“Đúng là mấy cô gái thích đọc sách đều dịu dàng ít nói thật. Nhìn Phương Phương nhà thím xem, ngang tàng đến điên rồi, bảo nó viết mấy chữ nó cũng không biết. Thế nhưng con gái ấy mà, đọc sách cũng chẳng mang tới quá nhiều tác dụng, quan trọng là phải gả cho một người chồng tốt.”
“Đúng đúng, phải gả cho một người chồng tốt.”
“Nếu cũng giống như con gái nhà họ Khương, gả cho một vị doanh trưởng trẻ tuổi, còn cần gì đi học đại học chứ? Cứ ở nhà trông con cho người ta là được rồi.”
“Con gái lớn của nhà họ Khương à, chờ về sau cháu được làm phu nhân doanh trưởng, nhớ giới thiệu cho mấy đứa con gái nông thôn vài vị quan quân nhé, cái gì mà đoàn trưởng, lữ trưởng đó. Thiến Thiến, con gái nhà thím á, năm nay gần mười tám, vừa lúc đang cần một đối tượng đó.”
“Nhưng cháu đừng giới thiệu người đã kết hôn nha. Con gái nhà thím không thể gả cho người ta làm mẹ kế được. Làm vậy còn không bằng gả cho một hán tử nông thôn.”
Khương Song Linh nhìn bà thím vừa nói mấy lời kia, cô chỉ khẽ mỉm cười nói: “Cháu cũng muốn giúp đỡ giới thiệu, nhưng quan quân người ta yêu cầu cao lắm, muốn một người vợ phải biết chữ nghĩa, tốt nhất là từng học đại học. Những cô gái vừa tốt nghiệp cấp ba như cháu, chỉ có thể đi làm mẹ kế cho người ta thôi.”
“Thiến Thiến nhà thím gả cho một hán tử nông thôn cũng tốt lắm mà. Cháu cũng muốn gả cho một hán tử nông thôn, ở gần nhà thật tiện lợi. Kỳ thật gả cho quan quân có gì tốt chứ? Anh nhà cháu chỉ là một doanh trưởng, không phải đoàn trưởng, sư trưởng vinh quang như người ta đâu. Đã vậy cháu còn phải đi theo anh ấy vào quân đội, về sau chẳng có người nhà mẹ đẻ qua giúp đỡ trông nom con cái.”
Bà thím kia: “……”
Khi vào trong huyện, Khương Song Linh nhảy khỏi xe bò, trả bọn họ hai phân tiền, sau đó không hề quay đầu lại cứ thẳng hướng huyện thành mà đi.
Khương Song Linh cảm khái vạn lần khi được đi trên đường phố nơi này, được hít đầy phổi hơi thở thời đại ấy.
Tuy bốn phía vẫn toàn là một màu xám xịt, còn có bộ dáng cổ kính không thể cổ kính hơn, nhưng vẻ cổ kính này lại mang theo một nét phong vị khác.
Thứ phong vị độc đáo ấy đã hấp dẫn một sinh viên mỹ thuật như cô. Cô đủ tự tin để khẳng định, nếu có giá vẽ, có dụng cụ mỹ thuật ở đây, cô cũng có thể phác họa ra một loại vẻ đẹp độc đáo thuộc về thời đại này.
Nếu muốn vẽ phác họa nơi đây, chắc chắn cô sẽ chọn ngồi dưới cây cầu này.
Khương Song Linh đi qua cây cầu bắc ngang qua sông, rồi bật cười nhìn bức tranh tuyên truyền thật lớn ở ngay đầu cầu, nó chính là một dấu ấn của thời đại.
Cô nắm bím tóc trước ngực, thầm nghĩ: Mình cũng đang dần hòa nhập vào thời đại này.
Khương Song Linh chiếu theo ký ức đi tìm Cung Tiêu Xã và cửa hàng bán thực phẩm phụ, bắt đầu mở ra chuyến hành trình mua sắm điên cuồng của mình.
Nhưng chủ yếu là cô muốn mua thịt. Khương Song Linh đưa phiếu thịt mười cân và tiền cho người bán hàng, một hơi mua tới mười cân thịt heo.
Thời đại này, hành vi của cô được xem như nhà giàu, đã hấp dẫn vài người tò mò gần đó nhìn thoáng qua người cô, cô chỉ cười tủm tỉm nói: “Trong nhà muốn làm tiệc rượu” rồi rời đi.
Mua thịt xong, Khương Song Linh lại đi mua thêm mười cân bột mì phú cường(*), cùng với nước tương, dấm, rượu trắng, vỏ quýt, hoa hồi, mấy loại gia vị và hương liệu linh tinh.
(*)Dùng để chỉ loại bột mì có hàm lượng gluten cao, tương đối mịn, ít tạp chất và trắng hơn, tương tự như bột mì tinh chế.
Tiếp sau đó, cô lại đi mua xà phòng, xà phòng thơm, kem đánh răng và bàn chải đánh răng. Khương Song Linh tương đối chú ý tới những thứ này.
Cái bàn chải đánh răng kia của Khương Triệt căn bản là không chải được răng. Cũng may ở thời đại này bọn nhỏ không được ăn nhiều đường, bằng không những đứa nhỏ toàn thành đều bị hỏng răng cả rồi.