộp phiếu của em luôn.”
“Nhưng phiếu vải của hai chúng ta có thể tự mình giữ lại hay không, em muốn gom phiếu vải làm một bộ đồ nhỏ, anh xem, đồ nhỏ của em bị em mặc giãn luôn rồi, mặc cũng như không mặc, em muốn một bộ đồ nhỏ mới vừa người.” Miêu Thải Ngọc cầm lấy một bộ đồ nhỏ khác cho Tiết Hoa An xem.
Cô nói đồ nhỏ chính là nội y, đã giặt qua vô số lần, vừa lỏng lẻo hơn nữa còn phai thành màu cháo lòng.
Tiết Hoa An rất khó không chú ý tới: "Em tự may sao?”
“Em tự may, em là thiếu nữ rồi, không thể để cho cha em may được, để cho mẹ em may còn không bằng em tự may, nhưng em may rất khá, mặc quần áo bên ngoài vào là che được hết.”
Quần áo trong nhà rách đều là cha cô may, dù cô có lớn thì quần áo rách vẫn giao cho cha may hộ, đồ mặc bên trong phải tự mình may.
Tiết Hoa An thật sự rất khó khen cô may tốt, anh không hề nhìn đồ nhỏ của cô, bảo cô cất cho kỹ.
Miêu Thải Ngọc thả đồ nhỏ về chỗ cũ: "Anh đừng thấy em may đồ nhỏ không đẹp, thật ra em may quần áo rất bền đó.”
“Quần áo không phải do em may." Xã viên có điều kiện gia đình khá giả trong đại đội bọn họ cũng mặc quần áo vá đi vá lại.
Trên quần áo của anh và Miêu Thải Ngọc đều có miếng vá, từ miếng vá quần áo có thể nhìn ra một số thứ.
Quần áo của Miêu Thải Ngọc được vá tỉ mỉ, hoàn toàn không cùng phong cách với đồ nhỏ.
Lúc trước cô có nói đồ nhỏ không thể để cho cha cô may hộ, điều đó chứng tỏ cô không biết làm những công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ này.
“Bị anh phát hiện rồi, quả thật không phải em tự may, tất cả đều là cha em may cho em, anh đừng thấy em may quần áo không tốt, em làm việc rất giỏi đó." Chuyện không biết khâu vá không giấu được, giấu không được thì không giấu, tìm ưu điểm khác của mình.
“Sau này việc khâu vá giao cho anh đi, để anh làm.”
“Không ngờ anh lại đảm đang giống cha em, anh thật sự biết may sao?”
“Quần áo của anh là tự anh vá.”
“Thật sao?" Miêu Thải Ngọc ghé sát vào nhìn kỹ.
Tiết Hoa An ngồi ở bên giường còn cô thì đứng, khom người nhìn miếng vá trên quần áo anh, nhìn một lúc lại nhào vào trong ngực anh.
“Em đừng chạm vào anh." Anh không thể không cảm nhận được gì với bàn tay không an phận của cô.
Miêu Thải Ngọc bị bắt tại trận, không hề chột dạ, rất bình tĩnh: "Anh may đẹp, sau này em yên tâm giao quần áo của mình cho anh may.”
Cô có thể cảm nhận được niềm vui không cần làm việc nhà của mẹ rồi, sau này có con, để con thay cha mẹ rửa chén càng vui hơn.
Về phần chiếm tiện nghi, cô rất thẳng thắn: "Kết hôn còn rất lâu, dù sao anh cũng phải cho em một chút ngon ngọt chứ, anh có thể nói cho em biết anh không thích như vậy, nhưng em sẽ không nghe đâu, sau này em còn muốn sờ nhiều chỗ hơn, anh cũng có thể sờ em.”
Nói xong cô bèn bắt lấy cổ tay anh bỏ vào trong ngực mình.
Lúc Tiết Hoa An kịp phản ứng thì tay anh đã chạm phải thứ gì đó mềm mềm, anh kịp thời thu tay về: "Trước khi kết hôn phải kiềm chế, sau khi kết hôn anh cho em ở trong phòng mặc sức làm bậy.”
Nếu như không phải mặt anh nghiêng sang chỗ khác, không dám nhìn cô, Miêu Thải Ngọc thật sự cho rằng anh không thèm để ý mình chút nào.
"Em chỉ như vậy với mình anh thôi, anh là người đàn ông đầu tiên của em, tin đồn bên ngoài anh đừng tin, em chỉ là hiểu rất nhiều mà thôi."
“Còn anh, anh có làm với cô gái nào chưa?”
Cô quan sát anh một thời gian, chưa từng thấy anh liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác, cuộc sống rất nhàm chán, làm xong việc liền về nhà.