Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 444

Cố Lập Đông đưa ly nước cho vợ sau đó nhỏ giọng nói: "Mấy người của cậu vẫn luôn chú ý chặt chẽ từng hành động trên thị trường chứng khoán của nhà họ Tôn ở nước M. Bây giờ xem ra, kế hoạch chắc sẽ thành công thôi."

Hà Ngọc Yến nhìn dòng người càng lúc càng dài, khẽ gật đầu.

Cùng lúc đó, việc xảy ra rút tiền hàng loạt cũng là điều khiến Đổng Kiến Thiết cảm thấy bất ngờ. Hắn ta hối hận vì khi nãy đã nói nhiều lời vô nghĩa với đám người này. Đáng lẽ hắn nên chui ra từ cửa sau mà rời đi, bây giờ muốn chạy cũng chẳng dễ dàng gì.

Nhân lúc quầy thu ngân đang có tiền để hoàn tiền thì Đổng Kiến Thiết kéo Tôn Tiêu Nhu ra cửa sau, ngoài miệng vẫn không quên dặn dò: "Em về Hồng Kông trước sau đó gửi một khoản tài chính đến đây để anh ổn định chỗ này trước."

Ngay lúc này Đổng Kiến Thiết vẫn còn đang ôm một tia hy vọng với người nhà họ Tôn, hy vọng bọn họ sẽ nhanh chóng gửi tiền về đây, không cần nhiều, ít nhất đủ để trấn an những người này là được, chỉ cần thấy họ có tiền mặt để trả thì hiện tượng rút tiền hàng loạt sẽ được bình ổn thôi.

Bởi vì đám đông quá nhiều, Đổng Kiến Thiết không nhận ra vẻ mặt phức tạp của Tôn Tiêu Nhu ở đằng sau.

Cuối cùng, dưới sự yểm trợ của Đổng Kiến Thiết, Tôn Tiêu Nhu đã rời đi bằng cửa sau.

Do bên ngoài Đổng Kiến Thiết là ông chủ của Tôn thị cho nên chẳng ai chú ý rằng Tôn Tiêu Nhu đã rời đi. Thấy Đổng Kiến Thiết không chạy trốn, bọn họ bình tĩnh hơn chút, cũng không còn kích động như vừa nãy nữa. Từng người bắt đầu xếp hàng để lấy tiền.

Ở văn phòng đường phố bên cạnh, đồn công an, công an và các bộ phận liên quan khác cũng xuất hiện vào lúc này để duy trì trật tự tại hiện trường.

Cảnh tượng này đều xuất hiện ở các chi nhánh cửa hàng châu báu Tôn thị. Chỉ trong một đêm, mọi người đều biết cửa hàng này sắp không xong rồi.

Đương nhiên, bên Hồng Kông và Macao vẫn chưa biết tin tức gì về cửa hàng châu báu Tôn thị bên này. Phải nói là có người đã phát hiện nhưng vì có thể lấy được lợi nhuận của mình nên đám người đó chọn che giấu tin tức, lặng lẽ đi tìm Tôn Đại Phát, yêu cầu ông ta nhanh chóng giao tiền ra.

Khi Tôn Tiêu Nhu về đến nhà đúng lúc gặp phải những người này ở cửa.

Tôn Đại Phát thấy cô ta về cũng không vui vẻ gì nhưng ông ta dùng sự trở về của cô ta để làm cái cớ, đồng ý với những người đó trong vòng ba ngày sẽ đưa cả vốn lẫn lời ra trả.

Chờ khi đuổi người đi, Tôn Đại Phát mới hỏi: "Sao chỉ có mỗi con về thế?"

Tôn Tiêu Nhu bình tĩnh đáp: "Bên cửa hàng bị người ta vây quanh. Đổng Kiến Thiết ở lại để trấn an những người đó."

Tôn Đại Phát nghe thấy thì chẳng có chút gấp gáp nào cả, ngược lại còn gật đầu: "Vậy cũng được, có người đứng chắn cũng tốt."

