Kiều Trà Trà tránh người, chậm rãi dọc theo con đường trong thôn đi lên phía trước.
Ninh Du ở nhà nấu cơm, anh nói căn nhà toàn gạch xanh duy nhất trong thôn chính là nhà của đại đội trưởng.
Đại đội trưởng Chu Chí Nguyên lúc còn trẻ đã từng đi lính, về sau bởi vì tổn thương xuất ngũ, trở về trong thôn làm đại đội trưởng.
Căn nhà ngói xây bằng gạch xanh kia là từ phí xuất ngũ cùng mấy năm tiền lương xây nên, căn nhà mang lối kiến trúc tiêu biểu trong thôn, dễ tìm vô cùng.
Chạng vạng tối, gió thổi nhẹ, mang theo mùi đồ ăn.
Kiều Trà Trà trên đường đi cũng gặp phải không ít người, người trong thôn rất là nhiệt tình, bình thường sẽ hỏi câu "Em gái đi đâu thế, tìm ai vậy?"Nhưng mà khi Kiều Trà Trà nói bản thân là hôm nay vừa bị chuyển đến nơi này, muốn đi tìm đại đội trưởng nộp tài liệu, thôn dân liền xấu hổ cười cười, sau đó không nói gì.
Bởi vì đôi vợ chồng già ở trong chuồng bò cũ trước kia là bác sĩ, các thôn dân cũng không kỳ thị nhân viên bị chuyển xuống.
Bọn họ không ít người thậm chí vào lúc nửa đêm lén đi tìm đôi vợ chồng già khám bệnh, sau khi khỏi bệnh cũng sẽ nhân lúc đêm đen đưa chút lương thực thậm chí trứng gà xương heo cho người ta.
Nhưng dù cho như thế, bọn họ cũng không dám cùng người ở chuồng bò cũ có quan hệ thân thiết.
Kiều Trà Trà đi ước chừng ba phút mới đi đến nhà đại đội trưởng.
Nhà Chu Chí Tài ở ngay bên cạnh nhà đại đội trưởng, lúc Kiều Trà Trà sắp đến cổng có thể nghe được giọng nói từ trong nhà ông ta truyền tới.
Giọng nói của cô gái tên Chu Bình Quả kia quả thực trong trẻo, chỉ nghe lúc này cô ấy đang một câu lại một câu mà chửi cha mình chó máu xối đầu.
"Con chưa thấy qua người nào làm cha như cha, không phải anh ta không quan tâm con, là con không cần anh ta.
Cha xả giận lên trên người nhà họ Trình càng có vẻ là Chu Bình Quả con bám lấy anh ta không buông! ""Cha nói Trình Liên Hổ mắng trước, vậy có phải cha bịa đặt Trình Vân Vân trước, còn bị người ta vừa vặn nghe được hay không! ""Khả năng cha còn cãi nhau với người ta, quăng bát cơm, ăn cái gì chứ, bị đói đi, tất cả mọi người chết đói hết đi, cha cũng không cần phải suy nghĩ chết rồi có người dâng hương cho mình hay không! "Kiều Trà Trà đang cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy cách đó không xa có nhóm người đen mặt nhanh chân vội vàng chạy về phía trước, ai nấy đều cường tráng, trong đó một người nghiễm nhiên chính là Trình Liên Hổ.
Cô trừng to mắt, thầm nghĩ mình chẳng lẽ gặp phải dưa nóng hổi, lúc sắp nghĩ rằng hiện trường mà mình thấy là một bộ phim hành động trực tiếp thì một nhóm người này ngừng lại.
Vì sao?Bởi vì bên trong hành động còn dữ hơn, người ta còn chưa đi vào, bên trong đã loảng xoảng bang bang, Chu Bình Quả một câu tiếp lấy một câu mà mắng, thậm chí gào khóc, giống như hai cha con đang đánh nhau.
Một nhóm người hai mặt nhìn nhau, sau khi do dự một chút liền oán hận rời đi.
Kiều Trà Trà: "! "Mẹ nó, ngày mai lại đến tiếp! Mấy người thầm nghĩ.
Nhưng ngày mai lại đến thì khí thế sẽ tiêu tan đi một nửa.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi, Kiều Trà Trà rõ ràng cảm giác được động tĩnh nhà họ Chu nhỏ đi không ít, lập tức phỏng đoán được cha con người ta là cố ý ầm ĩ cho nhà họ Trình nghe.
Giống như Hoành Hoành nhà cô bị những đứa trẻ khác bắt nạt, Kiều Trà Trà xách con đi tìm người lớn, lại nhìn thấy người lớn đang không chút nương tay dạy dỗ đứa nhỏ thì trong lòng cũng sẽ dễ chịu mấy phần, sau đó chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Nghĩ như vậy, cô không khỏi nhíu mày.
Chu Chí Tài nhìn không giống như là người thông minh, cho nên cô gái Chu Bình Quả kia mới là thật sự nhanh nhạy.
Tác giả có lời nói:Tiểu Kiều: Ra tay trước chiếm lợi trước lúc nào cũng được dùng phổ biến.
——Mấy năm sau:Chu Bình Quả: Chào mọi người, tôi là một trong những cán bộ cốt cán của công ty thôn Thượng Dương - Chu Bình Quả, động lực thành công của tôi bắt nguồn từ lão cha nhiều chuyện không nên thân kia của tôi! Vì sao? Bởi vì tôi không tiến bộ chút thì người trong thôn có thể làm phiền chết ông ấy.
.