Buổi tối giao hàng, Hạ Đại Lâm gọi người lái xe tới ven đường lớn nhận hàng, Cố Chi Nghiên và chồng mình xách mật ong từ trên núi xuống giao, sau khi cân xong thì người nhận hàng thanh toán tiên cho bọn họ rồi lái xe rời đi.
Cố Chi Nghiên tay cầm đèn pin nhìn xấp tiền trong tay người đàn ông mà sống mũi cay cay!
Một xấp tiền tổng cộng một trăm sáu mươi bảy đồng, lần đầu tiên bọn họ nhận được nhiều tiền như vậy!
Cô kích động đến mức suýt nữa khóc rồi, đây xem như thùng vàng lớn nhất của bọn hol
An Tĩnh Nguyên nhìn cô mà nở nụ cười, lại thở dài, sau đó nhét tiên vào tay người phụ nữ.
"À, tiền giao cho em bảo quản, bà quản gia."
Cố Chi Nghiên nghe vậy lại đẩy trở về.
"Vẫn do anh giữ đi, nhiều tiền như vậy em sợ mình không nhịn được mỗi ngày lấy ra xem, để cho người khác phát hiện cũng không tốt."
An Tĩnh Nguyên biết cô chỉ người khác không phải là Hà Lệ Xu hay An Tĩnh Hân, vì thế nói:
"Được rồi, trở về anh sẽ giấu đi, chờ sau này khi em muốn quản thì anh sẽ lấy ra."
Cố Chi Nghiên cắn môi dưới, gật gật đầu nói.
"Vê nhài"
Buổi tối hôm nay bầu trời trong vắt, ngửa mặt lên là có thể nhìn thấy ánh sao lấp lánh chiếu sáng đường về nhà.
Tâm tình Cố Chi Nghiên đặc biệt tốt, buổi tối ngủ yên, sáng sớm hôm sau cô bị tiếng đài phát thanh của đại đội đánh thức, cẩn thận nghe thì là bí thư bảo An Tĩnh Nguyên đến văn phòng đại đội.
An Tĩnh Nguyên ăn điểm tâm xong liền trực tiếp đi qua, không biết vì sao mà Cố Chi Nghiên cảm thấy bất an, vì thế dặn dò Hà Lệ Xu rồi cũng tiến đến văn phòng đại đội.
Đến khi nàng chạy tới thì nghe được bí thư nói:
"Sáng sớm nay ta dậy phát hiện trong hòm thư có một lá thư tố cáo anh, anh tự mình xem rốt cuộc là chuyện gì?"
Cố Chi Nghiên nghe mà đổi sắc, cô biết đây là giọng của bí thư Cố Vĩ Minh, tiếng An Tĩnh Nguyên nhanh chóng vang lên:
"Có phải có người tố cáo tôi làm tư bản hay không?”
“Anh biết là tốt rồi." Cố Vĩ Minh nói.
"Chuyện khác không nói, gân đây anh thường xuyên tìm đại đội mượn xe đạp đến xã, hôm qua còn xin nghỉ phép đi huyện, anh đi huyện làm gì?”
Cố Chi Ngôn nghe vậy trực tiếp đẩy cửa đi vào rồi khóa cửa lại.
"Thư tố cáo gì, cho tôi xem đi?"
Cả hai người trong phòng đều quay đầu lại, An Tĩnh Nguyên nhìn thấy cô, hơi kinh ngạc. "Sao em lại đến đây?" "
Cố Vĩ Minh cũng nhìn cô nói:
"Nếu đã tới, vậy cô cũng xem chút, sau đó cho tôi một lời giải thích."
Cố Chi Nghiên tiến lên cầm lá thư trong tay Tín An Tĩnh Nguyên, đầu thư viết ba chữ "Thư tố cáo" rõ ràng, bên dướiu không có ký tên.
Nội dung thư nói tới chuyện An Tĩnh Nguyên đáp lễ cho Cố gia, lễ vật trị giá bao nhiêu, còn có chuyện An Tĩnh Nguyên đi công xã, ám chỉ gần đây của An Tĩnh Nguyên trở nên giàu có hơn, rất đáng hoài nghị, thậm chí còn có chuyện đêm qua anh cùng người khác gặp mặt giao dịch cũng viết.
Cố Chi Nghiên cảm thấy mấy chuyện khác không quan trọng nhưng cuối cùng trong thư lại nhắc tới chuyện giao dịch tối hôm qua giữa bọn họ và Hạ Đại Lâm!
Cố Chi Nghiên nhìn thấy điều này, sắc mặt cũng hơi đổi, tối hôm bọn họ nhìn kỹ tình huống chung quanh, không có gì bất thường mới tiến hành giao dịch nhưng người viết thư lại biết, điều đó chứng tỏ người kia nấp ở gần nhưng bọn họ lại không phát hiện!
May mắn là người rình mò ở xa, không nghe rõ nội dung đối thoại của bọn họ, cho nên trong thư cũng không có đề cập đến nội dung giao dịch cụ thể.
Chữ viết thư thanh tú chỉnh tề, trông còn có chút quen thuộc, chỉ là hình như đối phương hình như cố ý thay đổi thói quen viết cho nên Cố Chi Nghiên không xác định có phải là người mình nghĩ tới hay không.
"Giải thích cái gì?"
Cố Chi Nghiên đưa thư cho An Tĩnh Nguyên, nhìn Cố Vĩ Minh nói:
"Chú ơi, nếu mỗi bức thư tố cáo đều phải được người bị tố cáo giải thích một chút, vậy không phải mọi người đều bận rộn lắm sao?”
Cố Vĩ Minh: "Cái khác tôi không nói, vậy cô nói xem hôm qua hai người đi huyện làm gì? Tối qua cũng không về."