Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangĐối với câu đố tạm thời không giải được, Đồng Nhan cũng lười tiếp tục lãng phí tế bào não.
Ngày hôm qua mấy thanh niên tri thức đưa Triệu Tiểu Hổ đến trạm y tế trở về nói, lần này Triệu Tiểu Hổ bị thương không nhẹ, đã bị gãy một chân.
Trạm y tế chỉ có thể băng bó đơn giản cho hắn, nếu muốn chữa khỏi hẳn phải đến bệnh viện chính quy.
Chuyện xảy ra khi hắn đang trên đường về nhà, bình thường nếu đổi lại vào đầu năm nay, đại đội sản xuất sẽ không quan tâm, nhưng không chịu nổi Triệu Tiểu Hổ mẹ nó không khóc thì làm loạn, không làm loạn thì dọa treo cổ, sững sờ đến nỗi khiến đội trưởng Cao sửng sốt, chỉ có thể tìm xe ngựa đưa hắn đến bệnh viện huyện, lại tự bỏ tiền túi trả tiền thuốc men.
Tiếp theo như thế nào, Đồng Nhan cũng không có tâm trạng đi hỏi thăm, chỉ vì cô thật sự bị cảm, hơn nữa lúc trước chịu chút kích thích kia, còn hơi sốt nhẹ.
Xem ra trận cảm này phải nghỉ ngơi suốt ba ngày thì mới khỏe.
Trong đại viện thanh niên tri thức có hai cái vại lớn là dùng để trữ nước chứ không có giếng, bình thường tất cả mọi người đều phải thay phiên nhau ra bờ sông gánh nước về uống.
Nước sông trong veo, uống rất ngon, hương vị không kém hơn nước khoáng của các thế hệ sau.
Hôm nay đến lượt Đồng Nhan phụ trách đi lấy nước, mấy ngày không làm việc nên bước đi yếu ớt, toàn thân không có sức lực.
Bờ sông cách đại viện thanh niên tri thức hơn mười phút đi bộ, cô cầm đòn gánh và hai cái xô vừa mới xuất viện đã bị ngăn lại: "Đồng Tri Thanh(*), cậu chờ một chút!”(*) Đồng Tri Thanh: thanh niên tri thức họ ĐồngĐồng Nhan quay đầu lại, nhất thời nhớ không ra nam tri thanh trước mắt tên là gì, cô hỏi: "Tìm tôi có việc gì?”Nguyên thân giống như cô, có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lúc cười lên vô cùng quyến rũ.
Sợ khiến người ta chú ý, Đồng Nhan cố ý bày ra một khuôn mặt lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác lạnh nhạt lại xa cách.
"Ngày mai Thẩm điểm trưởng trở về, sáng mai cậu nhớ đến cổng thôn hỗ trợ khuân đồ với những người khác.
" Đã ở chung một thời gian, Trịnh Châu vẫn không có hảo cảm gì với nam tri thanh nhỏ gầy này.
Mới mười bảy tuổi, cơ thể nhỏ bé giống như một con gà con, lúc mới về nông thôn đã sinh bệnh, ba ngày thì hai ngày có bệnh, cứ như vậy còn có thể làm được việc gì? Đoán chừng một trận gió lớn đã có thể thổi bay anh ta!Nhìn ra đối phương không thích mình lắm, Đồng Nhan cũng không muốn đối mặt với sự lạnh lùng của người ta, vì để không lộ thân phận, cô chỉ muốn làm một người vô hình: "Ừm, tôi sẽ đến cửa thôn đúng giờ.
”Thấy cô có vẻ nghe lời sự sắp xếp của tổ chức, Trịnh Châu hài lòng gật đầu.
Ngày hôm sau vừa tờ mờ sáng, Trịnh Châu đã dẫn theo tất cả nam tri thanh cùng đến cửa thôn hỗ trợ khuân đồ.
Thôn Hạnh Hoa là một thôn nhỏ có hơn một trăm hộ gia đình, ngoại trừ đại viện tri thanh ra, dường như hai bên đường nhà nào cũng là nhà đất cũ kỹ không chịu nổi, nhà nào có thể xây nhà đá thì xem như điều kiện gia đình đã không tồi rồi.
Đồng Nhan bám sát phía sau bọn họ một mực yên lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, tuy rằng cô có ký ức nguyên thân, nhưng rất nhiều chuyện về thời đại này cũng chỉ có kiến thức nửa vời.
"Ai đây? Tên cậu là gì?" Lý Tổ Xuyên vốn đang đi trước đột nhiên quay người lại làm như người quen dùng cánh tay bá vai Đồng Nhan.
"Tôi là Đồng Đại Bảo.
" Đồng Nhan mím chặt miệng, mặt không đổi sắc né tránh anh ta.
.