Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 165

Tất nhiên, những chuyện này không liên quan nhiều đến Hà Ngọc Yến.

Mẹ cô đi gọi điện chưa tới vài phút đã quay trở lại. Sau đó bà ở nhà giúp cô nấu bữa trưa, còn đợi cho đến khi Cố Lập Đông tan làm vào buổi trưa thì bà mới về nhà.

Trên bàn ăn, Hà Ngọc Yến nghe Cố Lập Đông nói về cuộc điện thoại.

"Vừa nhận được điện thoại, anh đã đến gặp ông Hồ và con trai ông ấy để nói chuyện. Vừa quay lại đã nghe trên đường có người nói rằng đứa bé nhà họ Hồ đã chào đời trên đường đi."

Hà Ngọc Yến gật đầu: "Các bác gái đưa cô ấy tới đó quay lại cũng nói cho em biết chuyện này rồi."

Tuy nhiên, đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi vụ việc nhưng tạm thời vẫn chưa ai biết được tình hình cụ thể.

Đợi đến tối, cả nhà họ Hồ mới kéo nhau trở về. Thái Chiêu Đệ và đứa trẻ mới sinh không về cùng. Người chồng Hồ Văn Lý cũng không về.

Mọi người vừa thấy liền biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Hà Ngọc Yến nhìn qua, những chuyện như vậy cô cũng không hỏi nhiều. Hơn nữa, cô đang mang thai, ngày dự sinh đang đến gần. Cô không nên tham gia vào loại chuyện này thì hơn.

Có điều dù cô không muốn lẫn vào thì mười phút sau người nhà họ Hồ đã đến gõ vang cửa nhà cô.

—-----

"Yến Tử, thật xin lỗi."

Khi bác gái Chu đến, gia đình Hà Ngọc Yến vừa ăn tối xong. Cô đang phân loại một số quần áo, tất và tã lót. Mấy ngày nay thời tiết tốt nên cô định lấy chúng ra để phơi tiêu độc.

Bác gái Chu vừa bước vào đã xin lỗi khiến Hà Ngọc Yến cau mày.

Cố Lập Đông thấy vậy đưa vợ vào phòng trong, kéo rèm cửa xuống, sau đó anh hỏi: "Bác gái, có chuyện gì không?"

Bác gái Chu xoa tay l**m đôi môi khô nứt nẻ, sau đó bà ta nói: "Chuyện là thế này. Bởi vì Chiêu Đệ nhà tôi sinh con quá đột ngột. Bây giờ mẹ đứa trẻ không có sữa, đứa trẻ không còn cách nào khác ngoài việc uống sữa bột."

Bác gái Chu cảm thấy khá xấu hổ khi nói về việc không có sữa với một đồng chí nam. Mà Hà Ngọc Yến ở trong phòng nghe được cũng chỉ có thể thở dài.

Bà ta đến đây để mượn sữa bột à!

Vì cô mang thai đôi nên sợ không đủ sữa. Vì thế cả hai vợ chồng đã chuẩn bị rất nhiều sữa bột từ lâu. Cô và chồng đã tận dụng mối quan hệ của mình để đổi ít phiếu, cố gắng mãi mới được góp được vài túi vì để cho hai đứa con có thể no bụng sau tám tháng sinh. 

Thời buổi này không có nhiều đồ, vấn đề cung ứng cũng không đủ. Quá trình sữa bột khó khăn vô cùng. Sữa bột này vô cùng quan trọng đối với hai đứa nhỏ nhà cô.

Hà Ngọc Yến thực sự cũng không muốn cho, cùng lắm sẽ đưa cho nhà họ Hồ một ít lúc dùng tạm thời mà thôi.

Bên ngoài, Cố Lập Đông cũng có ý nghĩ giống vậy, "Bác gái Chu, có lẽ vợ cháu đã nói với bác về việc mua sữa bột từ trước rồi đúng không? Chẳng lẽ nhà bác không mua về chút nào à?"

