Thành rồi… Thành rồi…"
Âm thanh chói tai trực tiếp phá vỡ sự yên tĩnh buổi trưa ở khu nhà.
Hà Ngọc Yến nhìn từ chỗ cửa sổ đang mở để nhìn thử ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy một bác gái cao gầy xơ xác có đôi mắt hình tam giác, xương gò má hơi cao, bác ta đứng ở chỗ cửa thùy hoa*, hai tay chống hông ồn ào nói: "Kiến Thiết nhà tôi xem mắt thành công rồi!"
(*Cửa thùy hoa có đặc điểm là trụ cột lơ lửng chứ không chạm đất. Phía trên được chạm khắc hoa văn tinh xảo chủ yếu là các họa tiết hoa sen, hoa nhai, chuỗi hạt,… Thể hiện mong ước về cuộc sống tốt đẹp của gia chủ.)
Buổi sáng lúc đi giặt quần áo bên bồn nước bác gái Trịnh còn khoe khoang hôm nay con trai Đổng Kiến Thiết của bà ta sẽ đi xem mắt. Mọi người còn cho rằng điều kiện của đối tượng đó chắc hẳn không tệ lắm, nếu không bà ta sẽ không báo thành công hay không, bác gái Trịnh cứ thế bắt đầu khoe khoang mãi.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ được là đối tượng xem mắt mới này của Đổng Kiến Thiết, điều kiện không chỉ không tồi mà còn khá là tốt.
Nghe thử mà xem. Người đó hóa ra lại là con gái của chủ xưởng nhà máy máy móc chỗ bọn họ làm, Lâm Hà Hương. Nói về Lâm Hà Hương này thì bọn họ cũng có biết đến. Không giống như cậu kia, cô gái này là cán sự của Liên đoàn phụ nữ của nhà máy máy móc. Mỗi năm trong nhà máy có hoạt động dành cho phụ nữ, vị cán sự họ Lâm này sẽ luôn xuất hiện trước mặt các bà.
Lập tức có biết bao nhiêu ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ của mọi người bắn về phía bác gái Trịnh.
Bác gái Trịnh rất hưởng thụ những loại ánh mắt như vậy. Bà ta vốn ngẩng cao đầu, bây giờ lại càng nâng cao thêm mấy phần nữa. Lời nói ra lại càng khó nghe hơn.
"Nhưng mà cô gái này tuổi cũng khá lớn, sắp hai mươi tuổi rồi. Nhưng dù như thế, con bé cũng có ánh mắt tốt hơn cô kia. Cái con nha đầu thối không có mắt kia, xùy. Chỉ có loại không ba không mẹ như Cố Lập Đông mới nhìn trúng nó thôi…"
Lời này vừa nói ra, những người ánh mắt còn mang theo sự hâm mộ ghen tỵ nhìn về phía bác gái Trịnh vừa rồi bây giờ lập tức trở nên kỳ quái. Có mấy người không sợ chuyện lớn còn quay đầu nhìn thử về phía cửa phòng đang mở của nhà họ Cố kia.
Bọn họ đang muốn nhìn thử cô gái đi theo Cố Lập Đông về nhà kia. Vì tránh gây nghi ngờ, hai người trẻ tuổi này vẫn luôn mở cửa sổ to ra. Cũng tiện cho mấy bà cô ấy nhìn thấy biểu cảm lúc này của hai người bọn họ.
"Anh muốn làm gì vậy?"
Bác gái Trịnh vừa nói xong, Hà Ngọc Yến đã thấy Cố Lập Đông nắm chặt tay, nhìn trông như muốn lao ra ngoài đánh nhau.
Cố Lập Đông duỗi tay vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ của Hà Ngọc Yến đang đặt trên tay mình: "Em đừng ra ngoài, để anh giúp bà ta tô thêm ít màu sắc."
Nghe thấy lời này, Hà Ngọc Yến nhếch mày, tay cũng thả xuống dưới. Cô còn cho rằng Cố Lập Đông là kiểu đàn ông không hiểu biết việc xử lý những việc như này, cô cũng đã chuẩn bị tự ra ngoài để cho bà già đấy một bài học. không ngờ Cố Lập Đông lại đứng ra bảo vệ cô. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Loại cảm giác này thật sự rất không tệ. Hà Ngọc Yến quyết định trở thành một cô gái mềm yếu cần người bảo vệ vào lúc này.
