Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 175

Hai người đi vào khu nhà liền nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt.

Mẹ Hà ở trong sân chỉ huy mọi người làm việc, thấy hai người đi vào thì vui vẻ chào đón.

"Ai yo, thật là, làm sao lại mang nhiều đồ đến như vậy?"

Trong tay Cố Học Phương xách một cái túi giấy lớn. Nhìn dáng vẻ kia, hẳn là một khối vải lớn.

"Không có gì đâu ạ, không phải là cháu muốn nhìn bé gái chút sao? Mấy đồ trong tay này cũng không đáng tiền, đều là những thành phẩm có chút lỗi nhỏ được mua nội bộ."

Cố Học Phương vừa nói vừa đưa túi giấy cho mẹ Hà, sau đó hỏi thăm tình huống của Hà Ngọc Yến.

Cô vào cửa gặp Hà Ngọc Yến rồi lại hàn huyên một lúc.

Sau khi uống ngụm trà ngồi xuống, Cố Học Phương thỏa mãn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của hai bé gái, thở dài nói: "Cũng may là đã tới nhìn một lần. Nếu không tôi nhất định sẽ hối hận khi không nhìn thấy bé gái đáng yêu như vậy. Yến Tử à! Chị nuôi đứa nhỏ này thế nào vậy? Chỉ một tháng mà đã trở nên đáng yêu hơn rồi."

Người làm mẹ đương nhiên vui vẻ khi có người khen con mình, cô cũng không giả vờ khiêm tốn mà kiêu ngạo nói: "Còn không phải là do dáng dấp hai vợ chồng chúng tôi đẹp sao."

Mẹ Hà nghe được lời con gái thì nói thẳng: "Con bé này, thật là không biết khiêm tốn."

Chủ nhiệm Trình buồn cười nói: "Này không là gì, là sự thật mà, ha ha. Bác thấy tháng này cháu nghỉ ngơi rất tốt. Nhìn dáng vẻ có lẽ không bao lâu nữa có thể khôi phục hoàn toàn."

Hà Ngọc Yến: "Nhờ có mẹ cháu và chồng cháu đấy."

Người khổ cực nhất tháng này chính là hai người họ. Thím Giang bên cạnh cũng vất vả, nhưng bà ấy chỉ phụ trách ba bữa và giặt tã. Rất nhiều những chuyện khác đều là mẹ và chồng cô làm.

"Được rồi, qua một khoảng thời gian nữa cô nhớ tới bệnh viện kiểm tra tình hình hồi phục của cơ thể một chút."

Chủ nhiệm Trình nói đến đây, Cố Học Phương đột nhiên hỏi: "Chồng chị đâu? Tại sao tới đây lâu vậy mà không thấy bóng người?"

"Anh ấy á, bị anh tư chị kéo đi rồi. Không biết hai người này chạy đi đâu nữa?"

Mẹ Hà ở bên cạnh đưa cho hai người đĩa kẹo nghe nói như vậy thì thầm nói, thằng nhóc này, mấy năm không trở về nhà, về nhà một cái liền kéo con rể đi. Bây giờ nhà cửa bận rộn như vậy, con rể là chủ nhà, phải ra mặt đãi khách chứ!

Hai người vừa nói thì thấy Cố Lập Đông và Hà Dũng Hải một trước một sau đi vào.

Hà Ngọc Yến ân cần nhìn chồng một cái, thấy đối phương lắc đầu với mình, cũng biết là không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó mọi người ngồi xuống cười nói, mãi đến khi ăn cơm.

Hai bàn tiệc, ngoại trừ khách mời, hàng xóm trong khu nhà thì còn mời ông Lâm, ông Tào, bác gái Phùng, thím Giang bên cạnh, chú Khâu, ông Tiền ở khu nhà trước và mấy bác gái.

Bàn được đặt ở sân, mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa cười. Hà Ngọc Yến cũng đi ra bàn ăn chung, sau khi chào hỏi cùng mọi người cô lại trở vào trong nhà ăn bữa ăn ở cữ của mình, thuận tiện trông nom đứa nhỏ.

