Nhóm dịch: Bánh Bao“Đúng đúng, làm việc làm việc!”Mấy người tự nói chuyện, sau đó thật sự quay lưng lại làm việc, đưa người đến trước mặt Túc Kiều Kiều, Tưởng An cũng vội vàng buông tay ra: “Anh Thanh Hàm, chị dâu, hai người nói chuyện đi.
”Sau đó cậu ta chạy biến!.
Tống Thanh Hàm với đôi mắt sâu thẳm, gương mặt tuấn lãng, thân hình cũng cực kỳ cao lớn.
Khoảng cách gần như vậy, Túc Kiều Kiều bị anh nhìn chằm chằm, nhất thời hoảng hốt không thôi, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, trên mặt không khỏi toát ra một chút ửng đỏ, nét tươi cười đều cứng ngắc: “Có chuyện gì sao?”Tống Thanh Hàm dùng một chân điểm đất, một tay móc cái gì đó trong túi áo, sau đó vươn về phía cô, lòng bàn tay rõ ràng là mấy phiếu lương thực và phiếu thịt.
Anh có ý gì đây?Cảm giác được hàm nghĩa nghi hoặc trong đôi mắt trong trẻo ngoài ý muốn của Túc Kiều Kiều, trái tim vốn bình tĩnh của Tống Thanh Hàm bất thình lình đập thình thịch, nhịp tim không ổn định, có điều trên mặt anh vẫn như thường, khẽ mím môi, thấp giọng nói: “Bọn họ ăn nhiều, cái này cho cô, cô đưa cho thím đi.
”Thì ra là thế à?Túc Kiều Kiều hơi kinh ngạc, đột nhiên thả lỏng xuống, nam chính thật sự quá khách khí, cô khoát tay, “Không cần, chúng tôi mời ăn cơm làm sao có thể lấy cái này, anh giữ lại đi, tôi đi trước, nhớ rõ lúc xong việc thì dẫn bọn họ tới là được.
”Nói xong, cô nở nụ cười, bước nhanh rời đi.
Tống Thanh Hàm cách gần, anh thu hết nụ cười sáng lạn kia vào đáy mắt, có chút bị bất ngờ đến ngây người, lúc bừng tỉnh bỗng dưng cảm giác trên mặt có chút nóng cháy.
“Ái chà, đây là đá vọng thê à?” Tưởng An vẫn luôn nhìn trộm, thấy Túc Kiều Kiều đi rồi, ánh mắt Tống Thanh Hàm còn nhìn về phía cô, cậu ta lập tức trêu chọc.
Tống Thanh Hàm liếc cậu ta một cái.
Tưởng An cũng không sợ hãi, ngược lại nhướng mày, hò reo: “Mau đến xem viên đá vọng thê này đi!”“Ha ha ha, đá vọng thê! Đại ca, có phải anh luyến tiếc chị dâu không? Không sao đâu, buổi chiều chúng ta sẽ gặp thôi.
” Trương Tráng cũng trêu chọc theo.
.