“Thế nhưng cái mặt này… sao tôi cứ có cảm giác nó rất kỳ quái nhỉ?”
“Cái này người bị nghiêng rồi……”
“Đây là tôi ư? Tôi cười rạng rỡ vậy à?”
……
Khương Song Linh ngượng cứng mặt đi ngang qua tấm bảng tuyên tuyền, cô đang không ngừng tự trấn an chính mình.
Không sao đâu, dù hơi xẩu hổ một chút nhưng chung quy lại mục đích của cô đã đạt được rồi.
Ít nhất thì bây giờ, đại bộ phận xã viên đã biết cô có thể vẽ tranh. Kể cả khi bức tranh của cô hơi kém cỏi một chút, nhưng tối thiểu cũng đủ để hoàn thành một bức tranh, cũng có một chút tài năng thiên phú.
Cho nên, nếu sau này khi tác phẩm của cô có danh tiếng, mọi người có thể ngược dòng quay lại khoảng thời gian cô thích vẽ tranh ngày hôm nay mà không nghi ngờ gì hết.
Khương Song Linh mờ mịt hiện lên một suy nghĩ: “Tôi khổ quá mà… phải vẽ một bức tranh xấu hơn cả tranh tôi vẽ hồi tiểu học.”
Gần như những chuyện cần làm đã xử lý xong xuôi, nhưng tới gần ngày rời đi, Khương Song Linh vẫn không chịu nhàn rỗi, cô lại thử làm một vài món ngon có thể bảo quản được lâu dài, mà thứ đứng đầu tiên trong danh sách chính là ——chiên bánh quai chèo.
Tuy thiếu thịt heo, nhưng lại có khá nhiều mỡ heo, ai bảo cô là cô gái xuyên qua với chén mỡ heo trên tay chứ……
Bởi vậy mỗi ngày sau khi homestay tùy thân được thiết lập lại, mỡ heo của cô cứ tích cóp từng chút từng chút một, đến ngày hôm nay cũng được một nồi to rồi.
Khương Song Linh không chút chần chừ, bắt đầu công tác thử chiên bánh quai chèo và bánh quẩy.
Cô thử vài loại bánh quai chèo khác nhau, có loại bánh quai chèo vị mật ong ngọt ngào ngoài giòn trong mềm, cũng có loại bánh quai chèo vị mặn nhỏ nhắn xốp giòn.
Khương Triệt đặc biệt thích ăn loại ngọt ngào mềm mại, còn Khương Song Linh lại nghiêng về phía bánh quai chèo nhỏ vị mặn hơn.
Trong quá trình thử nghiệm, cũng xuất hiện không ít sản phẩm thất bại, và tất cả bọn chúng đều chui cả vào bụng hai chị em cô.
Suy cho cùng, loại đồ ăn vặt chiên dầu kiểu này, dù có khó ăn cũng chẳng khó ăn đến mức không nuốt nổi, chỉ cần rải lên một chút hạt mè, sẽ trở nên thơm giòn mê người ngay.
Khương Song Linh có cơ sở mỹ thuật, năng lực DIY (do it yourself –tự mình làm) về mảng thủ công rất mạnh, bởi vậy một đám bánh quai chèo nhỏ dưới bàn tay tạo hình của cô, trở nên cực kỳ xinh đẹp.
“Nói không chừng về sau mình còn có thể mở một cái sạp bán hàng bên đường, rồi thực hiện giấc mơ làm giàu……”
“Ấy, còn thiếu sữa đậu nành….”
Ngoại trừ đồ ăn vặt chiên dầu, Khương Song Linh còn thử nướng bánh kem, sau khi thất bại vài lần, cô đã nghiên cứu ra một loại bánh trứng gà mật ong có màu vàng nhạt, mềm mại thơm thơm.
Nếu chỉ ăn hai miếng vẫn không cảm thấy vấn đề gì, có điều ăn nhiều hơn sẽ ngấy kinh khủng.
Cô cũng không còn cách nào khác, trong tay cô ngoài mật ong ra, chỉ có mật ong thôi.
Trong homestay tùy thân của cô có năm thứ ăn được: mật ong rừng, mỡ heo, trứng gà, trứng vịt bắc thảo và gạo.
Từ gạo ra, bốn loại khác đều là món ăn nhiều sẽ ngấy muốn chết.
Chẳng qua với người lớn, loại bánh trứng gà mật ong này cực kỳ ngấy, nhưng những người bạn nhỏ lại vô cùng hứng thú với món ăn này, thêm nữa là mùi hương của nó khá dễ chịu, vì thế Khương Song Linh vẫn làm một ít.
Trong quãng thời gian này, bức tranh tuyên truyền do cô vẽ đã gây nên một chút xôn xao trong thôn.
Nhưng chỉ là một chút thôi, bởi vì mấy ngày nay trong thôn lại xảy ra nhiều chuyện tốn nhiều nước bọt khác, ví dụ như Tiết Ninh Ninh không cẩn thận rớt vào giếng nước, sau đó còn bị bệnh tới ba, bốn ngày.