Chủ nhiệm Trình và Cố Học Phương lần đầu tiên ăn tiệc ở khu nhà chung. Hai người đều cảm thấy vô cùng mới mẻ. Mà Cố Học Phương lại càng có nhiều hoài niệm với tứ hợp viện, khi còn bé nhà cô ấy cũng ở loại như này. Sau đó bởi vì các loại chuyện nên rời đến ở bên trong nhà ngang. 

Sau này cô ấy kết hôn thì vẫn ở trong nhà ngang.

Lần nữa ăn cơm ở kiểu sân này, cô cảm động rất nhiều.

Lượng thức ăn rất lớn nhưng số món ăn không nhiều, tất cả mọi người cũng ăn rất nhiều.

Mặc dù Hà Ngọc Yến ở trong nhà nhưng cũng chú ý đến tình huống bên ngoài, thấy biểu tình hài lòng của mọi người thì cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng chuyện này cũng được sắp xếp chu toàn.

Nhưng mà ngay vào lúc mọi người cơm nước xong chuẩn bị tan tiệc thì lại thấy Thái Chiêu Đệ hò hét chạy tới.

"Chủ nhiệm Trình, bác ở chỗ này là tốt rồi. Nguyên Bảo nhà tôi có chút không thoải mái, bác có thể qua nhìn một chút không?"

Chủ nhiệm Trình là một bác sĩ, gặp phải loại chuyện nhờ giúp đỡ này ở bên ngoài thì chỉ có thể cùng đi nhìn một chút xem chuyện gì. Mà Cố Học Phương không yên tâm để bà ấy đi, đương nhiên cũng đi qua theo.

Hà Ngọc Yến ở trong phòng nhìn thấy một màn này, trong đầu nghĩ Thái Chiêu Đệ này cũng thật là kỳ quái. Sớm không tới, muộn không tới. Đột nhiên lại kéo chủ nhiệm Trình đi vào lúc này, cũng không biết có phải cố ý không.

——

Thái Chiêu Đệ đúng là cố ý.

Hôm nay tiệc đầy tháng Hà Ngọc Yến làm quá tốt. Có tiệc thì thôi đi, còn cung cấp thịt. Toàn bộ khu nhà chung đều tràn ngập mùi thịt, mùi hương thơm ngát khiến cho rất nhiều người thèm ăn, có người rối rít khen nhà họ Cố làm việc hào phóng. Điều này làm cho người vừa mới làm tiệc đầy tháng nửa tháng trước như cô ta thấy rất không thoải mái.

Vì vậy, cô ta liền nghĩ ra chủ ý như vậy, kéo chủ nhiệm Trình đi trong bữa tiệc, coi như là vả vào mặt đối phương. Vốn cô ta muốn tới đây kéo người từ lúc khai tiệc nhưng bị chị dâu cô ta ngăn lại.

Chủ nhiệm Trình bị gọi đến xem bệnh cho người ta ban đầu cũng không để ý gì. Bởi vì kiến thức của bà rộng rãi, đã nhìn thấu Thái Chiêu Đệ và những người khác đang ung dung.

Trẻ con trong nhà bị bệnh, người lớn không thể nào ung dung được.

Mà dáng vẻ cả nhà trước mặt này ung dung như vậy, nếu mà nói là bị bệnh, rất có thể là giả. Về phần tại sao lại gọi mình đến? Chủ nhiệm Trình không biết. Nhưng mà loại hành động này không thể dung túng.

Bà vừa mở miệng muốn trách Thái Chiêu Đệ mấy câu. Dù sao thì đồng chí nữ này từ khi mang thai đến khi sinh con, trong khoảng thời gian đó nhiều trắc trở như vậy, bà cũng từng trải qua. Nhưng mà lời còn chưa kịp mở miệng, chủ nhiệm Trình nhìn thấy đứa bé kia, sau đó chân mày bà nhíu chặt lại.

