Nhóm dịch: Bánh BaoAnh không làm cho ba mẹ nhà họ Tống vui vẻ có thể quả thật có nguyên nhân.
Nhưng Túc Chính Dương vẫn rất vui vẻ, ông ấy vôi vàng trở về hiến bảo vật cho con gái, Kiều Kiều thích ăn kẹo này nhất, ông ấy cũng chỉ có kiếm được tiền mới có thể mua một hai viên kẹo cho cô.
Hiện tại có một hộp, chẳng nhẽ không vui vẻ quá luôn à, hẳn là càng thêm để ý với mối hôn sự đúng không?Lúc này kẹt sữa thỏ trắng ở nông thôn còn thuộc loại xa xỉ, không phải ai cũng có thể ăn được, nhiều nhất là tết sẽ có ba mẹ hào phóng mua cho con cái trong nhà mấy viên mà thôi.
Đột nhiên nhận được món quà này, Túc Kiều Kiều còn ngạc nhiên nói: “Kẹo sữa ư?”Cô mở hộp sắt, thấy một đống kẹo sữa bên trong, cười híp mắt: “Rất nhiều, thơm quá đi!”Đây là thứ tốt, Đại Bảo và Nhị Bảo lớn hơn một chút đều biết là cái gì, nhất thời nước miếng đều chảy ra, nhưng hai người đều bám lấy ba mẹ không dám xin.
Cô không cho đồ, ai cũng không thể làm được, làm không tốt bọn họ còn chọc cho ba mẹ tức giận.
Nhưng Trương Thiến nhịn không được, cái hộp mới mở ra mùi sữa kia liền xông vào mũi, nước miếng của chị ta cũng ào ào tuôn chảy.
Lại cúi đầu nhìn con trai đang lau nước miếng, cười nói: “Xem ra Tống Thanh Hàm cũng rất coi trọng em gái, đây chính là chuyện tốt nhỉ, chúng ta cũng đến dính chút vui mừng?”Ngày hôm qua sau khi Tôn Phương biết hôn sự vẫn luôn đen mặt, bây giờ nhìn thấy kẹo sữa thỏ trắng, sắc mặt trở nên tốt hơn một chút, liếc mắt nhìn con gái vui vẻ, không nói lời không vui, bĩu môi nói: “Là việc nên làm!”Đây chính là con gái bảo bối của bà ấy, giờ sắp gả cho anh rồi, có thể không coi trọng sao?Túc Kiều Kiều mỉm cười, đếm đường chia cho bọn họ một viên, đứa nhỏ hai viên.
Ba đứa nhỏ đều vui mừng nhảy dựng lên, ôm kẹo muốn đi ra ngoài khoe khoang, ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa đã bị mẹ ruột chặn lại, Nhị Bảo nhỏ hơn một chút trực tiếp khóc lên, chị dâu hai Lý Tú còn uy hiếp: “Còn khóc nữa thì một viên cuối cùng cũng không còn!”.