Tuy đã sớm biết tính toán của Tôn Đại Phát nhưng giờ phút này Tôn Tiêu Nhu vẫn cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Cô ta cố đè nén cơn khó chịu: "Đổng Kiến Thiết muốn gửi tiền về, không cần nhiều, chỉ cần đủ tiền mặt trả cho những người đó trong ngày đầu tiên là được."

Lúc này Tôn Đại Phát lắc đầu: "Không kịp nữa rồi, không còn nhiều tiền như thế nữa, con cũng biết tình hình trong nhà đấy…"

Tôn Tiêu Nhu định nói gì nhưng Tôn Đại Phát xua tay: "Con về phòng dọn đồ đi. Tối mai chúng ta sẽ ra ngoài."

Một câu nói không đầu không đuôi khiến trái tim Tôn Tiêu Nhu trầm xuống. Cô ta cũng biết cách làm người của Tôn Đại Phát, liền xách hành lý của mình đưa về phòng. Chờ đến chiều thấy dưới tầng không có ai, lúc này cô ta mới lén đi xuống, tìm buồng điện thoại công cộng gọi điện. Người ở đầu giây bên kia xác định nghi vấn của cô ta, đồng thời đưa ra điều kiện hợp tác.

Rất nhanh đã đến chạng vạng tối hôm sau.

Ăn cơm tối xong, Tôn Tiêu Nhu bị yêu cầu mang theo vật phẩm đắt đỏ lên xe rồi rời đi cùng cả nhà.

Nhà họ Tôn có nhiều người, mỗi Tôn Đại Phát thôi đã có mấy cô vợ ở Hồng Kông rồi, cùng với con trai cả nhà họ Tôn, con trai thứ nhà họ Tôn và từng đứa con của mỗi bà vợ đã là cả đám người. Thêm cô ta nữa là có tổng cộng hai mươi mấy người.

Tuy đã sớm biết suy tính của Tôn Đại Phát, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh này, cả người Tôn Tiêu Nhu vẫn rét run.

"Tiêu Mỹ phải làm sao bây giờ?"

Tôn Tiêu Mỹ là em gái của Tôn Tiêu Nhu. Năm đó khi tới Hồng Kông nhận ba, Tôn Tiêu Nhu cũng không để em gái ở Hồng Kông lâu lắm. Tuy cô ta rất muốn ở cùng với người ba này nhưng biết bi kịch mấy năm nay cả nhà phải chịu đều do đối phương tạo ra nên cô ta cũng nảy lên cảnh giác với ông ta. Vì thế cô ta đã bảo em gái ở lại thành phố Bắc học tập cho tốt. Giờ em gái đang ở thành phố Bắc một mình, học đại học.

"Làm sao bây giờ hả? Cứ vậy đi thôi! Dù sao cũng không có mấy ai biết mối quan hệ của con bé với cái nhà này. Để con bé ở lại thành phố Bắc cũng không có gì nguy hiểm cả. Tao nể mặt mẹ mày nên mới đưa mày theo. Nếu mày không muốn đi thì xuống xe đi."

Không sai, Tôn Đại Phát định cho cả nhà từ già đến trẻ chạy trốn. Đây không phải là lần đầu tiên ông ta chạy cho nên rất có kinh nghiệm. Phải nói là ông ta là một người rất nhạy bén với nguy hiểm.

Năm đó khi Đổng Kiến Thiết đưa ra kiến nghị góp vốn thông qua thẻ hội viên, sau đó lợi dụng chuỗi tài chính này để đầu tư vào thị trường chứng khoán kiếm tiền, Tôn Đại Phát đã nghĩ kĩ đường lui rồi.

Đương nhiên là cầm hết tiền lời trong tay sau đó cao chạy xa bay rồi!

Lúc ấy ông ta lên kế hoạch trong vòng một đến hai năm là phải chạy trốn. Không ngờ năng lực Đổng Kiến Thiết mạnh đến mức có thể kiếm lời cho ông ta một kếch xù đến thế. Cứ như vậy, Tôn Đại Phát không nỡ trốn chạy.

