Hà Ngọc Yến còn không chồng mình đã "Gặp được chuyện kỳ lạ".
Sau khi đuổi Tào Đức Mỹ tự cho là đúng đi, Hà Ngọc Yến nhìn thấy hai đứa nhỏ đang nhìn cô với đôi mắt sáng lấp lánh, tiếp theo, hai đứa đều khoanh hai tay đặt trước ngực, cười hì hì hỏi: "Mẹ, mẹ, tụi con học giống không?"
Hà Ngọc Yến đỡ trán, vừa rồi cô dùng tư thế này mắng Tào Đức Mỹ kia, cô cũng không thể nói động tác này không đúng.
Không chờ cô nói gì, Đan Đan hỏi: "Mẹ, cái dì vừa rồi hư nhỉ."
Viên Viên đứng bên cạnh gật đầu điên cuồng, tỏ vẻ đồng ý với lời em gái.
Hà Ngọc Yến bị lời nói như người lớn của hai đứa nhỏ làm cho bật cười. Có lẽ gần đây có mấy chuyện cần lo lắng, Tào Đức Mỹ đột nhiên xuất hiện cũng không khiến Hà Ngọc Yến để ý lắm. Ngược lại những lời nói trẻ con của tụi nhỏ thật sự khiến người khác cảm thấy buồn cười.
Bầu không khí tốt đẹp như vậy được duy trì đến trưa khi Cố Lập Đông trở về.
Sau đó, Hà Ngọc Yến biết được một chút chuyện của nhà họ Tào từ chồng.
"Dương Tuấn, cái người bạn trai kia của Tào Đức Mỹ ấy. Cậu ta sống ở nhà họ Dương bên cạnh tứ hợp viện nhỏ. Quả phụ Dương mất vào cuối năm trước là mẹ của Dương Tuấn."
Mối quan hệ này hơi khúc chiết, nhưng Hà Ngọc Yến nghe hiểu chi tiết bên trong. Căn nhà của nhà họ Dương là trường hợp điển hình người lớn trong nhà chết hết, bị những người họ hàng khác nhân cơ hội cướp mất căn nhà. Chuyện này khiến người nghe cảm thấy thổn thức. Hơn nữa, những người bị cướp nhà có thể sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi bảo vệ quyền lợi của bản thân.
Vào ngay lúc này, Tào Đức Tài cũng lần lượt kể lại mọi chuyện hỏi thăm từ chỗ của bác gái Lưu cho ba mẹ nghe.
Lúc trước hắn rất ghét ba anh em nhà họ Dương đột nhiên xuất hiện, nhưng chuyện này thật sự rất đáng thương. Hắn vốn không phải là người xấu. Lúc này kể tình huống cụ thể ra, trong lòng hơi bị đè nén một chút.
Ông Tào đứng ở cửa suy nghĩ một lúc lâu, hơn nữa ông vừa về đến nhà thì vợ đã nói đến chuyện thuê nhà. Cuối cùng ông nói: "Vậy chúng ta sẽ trả tiền thuê nhà cho chúng nhưng chỉ có thể trả ba tháng. Hơn nữa, không thể đưa số tiền này cho bọn nó. Bà đưa thẳng cho bác gái Chu."
Bác gái Chu lén cho con gái bà thuê phòng. Chuyện này thật ra không tốt đẹp gì nhưng ông Tào cũng không muốn làm gì hết. Nói đến cùng, chuyện này là do đầu óc con gái ông hồ đồ.
Mà người thanh niên tên Dương Tuấn kia không quay về giành nhà ở với bác hai của mình mà lại đến nhà của ông chiếm lợi ích. Đây cũng không phải là người tốt lành gì.
Tuy rằng con gái nói người này sắp vào đại học nhưng ông Tào cũng không thích con gái gả cho hắn ta. Chỉ là đứa con gái này không nghe lời bọn họ mà đi xuống nông thôn, chuyện tìm bạn trai càng sẽ không chịu nghe lời bọn họ.
Sau khi quyết định xong, ông Tào tuyên bố tin tức này ở trên bàn cơm. Đồng thời nói rõ sẽ không đưa tiền cho Tào Đức Mỹ.
Chuyện này khiến cho Tào Đức Mỹ cảm thấy rất tức giận nhưng nhà Dương Tuấn có chỗ ở cũng tốt. Chờ sau khi Dương Tuấn lấy được thư thông báo trúng tuyển đi học đại học thì những người trong nhà này sẽ càng đối xử tốt với bọn họ hơn.