"Bác gái Trịnh, bác nói Kiến Thiến xem mắt thành công rồi sao? Đối tượng của cậu ấy là người họ Tôn đúng không?"
Câu này vừa vang lên, cả khu nhà đang náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Bác gái Trịnh không rõ lý do nhưng chỉ cảm thấy sự xuất hiện bất ngờ này của Cố Lập Đông chắc chắn không phải có ý tốt.
"Cậu…"
Không đợi bác gái Trịnh nói hết câu, Đổng Kiến Thiết mới vừa đi đến chỗ cửa thùy hoa sau khi nghe thấy lời của Cố Lập Đông, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Ngay sau đó cậu ta đi lên kéo mẹ mình đi về nhà, vừa đi vừa cười gượng nói: "Trong nhà còn rất nhiều chuyện linh tinh khác, chúng ta về nhà trước đi mẹ."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Cố Lập Đông, trong mắt đầy sự cầu xin.
Cố Lập Đông thấy vậy cũng không muốn ép người ta quá, vì thế anh cũng lập tức xoay người đi về nhà.
Hà Ngọc Yến nhìn Cố Lập Đông vừa đi ra đã khiến đám người đó giải tán, cô không kiềm chế được sự tò mò về câu nói đầy sự ẩn ý của người đàn ông ấy.
Cố Lập Đông cũng không úp úp mở mở, anh nói thẳng: "Đổng Kiến Thiết từng có một người yêu đã yêu đương được mấy năm rồi."
Hà Ngọc Yến: "Chẳng trách…"
Chẳng trách vào lần đầu gặp mặt nhau ở tiệm cơm quốc doanh, Cố Lập Đông đã nói ra một câu ẩn ý có hàm nghĩa giấu giếm gì đó. Hơn nữa trong cốt truyện nguyên tác cũng từng có nhắc đến việc trong lòng Đổng Kiến Thiết có một ánh trăng sáng. Do độ dài có hạn, cô lại không chú ý mấy đến nội dung miêu tả vị ánh trăng sáng đó. Bây giờ mới biết, hóa ra đối phương chính là người yêu trước kia của Đổng Kiến Thiết.
"Vậy tại sao bọn họ lại chia tay chứ?"
Vấn đề này Cố Lập Đông cũng hoàn toàn không thể nói rõ được, ở giữa có một số chuyện khá phức tạp. Hơn nữa anh cũng không phải người trong cuộc, chỉ tình cờ gặp lúc hai người đó còn yêu nhau thôi.
Thấy Cố Lập Đông không nói tiếp về vấn đề này, Hà Ngọc Yến cũng lập tức chuyển chủ đề, cô tiếp tục nói về những chuyện khác với Cố Lập Đông nhưng bầu không khí tốt đẹp lúc nãy cuối cùng cũng không thể phục hồi lại được.
Hà Ngọc Yến cứ ngồi ngốc ở đây mất một tiếng, lúc này mới cầm theo hộp sắt kia được Cố Lập Đông dẫn lên xe buýt đi về nhà.
Cùng lúc đó, Đổng Kiến Thiết vẫn luôn đứng ở trong tây sương phòng nhà mình nhìn chằm chằm từ ô cửa sổ về phía họ, hắn bắt lấy từng bóng lưng rời đi của Hà Ngọc Yến. Sau đó, hắn cũng nhìn thấy nụ cười chói mắt trên gương mặt của Cố Lập Đông.
Hắn nắm chặt nắm tay lại, sợ bản thân không nhịn được sẽ lao lên đánh cho Cố Lập Đông một nắm đấm.
Không phải bởi vì hắn thích Hà Ngọc Yến mà bởi vì hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Khó chịu bởi Hà Ngọc Yến không chọn người ưu tú hơn là hắn. Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn điều đó, chính là Cố Lập Đông dám dùng chuyện kia để uy h**p hắn.
Tuy rằng chuyện đó không thật sự gây nên thương tổn quá lớn gì cho hắn nhưng nếu bị người ngoài biết được thì hắn cũng bị lột mất một lớp da.
