Chương 39
Tiết Hoa An đi theo em trai tới văn phòng đại đội, Tiết Hoa Nhạc đưa anh cả tới xong thì trở về làm việc.
Cậu ta phải trở về sửa đường, không thể rời đi quá lâu, rời đi quá một giờ sẽ trừ điểm công.
“Đội trưởng, tôi đi ra ngoài nói vài câu, rất nhanh sẽ trở lại." Miêu Thải Ngọc nhìn thấy Tiết Hoa An, nói với đội trưởng hội phụ nữ một tiếng.
Tiết Hoa An còn chưa đi tới cửa đã chợt nghe thấy tiếng cãi nhau, đi vào thấy trong phòng bốn người cãi om tổi, đội trưởng hội phụ nữ đang cố gắng điều hòa khuyên can.
Miêu Thải Ngọc ở đây chỉ thêm phiền, đội trưởng hội phụ nữ Tiết Thải Hà phất tay cho cô đi ra ngoài.
Miêu Thải Ngọc được cho phép, lập tức đi ra ngoài nói chuyện với Tiết Hoa An.
Hai người đi thêm vài bước, đi tới chỗ không có ai.
Miêu Thải Ngọc thu lại vẻ mặt giận dữ, làm cho tâm tình mình bình ổn lại: "Anh nghe hết rồi sao?”
“Nghe rồi, tay em nhất định rất đau đúng không?”
"Tê nhiều hơn đau, tay em mất cảm giác luôn rồi, đợi chủ nhiệm hội phụ nữ thả tụi em về, em phải dùng nước lạnh ngâm tay, anh trở về làm việc đi, không cần lo cho em, cha em còn chưa biết chuyện này à?"
Cha cô đi đào kênh, nếu biết hẳn là sẽ cùng tới đây.
Biết muộn thì tốt hơn, nếu biết cô và mẹ đánh người còn bị đội trưởng hội phụ nữ mang đi giáo dục lại tư tưởng, khẳng định ông ấy sẽ sốt ruột.
Cô và mẹ cũng đã đánh xong rồi, còn bị đưa tới văn phòng đại đội, có sốt ruột cũng vô dụng, không bằng an tâm làm việc.
“Có lẽ là còn chưa biết, lát nữa có biết hay không anh cũng không chắc.”
"Chắc chắn sẽ biết, chỉ cần đừng biết trước khi em và mẹ được thả ra là được, từng người một tới đây, em và mẹ lại phải nghe rầy la thêm vài câu, nói bọn em làm chậm trễ công việc của mọi người, không có tinh thần tập thể."
“Nếu chú Miêu biết, anh sẽ nói chú đừng tới đây, bọn anh mà tới hết thì không tốt lắm.”
Miêu Thải Ngọc sợ mẹ ở trong phòng làm việc bị khi dễ, không định nói nhiều lời, trước khi trở về phòng làm việc ôm lấy Tiết Hoa An, ôm vài giây liền buông tay ra, cô phải quay về văn phòng cãi nhau tiếp.
Tiết Hoa An theo tới cửa phòng làm việc, xác định bên trong không đánh nhau nữa mới rời đi.
…
Tiết Hoa Khang thấy anh cả tới, hỏi anh cả tình huống hiện tại thế nào.
Tiết Hoa An nói rõ tình huống, hỏi em trai: "Chú Miêu không biết sao?”
Chú Miêu trong miệng anh đang cầm xẻng khom lưng đào kênh, bọn họ nhìn qua là có thể nhìn thấy.
“Không biết, em nào dám nói với chú Miêu, nói với chú ấy, chú chỉ có thể lo lắng suông." Cậu ta thấy Tiết Nhị Trụ bị tát nhìn rất thống khoái, chú Miêu mà nghe chuyện này cũng chỉ có thể lo lắng.
“Anh đi tới đó cũng không có tác dụng, nhưng vẫn cám ơn em và Hoa Nhạc có thể kịp thời thông báo cho anh." Lúc Thải Ngọc ôm anh, hắn có thể cảm nhận được tâm trạng cô rất kém.
Tiết Hoa Khang: "Anh thì khác chứ, tin đồn bên ngoài liên quan đến chị dâu em cũng có nghe, anh cả đi tới đó là để tỏ rõ thái độ của mình, chú Miêu mà đi thì chỉ nghe mắng cùng, hai mẹ con chị dâu đều rất bao che người nhà, thấy chú Miêu bị mắng, bọn họ càng cãi hăng, việc này làm ầm ĩ đến lúc đó khó mà kết thúc.”
“Ừ, em trở về làm việc đi.”
Tiết Hoa Khang rời đi, Tiết Hoa An tiếp tục làm việc.
Đào kênh không có thể nào chỉ ở một chỗ không di chuyển, con rể và cha vợ rốt cuộc vẫn chạm mặt.
Miêu Ngạn Khánh thấy anh em họ Tiết tới tìm Tiết Hoa An, cho rằng nhà anh xảy ra chuyện gì, tốt xấu gì cũng là con rể tương lai, hai người làm việc cùng một chỗ, ông ấy chủ động hỏi Tiết Hoa An có phải trong nhà xảy ra chuyện hay không, nhà bọn họ có thể giúp đỡ nhất định sẽ giúp.
Tiết Hoa An vốn không muốn chủ động nói, nhưng chú Miêu đã hỏi tới, anh quyết định đem sự tình nói ra.