Vốn dĩ ông ta cho rằng ngày lành sẽ kéo dài thêm mấy năm. Ai ngờ vận may bị sử dụng gần hết, giá cổ phiếu lại bắt đầu giảm xuống. Lúc này mà còn không chạy thì chính là đồ ngu! Còn việc gửi một khoản tiền về á hả? Đừng mơ! Ông ta sẽ không gửi đâu!

Mấy ngày trước ông ta đã lấy hết tiền quăng vào chứng khoán sau đó chuyển tới một tài khoản bí mật ở Thụy Sĩ. Tuy rằng có hơi lỗ nhưng cũng là một số tiền lớn. Một phần số tiền này là của những hội viên ở đại lục. Số còn lại đến từ phú hào ở Hồng Kông và Macao. Cho nên nhiêu đó tiền cũng đủ cho Tôn Đại Phát sống sung sướng nửa quãng đời còn lại.

Nghe thấy Tôn Đại Phát nói những lời máu lạnh ấy, sự do dự cuối cùng trong lòng Tôn Tiêu Nhu cũng biến mất hoàn toàn.

Xe một đường đi thẳng đến bến tàu hẻo lánh ở Hồng Kông. Ở đó có con thuyền cỡ vừa đã bỏ neo, thậm chí, trên boong tàu còn bày một số hàng hóa nhìn rất giống thuyền vận chuyển.

"Chúng ta định đi đâu vậy?"

Dọc theo đường đi, vẻ mặt của Tôn Tiêu Nhu rất bình tĩnh. Lúc này thấy thuyền, Tôn Đại Phát đã thả lỏng hơn nhiều, ông ta cũng có tâm trạng trả lời vấn đề của cô ta.

"Ngồi thuyền đến quốc gia mới sau đó ngồi máy bay đến Thụy Sĩ."

Nghe nói cuộc sống ở đó rất sướng, Tôn Đại Phát cảm thấy sau này sống ở đó cũng được, chủ yếu là bên kia có ít người Hoa.

Khi chuyện này vừa xảy ra, số tiền ông ta mang theo phần lớn là của các phú hào ở Hồng Kông và Macao. Trong số đó có vài người thuộc da màu, những người này có thế lực không nhỏ trong cộng đồng người Hoa ở nước M. Giờ ông ta lấy tiền của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho ông ta cho nên ông ta không dám đến nước M.

Tuy tên nhóc Đồng Đức Thụy có lén nói ông ta có thể qua đó nhưng Tôn Đại Phát vẫn từ chối.

Ông ta đang nghĩ đến tên Đồng Đức Thụy bỗng dưng lại thấy tên nhóc này đang ở trên thuyền, đi theo Đồng Đức Thụy là cả nhà Lâm Đông.

Tôn Tiêu Nhu nhìn ba ruột, nhìn mấy người anh của mình đi tới bắt tay trò chuyện với họ, vẻ mặt vẫn không thay đổi nhưng ánh mắt đã dừng trên đối tượng hợp tác với cô ta, chờ khi thấy đối phương nhẹ gật đầu, Tôn Tiêu Nhu lập tức thở phào một hơi.

Tất cả mọi người đều đã lên thuyền bao gồm số châu báu của Tôn Đại Phát. Trước khi chạy trốn, Tôn Đại Phát đã đóng toàn bộ cửa hàng châu báu ở Hồng Kông, sau đó lén lấy toàn bộ châu báu ra.

Hiện tại, đó cũng là đồ đáng giá ở trên chiếc thuyền này.

"Cháu trai à! Cháu được việc lắm đấy! Vậy mà tìm được một con thuyền hàng đúng lúc đi sang quốc gia mới."

Đồng Đức Thụy nghe Tôn Đại Phát khen, vẻ mặt không tốt lắm. Nếu không phải sợ Tôn Đại Phát đâm dao sau lưng, nói ra chuyện nhà bọn họ cùng hợp tác với nhà họ Tôn tham dự vào kế hoạch thẻ hội viên thì còn lâu Đồng Đức Thụy mới làm chuyện này.