"Chủ nhiệm, đây là con trai tôi. Khoảng thời gian này nó ăn ngon ngủ tốt, nhưng mà…"

Chủ nhiệm Trình giơ tay chặn lại lời đối phương, sau đó nhận lấy đứa trẻ bắt đầu kiểm tra.

Quả nhiên.

Chủ nhiệm Trình thoáng kiểm tra tứ chi đứa trẻ một chút, nói: "Khoảng thời gian bú sữa mẹ của đứa trẻ này mọi người sắp xếp thế nào?"

Vốn đứa trẻ bị bệnh chỉ là một cái cớ, Thái Chiêu Đệ không ngờ đối phương lại hỏi vấn đề này.

Cô ta ngẩn người một lúc rồi mới nói thời gian cho đứa trẻ bú sữa mẹ nói ra.

Sau đó Thái Chiêu Đệ nhận được một tin xấu.

"Đứa trẻ này bị bệnh phù, các người không biết sao? Ai cho đứa trẻ bú? Tôi có chuyện muốn hỏi cô ta một chút."

Thái Chiêu Đệ không biết cái gì gọi là phù, nhưng nhất định không phải là chuyện tốt.

——

"Chị dâu, chị dâu, bác sĩ tìm chị này."

Sau khi chị dâu lớn nhà họ Thái tới nơi này thì vẫn ngủ cùng một phòng với Thái Chiêu Đệ. Lúc Hồ Văn Lý trở về nhà thì chỉ có thể tạm ra phòng khách nghỉ ngơi.

Thái Chiêu Đệ vô cùng lo lắng hét lớn gọi chị dâu, sau đó lôi chặt cô ta đến bên cạnh chủ nhiệm Trình.

"Chủ nhiệm, đây là chị dâu tôi. Bình thường đều là chị ấy phụ trách cho đứa trẻ bú sữa."

Chủ nhiệm Trình quan sát đồng chí nữ trước mặt một chút. Mặt ngoài ba mươi, sắc mặt vàng khè. Mặc dù nhìn trên người có chút thịt nhưng người nhìn một cái liền biết sức khỏe không thể tốt.

"Đứa bé nhà cô đâu?"

Người có sữa, đương nhiên là có con đang đến tuổi bú sữa.

Không đợi chị dâu lớn nhà họ Thái kịp phản ứng, bác gái Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chuyện này đã hò hét chạy tới phòng bên cạnh, ôm con của chị dâu lớn nhà họ Thái ra.

"Chính là đứa này, chính là đứa này."

Chủ nhiệm Trình nghiêm túc nhìn, phát hiện đứa nhỏ này ngược lại rất bình thường.

Sau khi xác định điểm này, biểu tình chủ nhiệm Trình nghiêm túc nhìn về phía chị dâu lớn nhà họ Thái: "Bình thường cô ăn cơm đều nhiều dầu muối sao?"

Thời buổi này bởi vì nguyên liệu không phong phú, dầu lại đắt, lúc chế biến thường thiên về bỏ nhiều muối, tiết kiệm được một ít thịt ăn. Nhưng mà người đang trong thời kỳ cho con bú không thể ăn thức ăn có chứa lượng muối cao. Bởi vì những thứ này cuối cùng sẽ chuyển thành sữa, tiến vào trong cơ thể trẻ sơ sinh.

Chức năng thận của trẻ sơ sinh chưa hoàn thành, không có cách nào tiêu hoá, xử lý lượng dầu muối nặng. Cuối cùng khiến trẻ sơ sinh bị phù, cùng với những triệu chứng khác.

Bác gái Chu vừa nghe lời nói của chủ nhiệm Trình, liền vội vàng lắc đầu: "Không không không, cơm là tôi làm. Đặc biệt làm phần thanh đạm cho chị dâu nó, hoàn toàn không bỏ muối."

