Ở thời đại này, mẹ của Khương Song Linh là một người phụ nữ vùng biển, cũng thường xuyên ăn cá.
Khương Song Linh cầm lấy kéo, sửa sang lại đuôi tóc, thắt hai bím tóc trước ngực, lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn người con gái trong gương.
Dù đã ngắm nhìn hơn nửa tháng, nhưng cô vẫn cảm thấy mới lạ với diện mạo này của mình.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba cô đã năng nổ đi uốn tóc. Và những năm tháng sau đó, cô vẫn luôn duy trì hình tượng một cô gái tóc xoăn xinh đẹp thành thục động lòng người của mình.
Hiện tại, cô gái trong gương đang mặc bộ quần áo suông màu xanh xám nhạt, hai bím tóc dài ngang lưng buông thõng trước ngực, mang đến vẻ ngây thơ thanh thuần trên khuôn mặt.
…… Cũng khá xinh đẹp.
Có thể giả vờ một chút ngây ngô của mối tình đầu.
Khương Song Linh: “……”
Sở dĩ cô chăm chỉ thắt bím tóc mỗi ngày là để thấy bản thân trong sáng và trẻ trung như vậy, và chỉ ở trong thời đại này, cô mới có thể thắt bím tóc đi ra ngoài mà không phải bắt gặp những ánh mắt dị nghị của người khác.
Nhiều khi sờ vào những bím tóc tết trên ngực, khụ khụ khụ khụ... mặt mũi đỏ bừng hết lên.
Cô vô cùng nâng niu mái tóc đen dài ngang lưng này, nó là “của quý” mà trước đây cô chưa bao giờ dành dụm được.
Khương Hồng Bình ngồi trên giường, không thể không đưa mắt nhìn sang bà chị họ, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Chị họ mặc một bộ quần áo màu xanh xám đơn giản, giúp làn da cô trắng hơn, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, quanh người cô dường như toả ra một vầng hào quang, khi cô giơ tay lên, những mạch máu xanh lam hiện ra một cách mờ ảo.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Khương Hồng Bình hay không, cô ta cảm thấy sau khi chị họ khỏi bệnh thì càng trở nên xinh đẹp hơn, hành động cử chỉ cũng trở nên khí chất hơn.
Khương Hồng Bình khẽ cắn môi, sau lưng âm thầm phân cao thấp, nghiêm túc trang điểm một lần.
Hai mẹ con Từ Hữu Phượng đang đi về nhà với sọt cỏ heo trên lưng, chợt nhìn thấy một vài người kéo nhau chạy về phía này.
“Có chuyện gì vậy?”
“Người nhà họ Khương tới, đi xem trò vui đi.”
“Ai tới?”
“Đối tượng kết hôn là một vị sĩ quan của con gái cả nhà họ Khương”
“Cô gái sắp làm mẹ kế đó hả? Thật sao?!”
……
Nghe những lời này, tâm tình của Trương Hồng Mai như được hồi sinh. Cô bé huých khuỷu tay vào người mẹ: “Mẹ, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi.”
“Được.”
Tin đồn về hôn sự của Khương Song Linh đang lan truyền khắp thôn, chuyện náo nhiệt như vậy cũng hiếm thấy.
Người dân trong thôn chẳng có nhiều những hoạt động vui chơi giải trí, chỉ cần có chuyện gì náo nhiệt, mọi người đều chen chúc đi xem.
Trương Hồng Mai xoay người âm thầm cười trộm, cô không đến để xem náo nhiệt, mà đến để chế giễu.
“Mẹ, Khương Song Linh tìm một sĩ quan chắc cũng phải 30, 40 tuổi rồi. Mẹ nghĩ xem, vị sĩ quan đó có giống đội trưởng đội dân quân không? Ha ha, da đen như than, mặt mày dữ tợn, đặc biệt là rất già......”
Trương Hồng Mai nhón mũi chân nhìn ngó xung quanh, muốn biết đám thanh niên trí thức có phải cũng đi xem náo nhiệt hay không.
Cô ta thích một nam thanh niên trí thức họ Lâm, mà anh ta lại có ý với Khương Song Linh, hiện tại Khương Song Linh sắp làm vợ người ta.
Cô sẽ cưới một vị sĩ quan vừa già vừa xấu. Trương Hồng Mai thật sự rất muốn kéo sinh viên Lâm tới đây để xem trò hề này.
Để cho anh ta thấy rõ bộ mặt thật của Khương Song Linh.
Trong nỗi buồn vì thất tình, nói không chừng anh ấy sẽ thích một cô gái luôn ở bên quan tâm chăm sóc mình.
Trong sân nhà họ Khương có một cây hoa anh đào, cành cây mỏng manh điểm xuyết vài bông hoa đỏ thắm, cánh hoa đào bị gió xuân thổi đung đưa, thấp thoáng có thể nhìn thấy một bóng người cao ráo trong bộ quân phục màu xanh lục.
Khi Từ Hữu Phượng dẫn con gái chạy tới, khắp sân nhà họ Khương đã có một đám người vây quanh để xem náo nhiệt.