Mọi người cũng không biết rốt cuộc nhà họ Tào đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết vào chiều tối ngày hôm đó, nghe nói anh em nhà họ Dương ở trong nhà họ Tào đã dọn đến nhà của bác gái Chu ở. Chính là căn phòng mà lúc trước mà Hồ Văn Lý và Thái Chiêu Đệ ở.
Hà Ngọc Yến nhìn dáng vẻ người nhà họ Dương hấp tấp dọn đồ đạc, rồi lại nhìn Tào Đức Mỹ tích cực hỗ trợ làm việc vặt. Thật sự không biết nên nói gì mới phải.
Chuyện do Tào Đức Mỹ mang đến cứ trôi qua như vậy. Nhưng những chuyện ồn ào trong khu nhà vẫn không có biến mất. Chủ yếu là con người Tào Đức Mỹ không khiêm tốn, gặp ai cũng nói Dương Tuấn là bạn trai cô ta.
Mà Dương Tuấn thì sao, hắn ta lại khiêm tốn. Ban ngày thường xuyên đi ra bên ngoài, không biết đi làm cái gì. Nhưng ba bữa cơm đều đúng giờ xuất hiện trên bàn cơm nhà họ Tào.
Hành vi này khiến nhóm hàng xóm từng chứng kiến tình yêu có một không hai của Thẩm Thanh Thanh với Lại Cáp Bình đều cảm thấy nổi da gà.
Tên Dương Tuấn này, tuy có vẻ ngoài đẹp trai nhưng hành vi kia thật sự giống y chang Lại Cáp Bình lúc trước!
Mà Tào Đức Mỹ còn khoa trương hơn cả Thẩm Thanh Thanh.
Thẩm Thanh Thanh không thích người khác lấy mình ra so sánh với Tào Đức Mỹ. Nhưng cô ta tức giận thì càng có nhiều người nói hơn. Cuối cùng vẫn là Đồ Tân Danh khuyên cô ta vài câu, lúc này cô ta mới không tiếp tục tức giận.
Mà Dương Tuấn, cái người này có biểu cảm rất khó coi khi nghe thấy những lời bàn tán ở bên ngoài.
Trong phòng, Dương Mỹ, em gái Dương Tuấn tức giận đến dậm chân: "Anh hai, anh nghe thử coi những người đó nói chúng ta như thế nào kìa?"
Dương Soái, em trai Dương Tuấn cũng tức giận đến mức đá bay cái ghế nhỏ trong phòng. Sau đó thì nhận được một tiếng gầm lên của bác gái Chu.
Dương Tuấn thấy dáng vẻ này của em trai và em gái, hắn ta ôn hòa khuyên bảo vài câu.
Điều này khiến cho bác gái Chu ngồi xổm trước cửa cảm thấy rất thất vọng, thật ra bà vẫn muốn nhìn những người này cãi nhau.
Khu nhà náo nhiệt về chuyện của nhà họ Tào và nhà họ Dương thêm mấy ngày nữa.
Sau đó sáng sớm hôm nay, thời tiết sáng sủa, bầu trời trong xanh không mây. Tuy rằng nhiệt độ không khí vẫn rất lạnh nhưng mặt trời lộ ra ngoài chiếu lên trên người rất thoải mái.
Gần 9 giờ sáng, Hà Ngọc Yến đưa hai đứa con ngồi phơi nắng trong sân thì nghe thấy trong ngõ vang lên tiếng chuông đặc trưng của người đưa thư.
Cô lập tức đứng dậy đi đến cửa thùy hoa nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên, lúc này cô không uổng công, thấy người đưa thư nở nụ cười rạng rỡ, đeo cái túi màu xanh lục quân đội đi đến.
Đối phương quen biết Hà Ngọc Yến, lập tức đi lên chúc mừng nói: "Chúc mừng cô, đồng chí Hà. Thư thông báo trúng tuyển của cô tới rồi."
Lời vừa nói ra, cho dù đang làm gì thì ai nấy đều bước đến trước mặt người đưa thư.
Bác gái Trịnh càng khoa trương hơn, bà ta vươn bàn tay ra muốn tìm kiếm trong túi người đưa thư. Người đưa thư sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, dựa vào chân tường bên kia.
"Đừng chen lấn, đừng chen lấn. Hôm nay chỉ có hai phong thư thông báo trúng tuyển, là đồng chí Hà và đồng chí Khâu."
