Nhóm dịch: Bánh BaoRồi nhìn thanh niên còn đang té trên mặt đất kia, nhe răng cười một tiếng, Tưởng An nói: “Lên?”Trương Tráng quyết đoán gật đầu: “Lên!”Dám quyến rũ chị dâu, không cho chút giáo huấn làm sao được?Sau đó Vu Xuân Hạo khó khăn mới bình tĩnh lại muốn đứng lên, chỉ thấy hai thanh niên cao lớn đứng ở trước mặt, anh ta đang muốn hỏi đối phương có chuyện gì, chỉ thấy một nắm đấm lao tới trước mặt: “Dậy dỗ nhau tý nhỉ, không được quyến rũ chị dâu chúng tôi!”“Đúng vậy! Sau này nhìn thấy chị dâu đều phải đường vòng cho ông đây!”“Ối ối——” Vu Xuân Hạo bị đánh đến không có sức đánh trả, anh ta nức nở hai tiếng dứt khoát ôm đầu chịu đựng, chờ đối phương đánh đủ, anh ta mới mờ mịt ngẩng đầu lên, khổ sở hỏi: “Chị dâu các người là ai?”Trương Tráng và Tưởng An: “! Mẹ nó, ngay cả chị dâu là ai cũng không biết, còn dám quyến rũ hả? Tiếp tục đánh đi!”Cả ngày hôm nay Túc Kiều Kiều như lượn tàu siêu tốc.
Đầu tiên là ý thức được mình xuyên qua, tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, sau đó lại phát hiện bàn tay vàng, giống như chơi trò chơi làm mấy nhiệm vụ, còn nhận được mấy phần thưởng.
Sự việc quá mức huyền huyễn, chờ cô choáng váng trở về nhà, nhìn ba đứa cháu nhỏ đang chơi trong sân, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo.
Phản ứng lại —— canh đậu xanh kia hình như cô còn chưa uống ngụm nào đâu đấy?Quá là đen đủi mà!Túc Kiều Kiều thiếu chút nữa lau nước mắt!Có điều thành quả ngày hôm nay vẫn rất đáng khen, ngụm canh đậu xanh kia cũng không quan trọng như vậy.
Ba đứa nhỏ trong nhà đều rất nghe lời, Túc Kiều Kiều sợ bọn nó gặp chuyện không may, thế là ngồi ở cửa nhìn bọn họ.
Thuận tiện bỏ ra năm hào đổi một ít kẹo mạch nha ở trong thương thành hệ thống Hồng Nương, có đường, trẻ con càng ngoan, mỗi đứa liên tục gọi cô ơi, còn gọi rất hăng say nữa.
Bọn nhỏ đều đơn thuần, trong trí nhớ của nguyên chủ, quan hệ của Túc Kiều Kiều và mấy đứa cháu trai không tốt, bởi vì ba mẹ bọn họ luôn cướp đồ ăn của cô.
.