Mặc dù không hiểu dinh dưỡng khoa học, nhưng bác gái Chu cũng biết, phụ nữ cho con bú không thể ăn thức ăn đậm vị. Cho nên việc ăn uống của chị dâu bên sui gia, bà ta vẫn luôn chú ý.

Chủ nhiệm Trình nghe đến đây, trong lòng càng chắc chắn, trực tiếp nói ra loại bệnh phù cùng những loại chuyện có thể dẫn đến gây bệnh. Cuối cùng bà còn nói thêm một câu: "Nhìn đứa bé này cùng bình thường, không có bất kỳ vấn đề nào." Chủ nhiệm Trình chỉ vào con trai ruột của chị dâu lớn nhà họ Thái nói.

Thái Chiêu Đệ làm thế nào cũng không ngờ, chẳng qua mình chỉ tìm một cái cớ gọi chủ nhiệm Trình đến mà thôi. Con trai nhà mình dáng vẻ trắng trẻo mập mạp, sờ thịt trên người mum múp, sao lại có thể bị cái gì mà bệnh phù cơ chứ?

Hơn nữa thức ăn của chị dâu đều là mẹ chồng cô ta phụ trách. Hoàn toàn không thể xuất hiện tình huống nhiều dầu muối. Chỉ có chị dâu lớn nhà họ Thái sau khi nghe được lời bác sĩ, ánh mắt lóe lên.

Sau đó không chờ Thái Chiêu Đệ nói chuyện, cô ta liền bụp một cái ngã xuống đất, vỗ đùi khóc lớn:

"Đều do chị, đều là do chị thèm ăn, chưa từng ăn qua thứ tốt như vậy. Vừa đến nhà em thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, nếm mùi vị thấy nhạt nhẽo, cũng không cẩn thận cho thêm nhiều muối. Ở trong thôn chị cũng ăn như vậy, mấy đứa con đều lớn lên rất tốt. Hoàn toàn không biết không thể ăn uống như vậy."

Chủ nhiệm Trình nghe nói như vậy khóe miệng co rút. Coi như bà đã biết đồng chí nữ cho bú sữa này không biết là vô tình hay cố ý, ăn nhiều thức ăn mặn. Hơn nữa đã ăn một thời gian rất dài, nếu không trường hợp bệnh phù của đứa trẻ này cũng không nghiêm trọng như vậy.

Có thể người nhà này còn tưởng rằng đứa trẻ lớn lên mập mạp.

Vi diệu nhất chính là, đồng chí nữ cho con bú này lại có thể nhẫn nhịn không cho con mình uống một ngụm sữa nào. Cho nên đứa con của cô ta rất bình thường. Ngược lại là con trai Thái Chiêu Đệ gặp họa.

Sự tình ẩn khuất bên trong, bà là một bác sĩ không thể dính vào.

Dù sao sự thật đã nói rõ như thế. Chủ nhiệm Trình trực tiếp nói: "Đứa nhỏ này phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện nhi thành phố, chậm quá không được, sau này thận của đứa trẻ sẽ có vấn đề."

Nhưng mà Thái Chiêu Đệ đã không còn tâm tư nghe lời bà nữa. Cô ta đang túm chị dâu mình hỏi. Vẫn là bác gái Chu bình tĩnh trước, xoay người trở vào nhà cầm tiền, ôm lấy cháu trai hò hét chạy ra ngoài.

Biến cố như vậy rất nhanh đã truyền khắp khu nhà chung.

Tất cả mọi người đều cảm thấy chị dâu lớn nhà họ Thái quá thèm ăn. Đây không phải là hại con nhà người ta sao?

Có người khiển trách, cũng có người đồng tình với chị dâu lớn nhà họ Thái. Nói ngày trước có lẽ cô ta sống quá khổ, nếu không sẽ không ăn đồ dùng nhiều muối như vậy.

Hà Ngọc Yến nghe Cố Học Phương nói lại tình huống cụ thể của chuyện này, kinh ngạc không nói ra lời.

Tất cả chuyện này đúng là!

 

Bình Luận (0)
Comment