Mới tháng trước có người đã bí mật trộm sữa bột ở nhà máy sữa bột mang ra ngoài bán. Sữa bột được nhân viên của họ phân chia theo khẩu phần, có thể lấy nó từ nhà máy với giá thấp mà không cần phiếu. Nói chung, loại sữa bột này không liên quan gì đến việc có mối quan hệ hay không.

Lúc Cố Lập Đông phát hiện ra đã nhanh chóng chạy đến đó. Anh lấy những loại phiếu công nghiệp, phiếu thuốc lá rồi thêm tiền đổi lấy vài túi sữa bột.

Lúc đó vợ chồng anh đã có lòng tốt nhắc nhở nhà họ Hồ vài lời, bây giờ xem ra đối phương thật sự không để bụng lời mình nói.

Giờ bác gái Chu cũng rất hối hận.

Mặc dù con dâu Thái Chiêu Đệ gả từ núi lên thành phố nhưng không có cách nào để chuyển hộ khẩu. Để chuyển hộ khẩu nông thôn sang hộ khẩu thành thị thì phải được sự chấp nhận từ đơn vị, mà gia đình bà ta thì không thể kiếm cho Thái Chiêu Đệ một công việc chính thức được.

Cũng chính vì lý do này mà mấy năm gần đây Thái Chiêu đệ không thể nhận khẩu phần cung ứng lương thực của thành phố. Cô ta phải mua thức ăn và đồ uống bằng tiền.

Dù là như thế, gia đình có hai công nhân chính thức vẫn coi như chống đỡ được. Hơn nữa còn có bà và cháu gái được nhận khẩu phần cung ứng lương thực nên một năm này dù cả nhà sống không được thoải mái nhưng vẫn được no bụng. Đôi khi còn có thể ăn vài món mặn nữa.

Kể từ khi con dâu mang thai lần hai, cái thai đã không ổn nên đã phải uống thuốc an thai hơn một tháng. Số tiền thuốc men đó không do đơn vị chi trả nên đành phải dùng tiền để mua. Sau đó con dâu bà ta uống nước bùa của bà cốt khiến cơ thể sinh bệnh rồi phải uống thêm thuốc điều trị bệnh. Hơn nửa năm nay đã tiêu hết rất nhiều.

Vì tình cảnh túng quẫn mà khi biết có bán sữa bột bà ta cũng thấy do dự. Dù sao thì khi Thái Chiêu Đệ sinh con đầu lòng, cô ta có rất nhiều sữa nên cũng không cần lo lắng.

Vì vậy, trước đây khi Hà Ngọc Yến nhắc bà ta mua sữa bột, bác gái Chu luôn đáp loa qua cho có.

Ai mà ngờ được bà ta lại xui xẻo như vậy. Đứa trẻ này đúng là xui xẻo, ra đời ngay khi mọi người trong gia đình đã ra ngoài.

Đứa trẻ chào đời nhưng Thái Chiêu Đệ lại không có sữa. Hơn nữa, đứa trẻ này còn sinh non, có thể là do uống quá nhiều thuốc vì thế gầy như một con cá. Dù là cháu trai nhưng bác gái Chu lại không cảm thấy vui vẻ cho lắm.

Đúng vậy, nhà bà ta đã có một cháu trai, đứa cháu trai mà bác gái Chu hằng mong đợi. Hơn nữa, đó còn là một đứa trẻ có tay chân và các cơ quan khác bình thường. Đây là điều duy nhất khiến bác gái Chu cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng nó cũng không phải là một đứa trẻ bất thường.

Tuy nhiên, đứa trẻ này sinh non phải nằm viện vài ngày để theo dõi, cộng thêm mẹ lại không có sữa. Đứa bé phải được uống sữa bột để cung cấp dinh dưỡng.

Bệnh viện kê cho hai hộp sữa bột nhưng phòng thuốc lại hết hàng. Bà ta chỉ có thể mang đơn thuốc đến cửa hàng bách hóa bên ngoài để mua. Thật không may, cửa hàng bách hóa cũng không có hàng.