Những người bên ngoài đều cho rằng bọn họ chỉ hợp tác với siêu thị, không biết rằng bọn họ cũng giúp nhà họ Tôn về mặt đầu tư của nhà bọn họ bên nước M. Nếu biết được thì nhà bọn họ bên nước M sẽ không được yên ổn. Bởi vì cơ nghiệp của cả nhà chính là khu phố lớn nhất ở nước M của người Hoa. Hắn ta cũng sợ đắc tội với các ông chủ lớn đó. Vì thế, hắn ta chỉ đành đồng ý lời thỉnh cầu của Tôn Đại Phát. Nhưng cũng chỉ đồng ý đưa ông ta đến quốc gia mới. Tới nơi đó rồi, hắn ta sẽ ngồi máy bay về nước M, còn nhà họ Tôn ra sao thì chẳng liên quan gì tới bọn họ cả.

Thuyền hàng yên lặng rời đi ngay trong đêm.

Bọn họ được những người này dẫn đến khoang trên tầng hai. Sau khi đoàn người thả lỏng, thậm chí còn lấy ra chai rượu vang đỏ từ trong hành lý, mở ra cụng ly uống. Vừa bắt đầu uống, họ vừa tưởng tượng về cuộc sống tươi đẹp ở một đất nước mới.

Cùng lúc đó, trong bóng đêm, ba người phụ nữ xấp xỉ tuổi nhau đồng thời xuất hiện trên boong tàu.

Dưới ánh đèn mỏng manh bên mạn thuyền, ba người nhỏ giọng nói chuyện.

"Chắc chắn không có vấn đề gì đúng không?" Tôn Tiêu Nhu nhìn về phía Hứa Bình Bình, hỏi.

Hứa Bình Bình đưa tay ôm ngực, nghe âm thanh gió biển gào bên tai, gật đầu: "Yên tâm, tôi có quen thuyền trưởng, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."

Tôn Tiêu Nhu nhìn gương mặt trẻ tuổi, ánh mắt chứa đầy sự tang thương, muốn hỏi gì đó nhưng ngậm miệng lại.

Còn Lâm Hà Hương thì cười ha hả: "Tôn Tiêu Nhu, cô đừng căng thẳng như vậy. Không phải cô đã đồng ý với bên công an rồi à?"

Tôn Tiêu Nhu gật đầu, nhớ lại những gì mấy ngày trước mình vừa trải qua, thở dài trong lòng.

Mấy hôm trước, chính là lúc thị trường chứng khoán bắt đầu xuống dốc, các cơ quan liên quan đều tìm đến Tôn Tiêu Nhu đến hợp tác.

Lúc ấy Tôn Tiêu Nhu từ chối nhưng đối phương đưa ra điều kiện cô ta không thể nào từ chối được. Hơn nữa, thật ra cô ta cũng chẳng cần làm gì, chỉ cần tận dụng đà phát triển của tình hình là được.

Sau đó, những người trong ban ngành đã nói chuyện vì nhà họ Tôn muốn chạy trốn nên đã xây dựng khá nhiều kế hoạch. Mà nhà họ Lâm cũng có phần trong đó. Hơn nữa, Lâm Hà Hương có thể sẽ hỗ trợ cho cô ta.

Dù sao có rất nhiều chuyện Tôn Tiêu Nhu không biết. Nhưng sau khi cô ta về có gọi điện thoại cho Lâm Hà Hương. Đối phương lập tức giới thiệu Hứa Bình Bình cho cô ta, sau đó mới có màn hành động ngày hôm nay.

Tôn Tiêu Nhu nhìn mũi thuyền di chuyển về hướng bắc, bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt.

Năm đó, Tôn Đại Phát dùng mọi thủ đoạn đưa một con thuyền tới Hồng Kông, vì chuyến đi đó mà cuộc sống của nhiều người đã trở nên rối loạn. Bây giờ, Tôn Đại Phát cũng nên nếm thử mùi vị đó.

Năm đó, ông ta dùng một con thuyền để rời đi.

Năm nay, con thuyền hàng lại đưa ông ta quay về.

Năm đó ông ta lấy đi biết bao nhiêu đồ, giờ cũng đã đến lúc phải trả về rồi.

Bình Luận (0)
Comment