Vừa nghe lời này, bác gái Trịnh vội vàng hỏi: "Nhà họ Đổng của chúng tôi thì sao? Khi nào mới tới!"
Người đưa thư cười ha ha không trả lời. Hắn lấy ra hai phong thư lớn từ trong túi xách. Một cái đưa vào tay Hà Ngọc Yến, một cái đưa cho thím Giang, sau đó thì nhanh chóng chạy đi.
Nhìn thấy người đưa thư chạy đi, mọi người chen chúc ở bên người Hà Ngọc Yến và thím Giang. Ồn ào muốn xem thư thông báo trúng tuyển của bọn họ.
Hà Ngọc Yến sợ người nhiều hỗn loạn, lấy Cố Lập Đông ra làm lý do: "Cái này phải chờ chồng con về rồi cùng nhau mở ra!"
Hà Ngọc Yến ra vẻ cô vợ nhỏ nghe lời nói xong thì suýt chút nữa cười ra thành tiếng.
Thím Giang cũng rất thông minh, lập tức nói đây là thư thông báo trúng tuyển của con gái. Phải đợi con gái về tự mở ra.
Vì vậy, các bác gái chỉ có thể tiếc nuối ngồi xuống một lần nữa.
Sau đó, đề tài nói chuyện không còn nói đến chuyện của nhà họ Tào và nhà họ Dương nữa mà đều đang đoán bên trong thư thông báo trúng tuyển kia rốt cuộc là trường học gì.
Một bên khác, hôm nay Dương Tuấn không đi ra ngoài. Hắn ta ở trong căn phòng thuê không biết đang bận rộn chuyện gì.
Em trai và em gái của hắn ta đang dựa vào tường đọc truyện thiếu nhi.
Sự kết hợp như vậy khiến người khác nhìn thấy cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái.
Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào hết đợt này đến đợt khác của các bác gái. Hai anh em nhà họ Dương biết thư thông báo trúng tuyển đã được gửi tới.
Dương Mỹ nghe thấy mấy tiếng ồn ào này thì bĩu môi.
Trước kia nhà cô ta ở trong ngôi nhà có sân riêng, bây giờ ở nơi này cứ như đang ở trong chuồng heo vậy.
"Chờ thư thông báo trúng tuyển của anh hai được gửi tới, chắc chắn bọn họ sẽ bị hù chết."
Cuối cùng, cô gái trẻ chỉ có thể dùng những lời này để khiến bản thân vui vẻ.
Dương Soái lại càng sùng bái anh hai. Có anh hai nhà ai xuống nông thôn mấy năm mà còn trắng trẻo như con gái như anh hắn ta chứ. Anh hai như vậy, đầu óc thông minh thi đậu đại học. Trên thế giới này không có ai có thể giỏi hơn anh hai.
Dương Tuấn hưởng thụ sự sùng bái của em trai và em gái, thật ra trong lòng cũng đã có những sắp xếp riêng.
Lúc này hắn ta muốn học trường đại học nổi tiếng.
Mà chỗ của Hà Ngọc Yến, cô vừa nhận được thư thông báo không bao lâu, trong nhà cũng chào đón một người khách.
"Yến Tử, Yến Tử, nhìn dì mang thứ tốt gì cho các con nè."
Niềm vui khi nhận được thư thông báo trúng tuyển còn chưa biến mất, hai đứa nhỏ còn đang nhìn chằm chằm đồ trong tay của mẹ.
Vào ngay lúc này Cố Minh Hà vui tươi hớn hở xách một cái túi bột đi đến. Bên trong túi bột không phải chứa bột mì, nhìn từ bên ngoài trông phình phình, nhìn trông sắc bén và góc cạnh, không biết bên trong có cái gì.
Các bác gái trong sân vốn vì chuyện thư thông báo trúng tuyển mà cảm thấy rất tò mò. Bây giờ nhìn thấy cái túi trong tay Cố Minh Hà lại càng muốn duỗi đầu vào nhà Hà Ngọc Yến.
"Dì Cố, tại sao dì lại xách nhiều đồ đến đây vậy? Nhà con không thiếu thứ gì hết, dì có thứ gì tốt thì để lại cho dì và chú Cố ăn đi chứ!"
Hà Ngọc Yến nhìn Cố Minh Hà đặt cái túi bột lên bàn, nhịn không được khuyên hai câu.
"Ay da, không phải thứ tốt gì mấy, vừa lúc có người quen trở về từ tỉnh Giang nên mang rất nhiều vịt muối về. Bình thường nhà dì rất ít nấu cơm, không ăn hết những con vịt muối này. Dì đưa mấy con lại đây cho con, có lẽ con còn chưa ăn qua vịt muối nhỉ. Hương vị không giống vịt quay của chúng ta đâu!"