"Kiến Thiết à, con quá hiền lành rồi. Cứ dễ dàng buông tha cho cái thằng nhóc Cố Lập Đông kia như vậy…"
Bác gái Trịnh oán giận một trận rồi lại cười nói tiếp: "Cũng may cái cô thiếu may mắn kia không gả vào nhà chúng ra. Hà Hương là một cô gái tốt, các con ở chung với nhau một khoảng thời gian trước, nếu không có vấn đề gì thì nên nhanh chóng kết hôn. Cô gái tốt như vậy không thể để trốn mất được…"
Sau khi Đổng Kiến Thiết nghe xong những lời này, đầu tiên là hắn cũng thấy đồng ý với ý kiến của mẹ mình. Không sai, điều kiện của Lâm Hà Hương còn tốt hơn so với Hà Ngọc Yến kia. Tính ra hắn cũng không thua lỗ. Hừ, hắn nhất định sẽ sống cuộc sống ngày càng tốt hơn, khiến cô gái đó hối hận, khiến Cố Lập Đông chỉ có thể hâm mộ ghen tỵ …
***
Hà Ngọc Yến không biết sau khi mình rời khỏi khu nhà, Đổng Kiến Thiết lại có thể suy diễn ra một đoạn yêu hận tình thù như vậy. Dù sao lúc này tâm trạng của cô cũng rất vui sướng.
Đến trước cửa nhà, hộp sắt mà cô ôm trong lồng ngực đương nhiên bị mẹ Hà nhìn thấy. Đợi đến khi bà biết cái hộp sắt đó là toàn bộ tài sản của Cố Lập Đông, ngoài miệng mẹ Hà mắng con gái không hiểu chuyện nhưng sâu trong lòng lại càng cảm thấy hài lòng với chàng rể tương lai này.
Còn chưa kết hôn mà đã đối xử với con gái mình tốt như vậy, bà cũng không sợ sau khi kết hôn con gái bị ức h**p nữa.
"Mẹ nghĩ gì thế! Anh ấy sẽ không ức h**p con đâu! Đúng rồi, tối mai mẹ không cần làm cơm cho con đâu. Lập Đông nói anh ấy muốn dẫn con đi làm quen với bạn bè của anh ấy."
Bạn bè của Cố Lập Đông đều có công việc riêng, thời gian gặp nhau lúc buổi trưa quá ngắn, cũng chỉ đành sắp xếp gặp nhau sau khi tan làm vào buổi chiều. Cũng may bây giờ là tháng năm, trời tối muộn. Công nhân cũng tan làm vào lúc năm giờ chiều. Đi đi lại lại Cố Lập Đông đều sẽ đón đưa cô. Hà Ngọc Yến cũng không lo lắng điều gì.
Nghe con gái nói đến chuyện đi gặp bạn bè của Cố Lập Đông, mẹ Hà lại càng vui mừng. Nhưng bà lại nghĩ đến một vấn đề khác: "Tiền của Tiểu Cố đều đưa hết cho con. Đến lúc lễ ăn hỏi thằng bé phải sắp xếp như thế nào?"
Mẹ Hà không tham đồ cưới hỏi của con gái, ngược lại bà còn phải cho con gái thêm của hồi môn. Nhưng sau khi hai bên nam nữ xác định muốn kết hôn, theo thủ tục chung thì bọn họ phải tìm người trung gian đến làm chứng. Đến lúc ấy, đồ cưới hỏi sẽ được đưa ra trước mặt bạn bè, người thân của hai bên. Mẹ Hà sợ Cố Lập Đông không có tiền thì sẽ làm mất mặt anh.
"Mẹ à, mẹ đừng lo lắng. Anh ấy nói cuối tháng này anh sẽ phải lái xe một chuyến đường dài. Có lẽ một tuần sau mới có thể trở về được. Sau khi trở về anh ấy có thể lấy tiền lương lẫn tiền thưởng từ nhà máy."
Sau khi xác định quan hệ, Hà Ngọc Yến đương nhiên sẽ có tính toán về mặt này. Mà Cố Lập Đông nhìn qua là một người đàn ông làm việc sơ sài nhưng thực tế anh lại không khác gì một người mẹ cả. Chẳng qua cô chỉ vừa nhắc đến chuyện đó mà người ta đã có thể sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện rồi.
"Mẹ à, anh ấy nói sau khi anh ấy lái xe đường dài về xong thì cũng gần đến lúc anh đến cửa cầu hôn rồi."
Mẹ Hà nghe xong lập tức càng vui hơn: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Thêm một tuần nữa thì cũng qua hơn nửa tháng năm rồi. Đến lúc đó sợ người trên phố đến nhà bọn họ làm vận động các hoạt động về nông thôn mất. Dựa theo suy nghĩ của mẹ Hà lẫn ba Hà, bọn họ thấy con gái tìm được đối tượng thích hợp thì nên nhanh nhanh cưới vào cửa mới tốt.