Giang Trường Hải tay chân nhanh nhẹn chất lương thực lên xe, xếp một chỗ ngồi sạch sẽ cho con gái mình rồi vung roi lên, bắt đầu xuất phát trên đường hoang vắng.
Thỉnh thoảng còn có một hai tiếng kêu to, "Đi..."
Đến trường, Giang Trường Hải chào hỏi ông Trịnh, tiện thể nhờ ông Trịnh pha trà lạnh cho con gái mình.
Ông Trịnh cũng không giận, ông ấy cực kỳ hòa nhã với Giang Miên Miên.
Dù sao cô gái nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, có ai mà không thương?
Giang Trường Hải nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của con mình, trong lòng lại càng ấm áp, cảm thấy vất vả hai ngày nay cũng chẳng là gì.
Ông không ở lại thêm nữa, dùng roi quất con bò già đi lên trấn.
Lúc tới nơi cũng đã sáu, bảy giờ rồi.
Trên đường chỉ có vài người, còn trong hẻm lại tụ tập đông hơn. Trên tay họ đều mang theo rổ hoặc túi, mặt mày cảnh giác, cứ như tùy thời chuẩn bị rời đi.
Giang Trường Hải lanh lợi, nhanh chóng tìm được một con hẻm nhỏ tránh đường lớn, luôn luôn cảnh giác xem có ai đi tới hay không.
Ông đứng ở giao lộ, nhìn thấy những người xung quanh ai cũng cảnh giác, nói được hai ba câu là thành giao một cuộc làm ăn.
Đống lương thực của ông chất lượng khá tốt, số lượng lại nhiều.
Giang Trường Hải không phải người lòng dạ hiểm độc gì, lại lười kì kèo mặc cả, ra giá khá công bằng.
Cho nên có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, muốn đổi đồ gì cũng có!
Còn chưa tới một, hai tiếng, Giang Trường Hải đã đổi xong hai túi nhỏ đi ra ngoài, thu hoạch rất tốt, bảy, tám đồng và rất nhiều phiếu thịt và phiếu vải.
Làm lụng nửa năm vất vả cũng không kiếm được nhiều vậy đâu.
Cẩn thận đếm tiền giấy xong, trong lòng Giang Trường Hải cực kỳ vui vẻ.
Nếu sau này cũng làm ăn như vậy thì tốt biết bao!
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên một chàng trai mặt trắng đeo kính trông khá nhã nhặn bước tới cùng cái túi nhỏ, nhìn lương thực khô trong túi, thấp giọng nói: "Ông anh này, tôi có một ký rưỡi bột mỳ, hai phiếu sữa, một tấm phiếu thịt, và năm đồng, không biết có thể đổi một túi này không?"
Miệng túi mở ra, để lộ bột mỳ trắng nõn như tuyết, không dính chút bụi bẩn nào, có vẻ là đồ tốt lấy từ xưởng.
Bây giờ cũng không còn sớm lắm, mặc dù hơi lỗ một chút nhưng có thể đóng hàng quán sớm.
Giang Trường Hải cầm lấy túi bột mỳ ước lượng hai lần, "Hay là như vầy, cậu đưa tôi thêm một phiếu thịt nữa. Túi lương thực khô của tôi phải tới ba mươi, bốn mươi ký đấy. Không tin thì cậu có thể về cân thử, ăn được hai tháng lận."
Chàng trai hơi do dự một chút, sau cùng khẽ gật đầu, "Được. Tôi không mang nổi túi này về, anh..."
Giang Trường Hải cẩn thận đếm phiếu và tiền, lại quan sát chàng trai vài lần, gầy thật!
Thế là ông gật đầu: "Vậy đưa thêm một hào tiền vận chuyển, tôi vác về nhà cậu cũng rất nguy hiểm đó."
Chàng trai cắn môi, "Được, anh vất vả rồi!"
Chàng trai thật sự không mang nổi túi lương thực to như vậy.
Cuối cùng cũng bán xong túi lương thực cuối cùng, Giang Trường Hải thở phào một hơi. Ông đặt tay lên túi đựng tiền, cảm thấy thật sự vui vẻ.
Chuyến này thu về tổng cộng hai mươi đồng, khoảng mười phiếu thịt và phiếu vải, còn có hai tấm phiếu sữa vừa rồi.
Có thể nói là thu hoạch rất nhiều!
Ngoại trừ phiếu vải ra thì Giang Trường Hải có cũng chẳng dùng tới, thế là đếm đếm tiền giấy, ngựa quen đường cũ tới tìm ông Ngưu, "Này, nghỉ chưa?"