Cố Minh Hà nói, bà vui tươi hớn hở mở túi ra, lấy toàn bộ vịt muối hương vị nồng đậm được phơi cứng ngắc, có màu sắc đỏ thẫm ra.
Vịt muối ở tỉnh Giang thật sự rất ngon. Ở chỗ này mấy năm, Hà Ngọc Yến thật sự chưa từng ăn qua. Cô nhìn số vịt muối không nhiều lắm, chỉ tặng có ba con. Ơn nghĩa này sau này nhà cô trả lại cũng được.
Hà Ngọc Yến suy nghĩ như vậy thì gật đầu: "Vâng ạ, con cảm ơn dì Cố."
Viên Viên và Đan Đan vừa thấy mẹ gật đầu thì lập tức thò lại gần nhìn con vịt muối vừa lớn vừa mập kia.
Nhân dịp người lớn không chú ý, Viên Viên thậm chí còn vươn đầu lưỡi khẽ l**m con vịt muối một cái. Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhăn lại khiến Hà Ngọc Yến nhìn thôi cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Cô làm như không biết, tiếp tục trò chuyện với Cố Minh Hà.
Mà Đan Đan nhìn thấy dáng vẻ này của chị gái, lập tức dùng tay che miệng liên tục lui ra phía sau.
"Rất mặn……"
Viên Viên tiến đến bên cạnh em gái, bắt đầu nói huyên thuyên*.
Hà Ngọc Yến thường để ý tương tác giữa hai chị em, chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ này thật sự thú vị.
Bên kia, Cố Minh Hà đã nói đến mục đích đến đây.
"Ngày hôm qua tên nhóc Học Thiên đã nhận được thư thông báo trúng tuyển. Con cũng biết thành tích của nó, chỉ vừa vặn qua điểm chuẩn. Trường học nó trúng tuyển cũng không phải trường nổi tiếng gì nhưng có thể thi đậu đại học cũng coi như là chuyện tốt. Miễn cho người bên ngoài nói thằng bé không giỏi bằng anh trai nó."
Con trai lớn của Cố Minh Hà tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, gần đang đang cố gắng chuyện thi nghiên cứu sinh.
Nói xong chuyện của con trai út, Cố Minh Hà lại hỏi: "Vừa rồi dì nghe người trong khu con nói về chuyện thư thông báo trúng tuyển. Sao hả? Trong khu nhà con có ai nhận được thư thông báo trúng tuyển vậy!"
Vừa vào cửa lại vội vàng một lúc, Cố Minh Hà còn chưa chú ý tới phong thư lớn mà Hà Ngọc Yến đặt trên đầu tủ.
Tuy nhiên đối phương hỏi như vậy, Hà Ngọc Yến chỉ thư thông báo trúng tuyển: "Con và Hướng Hoa ở nhà bên cạnh đều nhận được thư thông báo trúng tuyển."
Vừa nghe đến đây, nụ cười trên mặt của Cố Minh Hà càng rõ ràng hơn.
"Tốt lắm, tốt lắm! Chuyện này đúng là song hỷ lâm môn*!"
Hà Ngọc Yến thấy đối phương vui vẻ như vậy, cô cảm thấy hơi áy náy một chút đối với chuyện tiếp theo muốn nói. Nhưng không nói chuyện kia thì không được.
Hai vợ chồng đã định là sẽ nói chuyện với vợ chồng nhà họ Cố sau khi thi đại học xong. Chỉ là Cố Lập Đông gọi điện thoại qua bên kia biết Cố Quảng Thịnh đi công tác ở phương Nam chưa về cho nên chuyện này vẫn luôn kéo dài đến bây giờ.
Vốn cô muốn chờ Cố Quảng Thịnh trở về rồi hẹn hai người lớn tuổi nói chuyện. Nhưng bây giờ thấy Cố Minh Hà, Hà Ngọc Yến cảm thấy có một số việc đã tới lúc nên nói rõ ràng.
Hà Ngọc yến suy nghĩ như vậy, cô mở miệng mời đối phương ở lại ăn cơm trưa.
Bởi vì thường xuyên ăn cơm ở nhà họ Cố, Cố Minh Hà cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì. Sau khi bà ấy vui vẻ đồng ý thì lôi kéo hai đứa nhỏ bắt đầu nói chuyện.