Không còn lựa chọn nào khác, bác gái Chu nghĩ nhà họ Cố thương con như thế chắc đã dự trữ được khá nhiều sữa bột.

—--------

Trước những khó xử đó, những gì bác gái Chu từng nghẹn trong lòng cũng không dám nói với người ta sợ bị chê cười, cũng sợ Thái Chiêu Đệ thấy áp lực. Nhưng bây giờ bà ta muốn mượn sữa bột nhà họ Cố thì phải nói mọi chuyện cho rõ ràng. Hy vọng đối phương có thể thương đứa bé mới sinh của nhà bà ta.

Cố Lập Đông buộc phải nghe về nỗi bất hạnh của cả nhà người ta, dù anh thực sự thông cảm với đứa trẻ mới sinh nhưng thông cảm cho người khác không có nghĩa là anh phải cho đi đồ của con mình.

"Bác Chu, trước đây tôi có bảo nhà bác mua sữa bột nhưng bác không đi, bây giờ bác lại hỏi mượn sữa bột, tôi muốn hỏi bác gái sẽ cho tôi cái gì để trả? Sữa bột khó tìm mua chứ không dễ đâu."

Bác gái Chu không nói nên lời trước những lời thẳng thắn của Cố Lập Đông. Không đợi bác gái Chu trả lời, Cố Lập Đông tiếp tục nói: "Tôi không thể cho bác mượn sữa bột, trường hợp khẩn cấp, tôi chỉ có thể cho bác một túi mà thôi, còn việc gì khác tôi không giúp được gì cho bác, con tôi cũng sắp chào đời rồi, tôi cũng lo hai đứa trẻ thiếu sữa."

Sau khi giải thích rõ ràng, Cố Lập Đông quay người đi vào phòng trong. Chưa đầy một phút sau anh bước ra. Trên tay anh đang cầm một túi sữa bột nho nhỏ.

Thực sự là một chiếc túi nhỏ, khoảng 100 gram. Là gói sữa bột nhỏ được đóng gói bởi nhà máy sữa bột. Nhà anh cũng có những chiếc túi lớn nhưng Cố Lập Đông không nỡ cho đi. 

Mọi người có thể nói anh keo kiệt hoặc bất cứ điều gì khác. Dù sao thế giới này rất lớn, con của anh mới là quan trọng nhất.

Lúc đầu bác gái Chu nghe thấy được cho hẳn một túi sữa bột thì còn thấy vui vẻ trong lòng. Chờ đến khi nhìn thấy thì nụ cười trên mặt lập tức tắt đi.

Nhưng vì đây là thứ bà ta nhận được miễn phí nên bà ta không thể từ chối, chỉ có thể cảm ơn Cố Lập Đông rồi nhanh chóng chạy về phía nhà chính. Có vẻ như bà ta đang đi gặp bác gái Phùng.

____

"Đi rồi à?"

Hà Ngọc Yến thò đầu ra khỏi rèm cửa, nhìn chồng mình.

Cố Lập Đông đi tới ôm cô vào lòng: "Này, em nói xem bác Chu thật sự là..."

Cố Lập Đông, một người đàn ông trưởng thành, cảm thấy rất khó để nói xấu người khác. Nhưng anh luôn cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Hà Ngọc Yến hiểu ý của chồng, sau đó dụi đầu vào vai anh. Cô nắm lấy tay anh, đặt lên bụng mình. Một lúc sau, cô nói: "Thật ra cháu của bác ấy không nhất thiết phải dùng sữa bột. Bác Chu có thể đến nhà nào mới sinh con mà có nhiều sữa, mỗi lần đi có thể mang theo mấy quả trứng hay gì đó, người ta sẽ không từ chối giúp đỡ. "

Ngày nay, có rất nhiều đứa trẻ lớn lên nhờ uống sữa đi xin như thế.

Từ nhỏ, Hà Ngọc Yến về nông thôn, lớn lên nhờ uống sữa của người ta. Bởi vì mẹ cô không có sữa, trong ngõ lại có mấy cô vợ trẻ sinh con. Bà nội ôm cô hôm nay đi nhà đông uống một miếng, ngày mai đi nhà tây uống miếng nữa. Mỗi lần đến đó, bà không đi tay không nên cũng cảm thấy thoải mái khi được mọi người giúp đỡ.

