Mặc kệ người trong nước ở thời đại nào, hình như đều rất thích kêu bạn gọi bè, thành quần kết đội, các đội viên ở đại đội sản xuất Song Cang cũng giống vậy, các chàng trai trẻ làm đầu tàu gương mẫu đuổi tới căn tin, theo sát sau đó chính là các chị các thím ôm chén và thau vừa nói vừa cười.
"Cơm tập thể" ở trên mặt chữ từ hơn mười năm trước đã chỉ là danh nghĩa, hiện tại tập thể cung cấp cơm là vì trong đội hoàn thành công việc thu hoạch gấp rất tốt, hàng năm vào mùa này đểu sẽ mở căn tin, có người muốn ở căn tin ăn, còn có người gọi đồ ăn về nhà ăn, đây đều theo sở thích của mỗi người.
Ở đại đội sản xuất Song Cang, mỗi nhà đều thích gọi đồ ăn về nhà ăn.
Đàn ông không làm việc này, người đến lấy cơm về trên cơ bản đều là phụ nữ.
"Tiểu thiên kim" của nhà đội trưởng, mười bảy năm qua rất có tư thái "người nuôi ở trong khuê phòng không biết gì", ngược lại không phải đội trưởng Diệp xem trọng gia đình mà là sức lao động của nhà bọn họ đầy đủ, không cần con gái xuống ruộng làm việc, ba cô sáu bà trong đội cứ thích dùng từ "Hiếm khi gặp được một lần" trêu chọc cô.
Gần đây Diệp Thư Hoa trong quá trình đắc tội người cha đội trưởng bị "đuổi ra khỏi nhà", người ngoài không biết, nhưng cô gái được nuông chiều lớn lên vô duyên vô cớ chạy đến kiếm công điểm, đằng sau đến tột cùng có nguyên nhân gì, vẫn là không thể tránh khỏi thành đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người.
Đương nhiên ở trước mặt người nhà họ Diệp, không ai bày ra sắc mặt xem náo nhiệt.
Vừa vặn ngược lại, lần nào ba cô sáu bà cũng phải thừa dịp Diệp Thư Hoa lấy cơm cho bọn họ, phải khen cô thông minh, xinh đẹp, hiểu chuyện còn biết làm việc một trận, đều sắp tâng bốc cô thành tiên nữ trên trời dưới đất có một không hai.
Diệp Thư Hoa cố gắng nặn ra một nụ cười ngượng ngùng, động tác cũng nhanh hơn, thẳng đến khi tiễn các đồng chí nữ biết ăn nói rời đi, cô mới nhẹ nhàng thở ra trong lòng, vì sao loài người phải tổn thương nhau chứ? Cô không thích nghe những lời dễ nghe khiến lỗ tai mọc kén, các bà ấy cũng không thấy thật lòng thật dạ tán tụng.
Nếu đều có thể im lặng như thóc thì thật tốt!Mỗi lần lúc này, Diệp Thư Hoa sẽ vô cùng nhớ nhung cô ở đời trước, mọi người trong giới biết cô cả Diệp là nhị thế tổ thích làm theo ý mình, dù sao ngoại trừ cha mẹ chi tiền, cũng không quản việc gì khác, cô có thể tận tình mắng trời trách đất chửi không khí, người khác ngược lại không dám đắc tội cô.
Mà hiện tại, Diệp Thư Hoa thở dài cũng phải lén lút, không thể phá hư thiết lập tiên nữ khó khăn lắm cô mới dựng lên được.
Kế sau các đồng chí nữ, lại có một đám quần chúng nhân dân cần Diệp Thư Hoa phục vụ, có nam có nữ, bọn họ chính là sự đặc biệt lớn nhất của thời đại này —— thanh niên trí thức.
Diệp Thư Hoa lại treo lên tươi cười, cười còn chân thành hơn bất cứ lúc nào.
Cô vui vẻ như vậy, có hai nguyên nhân, thanh niên trí thức luôn luôn là người gọi cơm cuối cùng, bọn họ đến có nghĩa cô xong đợt này sẽ chuẩn bị kết thúc công việc; một nguyên nhân khác chính là có mấy thanh niên trí thức vẻ ngoài cũng không tệ lắm, ví dụ như đồng chí Tống Thanh Huy và Thẩm Tư Mạc đi về phía cô.
Có thể là do di truyền của cha mẹ.
Người cha đời trước của Diệp Thư Hoa thay bốn năm bà vợ, một người lại trẻ tuổi xinh đẹp hơn một người, cuối cùng người hiện tại thế mà là con gái của bạn ông ta, nói ra đều khiến người ta hủy tam quan; nhưng mẹ của Diệp Thư Hoa cô cũng không thiệt bao nhiêu, Diệp Thư Hoa cảm thấy mình đã coi như không có liêm sỉ, trong bốn năm đại học thay bốn bạn trai, chia đều tiết tấu mỗi năm đổi một người, mà mẹ cô đổi đối tượng còn chịu khó hơn cô, nhất là năm ấy mới vừa tốt nghiệp, mẹ cô thậm chí tìm đối tượng là một em trai hai mươi tuổi—— cô cũng ngại ăn loại cỏ non này.
.