"Mẹ tôi đã chết từ lâu rồi. Hơn nữa mẹ tôi chỉ có một người em trai, không có em họ quái quỷ nào hết." Giọng nói của Úc Thừa lạnh băng tràn đầy vẻ căm ghét.
"Hey, cậu nói này, nhóc con sao lại nói chuyện như vậy? Cậu là em họ của mẹ kế của cháu, nếu tính theo vai vế thì cháu phải kêu là cậu đấy."
Chu Dân tuy giận nhưng không muốn người nhà họ Giang hiểu lầm mình là kẻ lừa gạt mà đánh cho một trận rồi đuổi đi, nên ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn nói: "Cháu bỏ nhà ra đi lâu như vậy chị ấy ngày nào cũng đều lo lắng ăn ngủ không yên, hôm nay vừa biết được tin tức của cháu lập tức kêu cậu mang theo một đống quà tới đây cảm ơn gia đình họ Giang."
Những người khác sau khi nghe ông ta giải thích xong, lại nhìn đống quà cáp ông ta đem tới, liền lập tức tin lời ông ta.
"Úc Thừa à, mẹ kế cũng là mẹ, đều......"
Có người muốn nịnh nọt lấy lòng chủ nhiệm Chu nên lên tiếng hòa giải, nhưng lại bị Giang Trường Hải ngắt lời không chút khách sáo: "Thím ba thím im miệng đi, chuyện gia đình người ta không đến lượt người ngoài như thím lo thay."
Tô Uyển Ngọc cũng nhẹ nhàng nói: "Nhà nào cũng có câu chuyện riêng, chúng ta là người ngoài không hiểu rõ tình hình thì tốt nhất đừng xen vào."
Giang Miên Miên lại càng dựa vào thân phận con nít mà ngây ngô nói: "Ông chú này dữ quá đi, ông ấy chắc không lén đánh anh Úc đâu nhỉ?"
Chủ nhiệm Chu:......Mẹ nó chứ, bộ cả gia đình này mắt mù tai điếc hết hay sao?! Rõ ràng là thằng oắt con kia đang chửi ông ta!
Úc Thừa vui mừng cong khóe môi, nhưng lại nói với chủ nhiệm Chu bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Không phải người dưng nào cũng có thể trở thành cậu của tôi đâu. Đến để cảm ơn có phải không? Được thôi, đồ cứ để đó đi còn người thì có thể cút đi rồi."
Chủ nhiệm Chu trợn tròn mắt nhìn Úc Thừa, ông ta không dám tin cậu cả gan ngông cuồng như vậy trước mặt nhiều người, thật sự không chút nể mặt chị họ của ông ta!
Nhìn thấy ông ta bị chọc cho tức đến xanh mặt, Trương Quế Hoa sợ ông ta sẽ cầm theo quà bỏ đi khiến bản thân mình mừng hụt.
Nên vội vã lên tiếng giảng hòa: "Chủ nhiệm Chu, có gì thì chúng ta vào nhà rồi hãy nói."
Giang Đại Sơn cũng chầm chậm mà nói: "Mọi người đều vào ngồi đi, vợ thằng hai à, mau xuống bếp nấu ấm trà ra đây."
"Không cần đâu không cần đâu, người đã dẫn tới nơi rồi thì chúng tôi đi trước đây, còn phải về làm việc tiếp nữa." Các trưởng bối hiểu chuyện lại có uy nghiêm trong thôn xua tay, dẫn hết những người muốn xem náo nhiệt đi hết.
Về phần chủ nhiệm Chu ông ta thật sự muốn phủi tay bỏ đi, từ sau khi ông ta trở thành chủ nhiệm của xưởng may và cộng thêm mang tiếng là người thân nhà họ Úc thì đã rất lâu rồi chưa có ai dám khiến ông ta không vui như thế này.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ chị họ giao cho ông ta còn chưa xử lí xong, ông ta chỉ đành nhẫn nhịn bước vào gian nhà chính của gia đình họ Giang.
Thấy vậy, Trương Quế Hoa và Tôn Lệ Hà liền mừng rỡ bước tới lấy những món đồ trên xe đạp đem vào trong nhà.
Bao bì gói ghém nhìn sang trọng đầy phong cách phương tây như vậy, vừa nhìn là biết ngay là đồ tốt!
"Mời ngồi, nhà tương đối đơn sơ, hy vọng chủ nhiệm Chu đừng để bụng." Giang Đại Sơn không có hảo cảm gì với chủ nhiệm Chu nhưng nói chuyện vẫn rất khách sáo.
Vì dẫu sao cũng là chủ nhiệm của xưởng may trong huyện, không nên đắc tội vẫn hơn.
Chủ nhiệm Chu lướt nhìn gian nhà, bĩu môi nói: "Quả đúng thực là đơn sơ."
Nụ cười trên mặt Giang Đại Hải sững lại, không ngờ ông ta nói chuyện không chút khách sáo như thế này.
Dáng vẻ này của ông ta không hề giống đến cảm ơn mà ngược lại giống đến báo thù hơn.
"Nào, chủ nhiệm Chu, mời ngài uống trà." Tôn Lệ Hà cứ dường như không nghe thấy lời nói của ông ta, vẻ mặt niềm nở bưng trà ấm nóng đến trước mặt chủ nhiệm Chu.
Từ sau khi vào nhà bà ta đã không ngừng liền tay vừa lau bàn ghế vừa bưng trà rót nước, vô cùng niềm nở.
Nhưng tính khí Giang Trường Hải lại không tốt thế, liền mở miệng nói móc: "Anh thích thì ở lại không thích thì đi liền đi, bộ chúng tôi van xin anh ngồi đây sao."