Cố Lập Đông lắc đầu: "Từ giọng điệu của bác ấy, có vẻ như bác ta cho rằng sữa bột là thực phẩm bổ dưỡng nhất."

Hà Ngọc Yến không nói nên lời. Nếu nhà đó thực sự có ý nghĩ này thì sau này con cô uống sữa cũng là một vấn đề lớn.

——

Bác Chu đi quanh vài vòng. Ngày hôm sau, tất cả cư dân trong khu nhà đều biết rằng Thái Chiêu Đệ đã sinh một đứa bé trai.

Đồng thời, họ cũng biết về nước cốt bùa mà Thái Chiêu Đệ đã uống thậm chí có thể khiến cơ thể đứa nhỏ trở nên không bình thường. Nhưng đứa con của cô ta thật may mắn, có tay và chân khỏe mạnh, khi sinh ra lành lặn như bao đứa trẻ khác.

Hiện tại gia đình họ đang thiếu sữa bột. Nhà họ Hồ mong mọi người giúp tìm sữa bột cho đứa bé uống.

Đối với chuyện như vậy, những gia đình không có con cái sẽ đồng ý giúp đỡ họ.

Mà chuyện Lâm Hà Hương đưa Thái Chiêu Đệ đi uống nước bùa đã khiến cô ta đã trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người.

Tuy nhiên, kể từ lần cuối ông Triệu rời khỏi nhà, Lâm Hà Hương đã một mình chuyển về nhà mẹ đẻ. Cô ta nói với mọi người rằng cô ta sẽ về nhà để hồi phục sức khỏe. Vì vậy, cho dù mọi người có nói thế nào đi nữa thì tạm thời cũng sẽ không ảnh hưởng đến Lâm Hà Hương.

Sau khi nghe được sự việc của Thái Chiêu Đệ, bác gái Trịnh giận dữ chửi rủa: "Lâm Hà Hương là cái đồ yêu tinh hại người, ha, nhìn đi, suýt chút nữa đã chặt đứt hương khói của nhà họ Hồ luôn rồi. Muốn hại chết cháu trai nhà người ta mà không sợ nhà họ Hồ liều mạng với nhà chúng ta à?"

Đổng Kiến Dân - người bị bệnh một thời gian giờ đã trở nên gầy tong teo, nghe lời bà ta nói xong thì chỉ nghẹn ra hai chữ: "Đáng… Chết…"

Nhìn thấy đứa con trai út của mình trở nên như thế này, tim bác gái Trịnh đau như bị kim đâm.

Đứa trẻ này trước đây bị bệnh mà bà ta không biết. Sau khi khỏe lại, cậu nhóc lại trở nên như thế này, chỉ biết nói lắp, đôi khi còn không thể đọc được.

Bà ta đã đưa cậu nhóc đi khám bác sĩ,  ông ấy nói rằng có thể ký sinh trùng đã làm tổn thương não. Nhưng đứa bé vẫn còn nhỏ, nếu được dạy dỗ tốt thì có thể hồi phục dần dần.

Điều đó khiến sự bất mãn của bác gái Trịnh đối với Lâm Hạ Hương gần như bùng nổ. Nhưng ả tiện nhân này lại nhân cơ hội chạy về nhà mẹ đẻ để trốn tội.

Tất nhiên Đổng Kiến Thiết cảm thấy đau lòng cho em trai. Tuy nhiên sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới hạ gục được ông già họ Lâm kia. Trước đó, họ chỉ có thể nhẫn nhịn Lâm Hạ Hương.

"Mẹ yên tâm, mọi chuyện con đều nhớ hết rồi! Đừng tức giận như vậy. Bình thường mẹ dạy Kiến Dân nói và đọc nhiều hơn. Thằng bé còn nhỏ, cơ thể sẽ từ từ hồi phục thôi."

Bình Luận (0)
Comment